Thấy cô nương nhà mình bị lạnh nhạt, nha hoàn tùy thân nhẹ giọng nói: “Chẳng qua cô nương chỉ kém cái xuất thân, bằng không Tam thiếu phu nhân này có tính là gì? Tuy rằng khắp kinh thành lan truyền nàng là tài nữ, nhưng chúng ta cũng chưa từng thấy qua, nô tỳ cảm thấy nàng chưa chắc có tài hoa như cô nương, có lẽ là mèo mù vớ được cá rán.”
Khóe miệng Liễu Nga mím chặt, nàng đến từ thế gia ở Kim Lăng, năm trước theo phụ thân nhập kinh, lúc này mới bắt đầu giao lưu với nhóm khuê tú, nhưng mà cứ bàn tới viết chữ hay vẽ tranh đều luôn có người nhắc tới Lạc Bảo Anh. Lần trước các cô nương tỷ thí thư pháp ở Lưu gia, Dương phu nhân kia chính là như vậy, nói chữ của nàng so với chữ của Lạc Bảo Anh cực kỳ có sự chênh lệch, còn nói nhìn chữ không nhìn người. Nhưng nàng vốn cũng là tài nữ, rất có danh tiếng ở Kim Lăng, tới nơi đây còn chưa thể hiện hết đâu, vậy mà đã bị Lạc Bảo Anh chưa từng gặp mặt chế trụ, trong lòng sao lại không oán?
Mà nay nhìn thấy, dung mạo cũng chỉ như thế.
Duỗi tay đỡ búi tóc, nàng nghĩ thầm, váy áo đó mà mặc trên người nàng, sẽ không thể nào thua kém Lạc Bảo Anh.
Các nữ quyến lục tục đi về phía hồ sen, dọc theo lan can sơn gỗ đỏ, rối rít dừng chân thưởng thức.
Hồ nước này của Vệ gia cũng không tính là lớn, cũng may thiết kế tinh xảo, ở trong lòng hồ có một lương đình cực lớn, có thể chứa được hai ba chục người, bốn phía trồng toàn hoa sen trắng và hồng nhạt, chiếu vào lá sen xanh biếc, màu sắc giao hòa, vui vẻ thoải mái. Mà lương đình này ngoại trừ một phía có cầu gỗ nối liền, ba phía còn lại đều có màn mưa từ đỉnh chóp không ngừng tỏa xuống, ngồi ở trong đó, không chỉ mát lạnh mà còn có một loại cảm xúc ngắm hoa sen trong mưa vô cùng chân thật.
Khách khứa lần đầu tiên tới không thiếu được khen ngợi, Liễu Nga liếc mắt nhìn một cái, cao giọng nói với Phạm thị: “Ta nghe nói trên đời có tam đại thợ khéo, có một người họ Chung, thiên về xây dựng lương đình, Thanh Vân lầu ở Linh Châu, Trùng Ảnh lầu ở Hạc Châu, đều do hắn làm ra, ta cảm thấy có điểm tương đồng, dám hỏi đình này nhưng cũng là Chung đại sư kiến tạo sao?”
Phạm thị kinh ngạc: “Liễu Ngũ cô nương rất có kiến thức, xác thật lương đình này là Chung đại sư kiến tạo vào hai mươi năm trước.”
Liễu Nga liền có chút đắc ý.
Từ nhỏ nàng đã thích đọc sách, phụ thân cũng chiều nàng, cho người vơ vét thư tịch ở khắp Đại Lương, tầm mắt nàng tự nhiên không hạn hẹp, sao không biết được Lạc Bảo Anh chính là chỉ dựa vào một khuôn mặt? Nàng quay đầu nhìn về phía Lạc Bảo Anh, thỉnh giáo: “Tam thiếu phu nhân, nghe nói cô học thức uyên bác, nói đến tam đại thợ khéo, ngoại trừ nhớ rõ còn có một vị họ Tần, một vị khác ta vậy mà không nhớ nổi, cô có thể giúp ta không?”
Mọi người lập tức yên tĩnh.
Từ xưa nữ tử không tài mới là đức, ngược lại không phải nói không chú trọng tài hoa, nhưng dĩ nhiên phụ đức (1) càng quan trọng hơn, tới triều Đại Lương, các cô nương thế gia càng là không ra khỏi cửa, cũng không cần quá chú tâm đọc sách, giống như lúc này rất nhiều phu nhân và cô nương có mặt ở đây đều không trả lời được, không khỏi tự hổ thẹn, đương nhiên, cũng không thiếu người biết đang chờ để cười nhạo.
(1) Phụ đức: đạo đức, phẩm hạnh của người phụ nữ.
Lạc Bảo Anh bình tĩnh tự nhiên, khẽ mỉm cười nói: “Họ Tiếu, nếu ta nhớ không lầm thì hắn kế tục Mặc gia, còn từng có một thời gian nhậm chức ở Công Bộ, bây giờ ở nơi nào thì ta không biết.”
Liễu Nga nghe được đáp án này, khóe miệng cong lên: “Quả nhiên không hổ là Tam thiếu phu nhân.”
Xem ra vẫn có chút bản lĩnh.
