Chương 76: PN Não động thịt: Phòng tâm lý trị liệu: Thôi miên 3
Du Họa nhanh chóng tay không trở về, không hề hay biết suy nghĩ của Giản Mặc Thư với mình, còn liên tục dùng tâm lý ám thị cổ vũ chính mình: tập luyện nhiều lần với tấm gương như vậy rồi, nhất định sẽ thuận lợi thôi.
Cô để Giản Mặc Thư ngồi trên ghế tựa mềm mại, thả lỏng cơ thể và tinh thần, chính mình chuyển một cái ghế ngồi trước mặt anh, ở giữa đã không còn bàn làm việc ngăn cách, khoảng cách của hai người chỉ khẽ vươn tay là có thể chạm tới.
"Giản tiên sinh, trước tiên chúng ta chơi một trò chơi nhỏ nhé."
Muốn tiến hành trị liệu thôi miên với người bệnh, phải thiết lập trên cơ sở tín nhiệm nhất định giữa bác sĩ thôi miên và người tiếp nhận thôi miên, người bị thôi miên mới có thể buông lỏng sự đề phòng trong tiềm thức, tiếp nhận ám thị* và mệnh lệnh của bác sĩ thôi miên. Lần đầu hai người gặp mặt dùng chút trò chơi nhỏ để nối gần quan hệ là lựa chọn rất tốt.
*Ám thị: dùng tác động tâm lý làm cho người khác tiếp nhận một cách thụ động những ý nghĩ, ý định của mình. Ám thị bằng thôi miên.
Giản Mặc Thư gật đầu.
Du Họa cầm tài liệu chuẩn bị kỹ trên bàn tới, lại để trên đùi: "Phiền anh để ý thông tin hai bên trái phải trên tờ giấy, nói cho tôi biết cái anh nhìn thấy trước là gì."
Nói xong, Du Họa cực kỳ nhanh chóng nhấc lên một tờ giấy cho Giản Mặc Thư nhìn lướt qua, rồi nhanh chóng lật lại.
"Gậy hockey."
"Bao tay da."
...
Tất cả tờ giấy đều được nhìn một lần, Du Họa đưa ra kết luận: "Sự chú ý của Giản tiên sinh có khuynh hướng nghiêng tương đối về bên trái, cho nên, tiếp theo mời anh dồn toàn bộ sự chú ý về phía vật ở bên trái.
"Dù nhìn thấy cái gì... cũng nhất định phải tập trung..."
"Bây giờ, mời nhắm mắt lại."
Giản Mặc Thư làm theo, anh tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại.
Trong phòng hội chẩn rất yên tĩnh, âm thanh rất nhỏ cũng bị phóng đại vô hạn, bên tai Giản Mặc Thư là tiếng sột soạt của vải vóc ma sát, dường như có thứ gì đó nhẹ lướt qua rơi xuống đất.
Từ từ, chóp mũi truyền đến một mùi hương lạ lẫm, ngửi thấy lại khiến lòng người yên ổn, ngay cả nhiệt lượng vừa rồi vẫn chưa tiêu tan xuống dưới cũng tản đi không ít.
Lúc mơ màng sắp ngủ, giọng nói êm ái của cô gái vang lên, giống như xa tận chân trời, lại phảng phất như ở ngay trong tai anh.
"Mở to mắt, nhìn về phía bên trái."
Lông mi Giản Mặc Thư bỗng chớp, từ từ nhấc mí mắt lên, khe hở trắng như tuyết lập tức choán hết ánh mắt.
Hai cái bánh bao mềm mại, non nớt đang ngả rũ xuống, ôm lấy một đường khe rãnh thật sâu, còn có hai nụ hồng nhỏ tươi đẹp căng đầy, gần trong gang tấc, tựa như dụ dỗ anh cắn lấy một ngụm, nhấm nháp hương vị chất lỏng ngọt ngào.
Anh không nhìn lầm, đầu nụ hoa của cô... thật sự màu hồng nhạt.
