“Ừm...” Nắm chặt ga trải giường dưới người, Mạc Quân đau tới mức đầu đầy mồ hôi lạnh.Gương mặt trắng xanh vì nhẫn nhịn, mà trở nên vặn vẹo.Tiểu Mạc vẫn nhu thuận an tĩnh trước sau như một, chỉ đứng ở bên cạnh lo lắng nhìn cô.“Mẹ, rất đau sao? Có cần Tiểu Mạc thổi phù phù cho mẹ không?”“Không cần, mẹ không sao...” Mạc Quân cố gắng làm ra biểu cảm không sao, cô không muốn con trai quá lo lắng cho cô.
Từ khi cô nằm viện, suốt một năm này, Tiểu Mạc đều một tấc không rời cô.Cậu bé chứng kiến mỗi lần cô đau đớn, nhìn thấy cô đau đớn, cậu bé đều khó chịu theo.Hiện giờ cô đã hai bàn tay trắng, cô chỉ muốn cho đứa bé thêm chút an ủi trong sinh mệnh cuối cùng.“Thật sự không sao ạ?” Tiểu Mạc nghiêng đầu, trong đôi mắt hồn nhiên tràn ngập lo lắng.“Ừm, không sao.” Mạc Quân mỉm cười, muốn thử chống người dậy, đúng lúc này y tá Tiểu Tuyết đẩy cửa đi vào.“Bà Hách, cô muốn làm gì, có phải muốn uống nước hay không?” Tiểu Tuyết thấy cô muốn đứng dậy, cất bước tiến lên đỡ lấy cô, sợ cô có chút khó chịu.Là y tá, có thể nói là Tiểu Tuyết rất đủ tư cách, một năm này, cô ta chăm sóc Mạc Quân vô cùng cẩn thận, thậm chí còn tới tình hình vô cùng cung kính.Đương nhiên không phải tâm địa cô ta tốt, mà vì Hách Yến Sâm trả thù lao cho cô ta rất cao, cũng dặn dò tất cả mọi người phải dụng tâm chăm sóc cô.Dưới sự sắp xếp của Tiểu Tuyết, Mạc Quân đúng là chiếm được chữa trị và chăm sóc tốt nhất.
Nhưng cơ thể cô vẫn chậm rãi suy yếu, hiện giờ đã gần tới hấp hối, hoàn toàn là củi mục vô dụng.Cô đã biết từ lâu, cô sẽ chết, chỉ là ngày này tới nhanh, vậy mà cô không cảm thấy có chút bi thương và không nỡ nào.Trước khi gặp Hách Yến Sâm, cô không có chút lưu luyến nào đối với thế giới này.
Sau khi gặp anh, cô cho rằng cuối cùng ông trời cũng rủ lòng thương xót cô, bồi thường cô, cho cô chút ấm áp và tình yêu.Nhưng tạo hóa trêu người, cô nhanh chóng ngã bệnh, trái tim cũng mỗi ngày suy kiệt hơn, cô nhất định sẽ chết.Nhưng mà tình cảm sâu đậm,