Hai người ngồi trong xe ngựa, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Vệ Lang biết nhất định là Lạc Bảo Anh đã bị kinh sợ, dù sao lúc trước hắn biết được bí mật này cũng vô cùng bàng hoàng, mà nàng bị vạch trần bí mật, chắc chắn là tâm tình giống nhau.
Nàng cần thời gian.
Bánh xe liên tục cán qua đường, tiếng vó ngựa vang vọng, nhưng hiển nhiên Lạc Bảo Anh không nghe thấy, thậm chí còn không cảm nhận được vòng ôm vững chắc của Vệ Lang, vì toàn bộ thần trí của nàng đều đặt vào câu nói kia.
Hắn đã biết nàng là La Trân!
Đây có lẽ là lần kinh ngạc nhất trong cuộc đời nàng, ngoại trừ lúc qua đời, nhất thời nàng không biết nên phản ứng như thế nào, đồng thời trong lòng cũng có vô vàn nghi hoặc, về sau nàng nên dùng thân phận Lạc Bảo Anh hay La Trân để đối mặt với hắn đây? Hắn đang suy nghĩ cái gì? Vì sao phải vạch trần, vì sao phải cố tình vào lúc này?
Rốt cuộc làm sao mà hắn biết được?
Lạc Bảo Anh trầm tư hồi lâu, thẳng đến khi xe ngựa dừng trước Bách Thảo Đường.
“Tới y quán rồi.” Vệ Lang nhắc nhở nàng, “Vào xem vết thương trước.”
Nàng vẫn dựa vào ngực hắn, nghe thấy giọng nói ôn nhu nên ngẩng đầu nhìn trộm hắn một chút.
Ánh mắt không còn giống như trước, xen lẫn quá nhiều tìm tòi nghiên cứu, nhưng lại không muốn nói chuyện, có lẽ là vẫn chưa nghĩ thông, Vệ Lang ôm eo nàng, đỡ nàng xuống xe ngựa, nàng rất nghe lời, không hề phản kháng.
“Tào đại phu có ở đây không?” Vệ Lang hỏi dược đồng.
Dược đồng đáp có rồi lập tức dẫn đường, Vệ Lang nói rõ tình hình, Tào đại phu cười tủm tỉm nói: “Vệ đại nhân không cần lo lắng, Tào mỗ có phương thuốc tổ truyền chuyên trị tổn thương da thịt.” Lại nhìn về phía Lạc Bảo Anh, “Thứ cho Tào mỗ mạo phạm, xin thiếu phu nhân lộ cánh tay ra để Tào mỗ kiểm tra xem có nghiêm trọng hay không.”
Xem bệnh không giống bình thường, tự nhiên không cần để ý những thứ này, không để đại phu xem vết thương thì sẽ không biết nặng hay nhẹ, Vệ Lang xắn ống tay áo lên cho nàng. Chỉ thấy chỗ bị chảy máu đã dừng, vết máu khô lại như hạt châu san hô, mà chỗ bị rách da lại khiến người khác phải hoảng sợ, Tào đại phu nhìn thấy da thịt tuyết trắng, chỉ cảm thấy phụ nhân trẻ tuổi trước mắt yêu kiều như cô nương, không kiềm chế được thấy đau thay nàng.
“Thế nào, có thể chữa khỏi không?” Vệ Lang dò hỏi, lại thả tay áo Lạc Bảo Anh xuống.
“Xin Vệ đại nhân yên tâm, thuốc mỡ này của Tào mỗ, thiếu phu nhân dùng một tháng nhất định sẽ khỏi, nhưng sợ là vết sẹo phải hai tháng mới có thể biến mất hoàn toàn.” Hắn dặn dò dược đồng lấy nước thuốc để Lạc Bảo Anh rửa miệng vết thương.
Vậy còn không bằng để Vệ Lang tới.
Vệ Lang cầm lấy chai nước thuốc, dẫn nàng đi xuyên qua cửa hàng vào sân viện bên trong.
