Hôm nay là 20/10, với một nơi nhiều phụ nữ như ngân hàng thì chắc chắn đây là một ngày lễ lớn rồi.
Vừa đến chỗ làm Thu Hương đã thấy trên bàn làm việc của mình có một bông hoa hồng, kèm theo một chiếc bánh tiramisu.
Bên cạnh đó là một tấm thiệp được các cán bộ nam chia nhau viết chúc mừng chị em và lời mời tham dự tiệc tối của chi nhánh.
Nghe nói tối nay chi nhánh sẽ tổ chức tiệc rất lớn, sẽ có một bên nấu tiệc được thuê về để làm tiệc cho họ, còn có cả chương trình văn nghệ và bốc thăm trúng thưởng nữa.
Ngoài ra mỗi cán bộ nhân viên nữ cũng được nhận phong bì tiền thưởng theo chức vụ.
Nói chung về mảng phúc lợi này thì ngân hàng của cô là tốt nhất nhì trong toàn ngành.
Cô mỉm cười cất phong bì tiền thưởng vào túi xách, lấy lọ thuỷ tinh nhỏ trong ngăn kéo của mình ra để cắm hoa, còn chiếc bánh thì cô để riêng sang một bên, cô phải giữ dáng nên không ăn thứ này.
Sau đó thì mở máy tính xem việc cần làm hôm nay.
Nói hoa mỹ là làm thực tập sinh quan hệ khách hàng cá nhân nhưng nói thẳng ra thì là làm chân chạy vặt cho chuyên viên.
Cô cũng không ngại mấy chuyện này, những năm đầu của sự nghiệp có ai mà không vất vả đâu, hơn nữa nếu không tranh thủ làm việc vặt để học hỏi và được họ chia sẻ bí quyết cho thì sau này đến kỳ thi tuyển chính thức sẽ rất khó thi đỗ, nhất là vòng phỏng vấn.
Khi cô đang tập trung tư vấn cho khách hàng qua Zalo thì nhận được cuộc gọi của lễ tân nói có người gửi đồ cho cô, bảo cô xuống lấy.
Cô vừa đi vừa nghĩ xem ai là người gửi đồ cho mình.
Cô không có anh em họ hàng ở đây, trước đây có chị họ nhưng đã vào Nam sinh sống, bố mẹ thì sẽ không gửi đồ đến đây.
Chẳng lẽ cô đã đặt hàng online mà quên mất hay sao?
Xuống đến nơi thì lễ tân đưa cho cô một chiếc hộp có nắp bằng mica trong suốt có thể nhìn thấy bên trong.
Những bông hoa hồng bằng sáp màu phấn nhạt được xếp quanh một hộp quà nhỏ hơn được thắt nơ xinh xắn.
Trong hộp còn một chú thỏ nhỏ bằng bông trông rất dễ thương.
Cô rất tò mò nhưng không thể mở luôn tại đây nên đành cảm ơn lễ tân rồi cầm lên phòng.
“Ồ, Hương có quà riêng nữa sao, không bình thường nha” một đồng nghiệp trêu cô.
“Em còn không biết ai tặng đây ạ”
“Chết chết, nhiều anh theo đuổi quá không nhớ anh nào đây mà”
Cô vội xua tay nói: “Ui em thề là không có ai luôn ý, không biết cái này ở đâu ra nữa”.
Đến giờ nghỉ trưa cô mới mở ra xem.
Nhấc chiếc hộp quà nhỏ lên thì mới thấy có một tấm thiệp bên dưới, cô cầm lên đọc thì là một lời nhắn được viết với nét chữ nắn nót nhưng không đẹp lắm, giống chữ của một người viết xấu nhưng cố viết rõ từng chữ.
Nội dung rất đơn giản: “Chúc em 20/10 vui vẻ”.
Cũng không có ký tên của ai cả nên cô càng tò mò hơn.
Mở hộp quà nhỏ ra xem thì thấy là một thỏi son hàng hiệu đang thịnh hành gần đây.
Ai đã tặng cho cô món quà đắt đỏ này nhỉ? Cô cầm chiếc hộp lớn lên xem thì thấy có in thông tin cửa hàng gói quà tặng, cô mở điện thoại định liên hệ với họ hỏi về món quà này.
Không ngờ vừa mở ra đã thấy tin nhắn mà Minh Nhật gửi từ sáng, do mải làm việc nên cô không lên Facebook, không biết là anh đã nhắn tin.
Nội dung cũng đơn giản là: “Chúc em 20/10 vui vẻ.
Hi vọng em sẽ thích món quà của anh”.
Hoá ra món quà này là của anh, cô vội vàng trả lời: “Xin lỗi anh sáng giờ em không để ý Facebook ạ.
Em đã nhận quà rồi, em cảm ơn anh nhiều nhưng món quà này giá trị quá em không dám nhận đâu ạ”.
Minh Nhật chờ cả buổi sáng không thấy cô trả lời, anh còn đang nghĩ cô bé này không thích món quà đó, sợ mình mua sai màu mà các cô gái trẻ thích.
Bây giờ nhận được tin nhắn mới biết là cô ấy vừa mới mở quà ra.
Anh mỉm cười nhắn lại: “Quà đã tặng rồi anh không lấy lại đâu, em nhận cho anh vui đi”.
Màn hình hiển thị cô đang soạn tin.
Anh nghĩ cô sẽ tiếp tục từ chối nên nhắn thêm một tin nữa.
“Đừng lo, anh còn nhiều chuyện cần em giúp lắm, chỉ là một món quà nhỏ thôi mà em mà từ chối nó là coi như từ chối giúp anh luôn đó”
Anh đã đoán đúng, tin nhắn vừa gửi đi là cô ngừng soạn tin vừa rồi, một lát sau lại mới nhắn tiếp.
“Dạ, em cảm ơn anh nhiều lắm, có gì cần em giúp anh cứ nói ạ”
“Anh còn nhờ nhiều lắm, em đừng chê anh phiền nhé”
“Dạ, chắc chắn sẽ giúp hết tầm khả năng ạ”
“Ừ, anh cảm ơn trước nha, giờ anh cũng có chút việc, chúng ta nói chuyện sau nhé”
“Dạ, em cảm ơn món quà của anh nhé”
Minh Nhật nhếch miệng cười, quả nhiên những cô gái còn non nớt mới vào đời như Thu Hương rất dễ bị chiêu này hạ gục.
…
Thu Hương ngẩn ngơ nhìn món quà hồi lâu, sau đó quay sang hỏi đồng nghiệp:
“Chị ơi em hỏi cái này được không ạ?”
“Nói đi” đồng nghiệp của cô vừa ăn vừa nói.
“Có một anh, ừm, có thể gọi là khách hàng.
Bình thường em cũng hay tư vấn về dịch vụ cho anh ấy…”
“Nó tặng mày cái hộp này chứ gì” đồng nghiệp của cô cắt ngang.
Thu Hương gật đầu.
Chị đồng nghiệp đó liếc mắt sang nhìn hộp quà rồi nói: “Chết mày, nó thích mày rồi đó haha”.
Thu Hương vội xua tay nói: “Không không, có thích gì đâu ạ, bọn em chỉ quen biết sơ sơ”.
“Trước lạ sau quen dần dần mon men sớm tối.
Quen sơ sơ mà tặng quà này rồi đến khi