Bầu ngực sữa vừa rồi cách quần áo không thể nhìn rõ, cứ thế đột ngột hiện lên trước mặt anh, mãnh liệt đập vào thị giác, dưới thân Giản Mặc Thư xiết chặt, vật cứng nam tính vất vả lắm mới vỗ về xẹp xuống lại bắt đầu có xu hướng ngóc đầu lên.
Hai tay Du Họa đỡ mặt Giản Mặc Thư trên tay vịn của ghế, nhẹ nhàng lắc lư nửa người trên, hai nụ hoa non nớt cũng theo động tác của cơ thể mà khoa trương lay động một khoảng rộng.
Hô hấp Giản Mặc Thư dồn dập, yết hầu khô nóng, con mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào nụ hoa xinh đẹp ở bên trái run rẩy trong không khí mà lắc lư trái phải, hoàn toàn không phát hiện lúc này cả người Du Họa trần trụi nằm trên người anh, khung cảnh ướt át vô hạn, chỉ cần anh cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy mảnh thịt trai nõn nà, cùng với mật huyệt hồng nhạt hơi lộ ra do phải tách hai chân ra đứng thẳng.
"Ánh mắt nhìn theo thứ hấp dẫn anh nhất, không được rời đi."
Giản Mặc Thư như đã mất đi quyền khống chế cơ thể của chính mình, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của giọng nữ bên tai phát ra, hoàn toàn không phân ra chút lý trí suy nghĩ xem vì sao bác sĩ thôi miên trước mặt có thể đi trái với lẽ thường mà để trần ngực lắc lư trước mắt anh.
"Bây giờ anh cảm thấy thân thể rất nóng, bởi vì vừa hoàn thành nhiệm vụ tập luyện do huấn luyện viên quy định. Nhưng anh lại cứ cảm thấy có một chi tiết mình làm không tốt, cho nên anh quyết định một mình quay lại tập luyện thêm..."
Du Họa nhìn mắt Giản Mặc Thư dần mất đi tiêu cự, biết anh đã chìm vào bên trong tình huống cô sáng tạo ra cho anh, vì vậy dừng động tác lắc lư lại, miệng vẫn duy trì câu nói dẫn dắt, bắt đầu nhẹ nhàng cởi quần áo của anh ra, cúc áo vest, áo sơ mi, dây lưng, mở từng thứ từng thứ một ra, lộ ra cơ bắp hoàn mỹ của anh, cơ bụng cùng với đường nhân ngư sâu, còn có...
Cô ngồi xổm giữa hai chân anh, kéo dây quần tây xuống dưới cùng, cẩn thận từng li từng tí thả ra cự vật đang ngẩng cao căng đầy bên trong quần lót ra.
Chỉ là nhìn qua cự vật này, mật huyệt không hề có che chắn lộ ra trong không khí bắt đầu tràn ra mật dịch.
Quá... Lớn...
Tuy Du Họa đã từng ít nhiều hiểu về cấu tạo của côn thịt của đàn ông nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy vật thật, huống chi là vật to và dài như vậy.
Cô duỗi tay nắm chặt thân gậy màu đỏ tím, theo đường gân xanh nhô lên trên mặt khuấy động qua lại, vật cứng nam tính như có ý thức nảy lên trong tay cô vài cái, phảng phất như bất mãn với kiểu vuốt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước này.
"Ngoan một chút." Một tay Du Họa giữ chặt côn thịt, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve quy đầu, mặt cô đỏ lên cúi thấp đầu, bờ môi mút một ngụm trên mã mắt: "Lập tức sẽ cho mày..."
Ảo cảnh---
Giản Mặc Thư một lần xuống dốc trong lúc luyện tập, bất hạnh gặp phải trận tuyết lở, vị trí của anh rất bất tiện, anh vừa mới thi đấu được nửa đường, không thể lên cũng chẳng thể xuống, đám tuyết cuồn cuộn sau lưng đuổi theo anh rất nhanh, chôn vùi anh dưới lớp tuyết thật dày.
Không biết đã qua thời gian bao lâu, thân nhiệt của anh hạ thấp từng chút một, kính bảo hộ bị cuốn đi, gương mặt của anh lộ ra đã đông cứng đến không còn cảm giác gì.
"Cúi đầu xuống." Trong lòng có một tiếng nói bảo anh như vậy.