“Có lẽ sẽ hơi đau.” Hắn nói, “Ta ở quân doanh đã không ít lần thấy binh lính bị thương, đừng nói nàng, ngay cả bọn họ cũng sợ…” Đang nói chuyện, hắn vén tay áo nàng lên, không hề báo trước lập tức đổ nước thuốc lên miệng vết thương, chất lỏng màu vàng nhạt chảy qua, tẩy sạch bụi bẩn và vết máu đọng dính trên đó, mang đến một trận đau đớn kịch liệt.
Lạc Bảo Anh giống như bị giẫm phải chân lập tức nhảy dựng lên, hét lớn: “Chàng điên à, sao không nói cho ta một tiếng!” Nàng đau muốn chết, duỗi tay đánh hắn.
Từ lúc đó đến bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện.
Vệ Lang để mặc cho nàng đánh, cười nói: “Nếu từ từ rửa thì càng đau, nàng không biết đao cùn cắt thịt sao? Như này là tốt nhất.”
Mặc dù đau dữ dội, nhưng một lúc đã rửa xong.
Thấy hắn đúng tình hợp lý, Lạc Bảo Anh cắn răng véo hắn thêm phát nữa, hắn lấy khăn sạch lau khô tay nàng, nhưng lúc này ôn nhu hơn nhiều, mỗi lần chạm tới miệng vết thương sẽ dừng lại một lúc, cực kỳ cẩn thận.
Bởi vì chuyện này, những lời hắn nói lúc ở trong xe ngựa đã dần dần phai nhạt, Lạc Bảo Anh nhận ra cách thức hai người ở chung không hề thay đổi, chưa từng bởi vì hắn biết nàng là ai mà có bất đồng.
Trầm tĩnh một lát, ánh mắt nàng dừng trên khăn tay, khẽ hỏi: “Sao chàng lại biết?”
“Ngày đó nàng và đệ đệ nàng nói chuyện ở trà lâu, vừa hay ta đứng ngoài cửa.”
Lại có thể nghe lén, hơn nữa còn đã qua mấy tháng, Lạc Bảo Anh nhìn chằm chằm Vệ Lang nói: “Loại chuyện này mà chàng cũng có thể làm ra được, phi lễ chớ nghe, không học qua sao?”
“Ta còn học qua nam nữ thụ thụ bất thân, nếu nàng là thê tử của ta, thì không nên cùng La Thiên Trì mắt đi mày lại, cũng không nên giấu giếm khiến ta sinh nghi.” Vệ Lang lau xong, thả tay áo cho nàng, “Ta tự nhiên phải điều tra chân tướng.”
Chính vì nguyên nhân này nên mỗi lần hắn thấy La Thiên Trì đều giương cung bạt kiếm, lầm tưởng nàng và La Thiên Trì có cái gì, Lạc Bảo Anh rút tay ra, không cho hắn cầm: “Dù sao chàng chính là không tin ta.”
“Đúng, nếu là nàng, nàng có thể tin ư?” Vệ Lang hỏi lại.
Lạc Bảo Anh không thể trả lời.
Quay lại đại sảnh, Tào đại phu đưa thuốc mỡ, Vệ Lang lại bôi cho nàng sau đó dùng vải lụa trắng băng bó, làm xong hết mới rời khỏi y quán.
Dựa vào thành xe, Lạc Bảo Anh chỉ cảm thấy cánh tay dâng lên từng đợt ngầm ngầm đau, dù gì cũng là rách da nứt thịt, cho dù dính phải nước cũng sẽ khó chịu chứ đừng nói là thuốc, chân mày nàng nhíu lại. Vệ Lang thấy thế thì ôm nàng ngồi lên đùi, một bàn tay vòng lấy eo nàng nói: “Nhất định ta sẽ báo thù thay nàng.”
Tôn Nghiên đã bị thương, hắn còn muốn thế nào, dù sao cũng không thể lấy tính mạng nàng ta, Lạc Bảo Anh bĩu môi nói: “Chàng đừng làm bậy đi buộc tội Tây Bình Hầu, tốt xấu gì hắn cũng là nhạc phụ của Hoàng Thượng, mới xảy ra chuyện này mà chàng lập tức động vào hắn, đó không phải là lấy việc công để báo thù riêng sao, đến lúc đó người khác lại nắm được nhược điểm của chàng.”
“Thật thông minh.” Hắn nói, “Đương nhiên lúc này ta sẽ không động vào hắn, luôn có rất nhiều cơ hội thích hợp.”
Đã kết oán với Tôn gia thì không bao giờ có khả năng hòa hảo, như vậy cũng không cần nói đến lùi một bước trời cao biển rộng.
Nàng “ừ” một tiếng, không nói nữa, đầu gác lên bả vai hắn.
Sợi tóc lướt qua chóp mũi, tỏa ra mùi hương thoang thoảng, nhìn thấy nàng hơi khép mắt, gương mặt như ngọc, hắn không kìm nổi lòng phải cúi xuống hôn nàng, ai ngờ môi vừa chạm phải một mảnh mềm mại, nàng theo bản năng dịch ra ngoài, nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt lại có sự đề phòng. Hắn nhíu mày, lại tiếp tục hôn.
Cả người bị vây chặt trong vòng tay, khoảng cách có hạn, lúc nàng giãy giụa đụng phải cánh tay, tiếng hít khí nho nhỏ vang lên.
Đôi mắt Vệ Lang nhìn nàng chằm chằm: “Vì sao? Hay là vẫn chưa nghĩ xong?”
Hắn đối xử với nàng như lúc ban đầu, lại có chỗ nào bất đồng.
Lạc Bảo Anh nghiêng người nhìn, không thể xem thường vẻ tuấn tú của hắn, lúc trước vừa nhìn đã thích, bây giờ tướng mạo hắn không thay đổi, vẫn là dáng vẻ khiến người khác động lòng. Nhưng hắn thì sao? Sau khi biết nàng là La Trân, thật sự vẫn còn thích nàng sao? Rốt cuộc hắn thích Lạc Bảo Anh hay La Trân?
Hai cái tên quanh quẩn trong đầu, nhất thời lại có chút mơ hồ, rốt cuộc hiện tại nàng là ai?
Thấy ngực nàng đột nhiên dồn dập cùng với hơi thở gấp gáp, Vệ Lang duỗi tay khẽ vuốt lưng nàng: “Thật ra ta biết hay không biết cũng không khác gì…”
“Sao lại không khác?” Nàng nói, “Người chàng thích chính là Lạc Bảo Anh, không phải ta!”
Hắn cũng từng mê muội trong vấn đề này, cười nói: “Nàng không phải là nàng ấy sao? Không có nàng thì sẽ không có nàng ấy, lúc ta biết Lạc Bảo Anh, nàng ấy đã là nàng. Nàng nói ta thích Lạc Bảo Anh, ta thừa nhận, bởi vì nàng chính là Lạc Bảo Anh trong lòng ta.”
Có lẽ đối với người khác mà nói, xác thật là nàng không phải, nhưng với hắn, từ lần đầu gặp mặt thì bọn họ hoàn toàn xa lạ. Mặc kệ trước đây hay sau này, quãng thời gian hai người chung đụng trong mấy năm nay đều là thật, thật đến mức không thể xóa nhòa.
Đúng là hơi có đạo lý, nhưng là, nàng gục đầu xuống khẽ nói: “Bọn ta lớn lên không giống nhau.”
Mang theo tính trẻ con phiền muộn, Vệ Lang cười rộ lên: “Nàng lớn lên cũng thật sự xinh đẹp, cần gì phải để ý cái này?”
“Ta để ý còn không phải bởi vì chàng?” Nàng lườm hắn, “Lúc đó chàng đáng giận như thế nào có biết không, ta chết rồi mà không thấy chàng có một chút khổ sở, chàng, chàng căn bản là đồ không có lương tâm, ta chết, chàng liền cùng Tam biểu muội của chàng thân thân ái ái, có đúng hay không? Chàng căn bản một chút cũng không nhớ đến La Trân!”