Giản Mặc Thư dùng sức lực yếu ớt giãy người một cái, tuyết sụp trên đầu vẫn giữ nguyên không long xuống, chậm rãi cúi đầu.
Đó là cái gì?
Trong tuyết giữa hai chân anh xuất hiện một cái hang động kỳ quái, nho nhỏ, hồng phấn, đang khẽ mở rồi khép lại mà co rút, dường như còn tản ra chút hơi nóng.
Nhiệt lượng... thứ anh cần lúc này chính là nhiệt lượng.
Giản Mặc Thư run rẩy lột bỏ một chiếc bao tay, dùng ngón tay đông cứng chậm rãi đút vào. Động nhỏ chật hẹp chỉ có thể chứa được một ngón tay, nhưng dù là như vậy, anh cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp ở bên trong động, chặt chẽ bọc lấy anh.
Ngón tay không ngừng xâm nhập vào bên trong, càng vào bên trong, nhiệt độ bên trong động lại càng cao. Lúc này vị trí duy nhất có độ ấm bình thường của anh chính là ngón tay đặt ở bên trong cái động kia.
Tiếp tục như vậy không được... Động quá nhỏ, nhưng miệng động lại có tính đàn hồi, chỉ là đồ vật nhét vào không quá lớn, anh không thể chăm sóc cho mỗi một chỗ trong cơ thể được.
"Vì sao không thử bỏ côn thịt vào trong đó?"
Một ý nghĩ gian xảo xuất hiện trong đầu, đột ngột như thế, tựa như suy nghĩ bị người ta nhét vào đại não, nhưng trong tình huống lúc này lại tỏ ra hợp tình hợp lý, anh lại không nảy sinh bất cứ một chút bài xích nào.
Trang phục huấn luyện không biết bị cởi ra tự lúc nào, Giản Mặc Thư mở rộng hông, côn thịt ngẩng cao đầu, dừng lại trước miệng động nóng hổi.
"Chờ, chờ một chút..."
Hai tay Du Họa giữ chặt bả vai Giản Mặc Thư, hai chân tách ra quỳ gối trên người anh, mật huyệt bị một gậy thịt cực lớn nhắm vào, tư thế chờ phát động, dáng vẻ tùy thời đâm đến cùng một nhát.
Tuy dâm thủy đã chảy đầy hai đùi nhưng huyệt nhỏ của Du Hoa chưa từng được khai phá nên lúc này còn rất chặt chẽ, ngay cả cho một ngón tay cũng đã rất miễn cưỡng, nếu cứ như vậy bị côn thịt cắm vào nhất định sẽ bị đâm hỏng mất.
Cô hạ mệnh lệnh tạm dừng cho Giản Mặc Thư, chia ra một tay nắm chặt gậy thịt, miệng huyệt nhẹ nhàng lên xuống ngậm lấy quy đầu, vách tường thịt tham lam lần đầu được nếm vật cứng nam tính, chỉ ăn một ngụm đã không thể chịu được mà di chuyển muốn mật huyệt nuốt vào bên trong, mỗi lần mật huyệt tách ra mới không tình nguyện tách khỏi, đợi một lần nữa đến gần lại cố gắng mở to cái miệng nhỏ nuốt hết cả quy đầu, kể cả tiền tinh trên mã mắt cũng nuốt cả vào.
"Ưm..." Du Họa thấp giọng rên rỉ, sảng khoái nhắm chặt mắt lại, hưởng thụ khoái cảm quy đầu từng chút một gạt mở ra vách tường thịt mà nhẹ nhàng cắm vào.
Chỉ là không đợi cô chuẩn bị hoàn chỉnh, Giản Mặc Thư đột nhiên nóng nảy, khống chế được hai chân cô, mãnh liệt ưỡn hông, côn thịt đã phá vỡ tầng tầng lớp lớp trở ngại trong vách tường mà xông thẳng tới nơi sâu thẳm nhất.
Ấm quá, nóng quá...
Vùng ra khỏi trói buộc của sự lạnh lẽo, Giản Mặc Thư rốt cuộc tiến vào bên trong cái động vừa ấm lại vừa thít chặt.