Đó là ngọn nguồn oán hận của nàng đối với hắn từ nhiều năm trước.
Vệ Lang cười nhìn nàng: “Đúng, ta không có lương tâm, nhưng nàng không cần tự kéo mình xuống nước, nếu không phải là nàng thì ta cũng sẽ không cùng Tam biểu muội thân thân ái ái.”
Lạc Bảo Anh cứng họng, nhưng trong phút chốc lại phản bác: “Nếu nàng ấy không chết, chưa biết chừng chàng sẽ thích nàng ấy.”
“Trừ phi nàng ấy có tài học và tính tình giống hệt nàng, nàng cảm thấy có thể sao?” Hắn nâng cằm nàng lên, “Ta biết nàng cần thời gian để chấp nhận, nhưng đừng nghĩ ngợi linh tinh, năm đó chỉ là nàng chưa gả cho ta, chờ nàng gả cho ta, đương nhiên ta sẽ thích nàng, tuy bây giờ dáng vẻ không giống nhau, nhưng với ta không quan trọng, chẳng lẽ ta chỉ để ý dung mạo nàng? Kinh thành có nhiều cô nương như vậy, cũng không phải không có mỹ nhân. Lúc trước ta cần gì phải ăn đau khổ để cưới nàng?”
Môn không đăng hộ không đối, nàng còn chán ghét hắn, hắn thật sự không cần thiết tự mình chuốc lấy cực khổ, nhưng tất cả những thứ này còn không phải bởi vì thích nàng, cảm thấy người khác không thể thay thế được.
Nếu chỉ dựa vào khuôn mặt thì có khối người có thể thay thế được.
Hắn nói một hơi, nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, một lúc sau mới hỏi: “Nếu khi đó ta gả cho chàng, chàng thật sự sẽ thích ta ư?”
Đây chính là mộng tưởng ban đầu của nàng, muốn hắn quỳ dưới váy nàng.
“Đương nhiên.” Hắn chăm chú nhìn đôi mắt nàng, nghiêm túc nói, “Ta thích nàng như bây giờ, chẳng lẽ còn không đủ chứng minh?”
Lạc Bảo Anh hừ một tiếng, xoay đầu nói: “Chàng có thể giấu ta lâu như vậy, ai biết chàng suy nghĩ cái gì.”
“Nói đến giấu, chẳng lẽ không phải là nàng giấu giếm lâu hơn sao?” Vệ Lang nói, “Mất công nàng có mặt mũi chỉ trích ta, rõ ràng nàng biết nàng là ai, còn ta thì sao, lại bị nàng lừa gạt chẳng hay biết gì. Từ trước đến nay nàng luôn xảo trá, nàng nói đi, có phải nàng vừa tới Vệ gia là đã có ý định câu dẫn ta đúng không? Cho nên ngày đó cố ý đứng trước cửa viện của ta, còn lừa mất áo khoác của ta, lại đối với ta như xa như gần, giống như mèo nhỏ cào một phát liền đi, nàng còn dám nói không câu dẫn ta.”
“Ai muốn câu dẫn chàng?” Lạc Bảo Anh giận dữ, “Ta chỉ là, chỉ là…”
Nàng tức giận đỏ bừng mặt, lại cố tình khó có thể nói tiếp, hắn nhân cơ hội cúi đầu hôn nàng, nhưng đến khi muốn hôn thêm lần nữa, nàng lại lấy tay che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời, hung hăng lườm hắn.
Hắn cười rộ lên, ngẩng đầu, cánh tay xiết chặt nàng vào lòng: “Ta không ép nàng, nàng cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ thật kỹ xem có phải là nàng câu dẫn ta hay không.”
Đôi môi nàng sau bàn tay lập tức mắng hắn một ngụm.
Xe ngựa tới Vệ gia, hai người xuống dưới đi đến phòng trưởng bối,