Phạm thị hơi nhíu mày, cảm thấy Liễu Ngũ cô nương này có chút hùng hổ doạ người, ngược lại Trình thị thấy thích, phải biết rằng Nhị phòng bọn họ vẫn luôn bị Tam phòng đè nặng, Liễu Nga tuy là thứ nữ, nhưng tốt xấu gì phụ thân cũng là thị lang hàng tam phẩm, nghe nói Liễu Nga ở trong nhà cũng tương đối được sủng ái, vì Liễu gia chỉ có hai thứ nữ, từ khi Liễu phu nhân qua đời, Liễu đại nhân đúng là bồi dưỡng như đích nữ. Hơn nữa nàng rất tự tin, không chút nào thua kém Lạc Bảo Anh, có lẽ gả cho nhi tử cũng không tồi, ánh mắt bà ta xoay vòng quanh trên người Liễu Nga.
Phạm thị gọi mọi người vào trong đình ngắm hoa, nơi đó bày hoa sen yến.
Lạc Bảo Anh ngồi ở một bên, dựa vào lan can ném thức ăn cho cá, nháy mắt liền có một đám cá chép gấm bơi tới, màu sắc rực rỡ, vàng đỏ đen, giống như bức tranh nhiều màu.
Tà váy phủ trên mặt đất, lấp lánh ngân quang, ở phía dưới lộ ra một đôi gày thêu cùng màu với áo ngắn, trên mũi giày đính hai viên minh châu Nam Hải, mang lên cưc kỳ phú quý xa hoa, Liễu Nga liếc mắt nhìn một cái, lại thu hồi ánh mắt, vì nàng biết luôn có một ngày nàng cũng có thể trải qua cuộc sống như vậy.
Mà Lạc Bảo Anh hiển nhiên càng làm cho nàng có lòng tin.
Hai người có khoảng cách xa nhất trong đình, Lạc Bảo Anh hơi phát hiện, ánh mắt vừa chuyển lên người Liễu Nga, lại thấy nàng ta đã quay đầu lại, nghĩ đến khiêu khích lúc trước, nàng khinh thường cười một tiếng, cứ cho vừa rồi nàng không có trả lời đúng, lại có thể nói rõ điều gì chứ? Vì người giỏi còn có người giỏi hơn, so với Thần Cơ tiên sinh thì nàng chỉ là cọng cỏ nhỏ bé, thậm chí cũng không dám ở trước mặt ông ấy thỉnh giáo kiến thức, vì nàng biết quá ít chuyện trên đời, tuy nàng kiêu ngạo nhưng vẫn hiểu được bản thân chưa đủ trình độ.
Ngược lại có vài người không biết trời cao đất dày, hơi có chút kiến thức liền lấy ra khoe khoang.
Sau này nhất định sẽ bị một vố đau.
Nàng lại ném thức ăn cho cá.
Giữa lúc mọi người ngắm hoa nói chuyện cũng không biết là ai mở đầu, nói thời điểm này chỉ ngắm hoa mà không nghe nhạc luôn là thiếu sót, các cô nương liền đi lên đánh đàn, một đám lần lượt đàn xong, cuối cùng đến phiên Liễu Nga, nàng nhấc gót sen ngồi trước đàn ngọc, nâng tay nhẹ nhàng đặt lên dây đàn.
Giống như nhìn thấy mỹ ngọc, các cô nương rối rít chuyển ánh mắt lên đôi tay nàng, chỉ thấy ngón tay thon dài như cọng hành mùa xuân, lúc này đều không nhịn được mà sinh lòng hâm mộ, đến khi tiếng đàn vang lên, càng thêm kinh ngạc, không khỏi đều ngừng thở, Trình thị thấy thế liền nói nhỏ vài câu với nha hoàn, tiểu nha đầu bước nhanh từ cầu gỗ chạy tới bờ hồ.
Tiếng đàn trong trẻo lạnh lùng tựa như núi tuyết, lại như là mây mưa, theo mỗi một âm điệu cất lên, lập tức xua tan oi bức nóng nực ngày hè, ngay cả Lạc Bảo Anh cũng không thể không thừa nhận kỹ thuật đánh đàn của Liễu Nga không tồi, đây coi như là hôm nay nàng thể hiện bản lĩnh thứ hai của mình, chẳng lẽ là muốn gả cho Vệ Hằng sao?
Nhớ tới mặt mũi Trình thị, Vệ Liên không có đầu óc, Vệ Hằng lại lòng dạ hẹp hòi, Lạc Bảo Anh lắc đầu, không biết vận mệnh Liễu cô nương này có thể thật sự bị hỏng như vậy hay không!
Lương đình cách ven bờ bên kia không xa, Vệ Lang, Vệ Hằng, Vệ Sùng cùng vài vị công tử cũng ở phụ cận ngắm hoa sen.
Nghe được nha hoàn đưa tới tin tức bên phía mẫu thân, bên tai lại có tiếng đàn dễ nghe quanh quẩn, Vệ Hằng không kiềm chế được liền đối với Liễu Nga sinh ra vài phần tò mò, giả sử đúng như lời mẫu thân nói, diện mạo Liễu Nga không hề thua kém Lạc Bảo Anh, vậy hắn ta thật đúng là muốn nhìn một chút.
Dù sao đã hòa li một thời gian, hắn ta có chút hoài niệm chỗ tốt khi có thê tử, thiếp thất rốt cuộc là không giống nhau, hơn nữa hắn từng này tuổi cũng sớm nên sinh một đứa con.
Liễu Nga đàn xong một khúc, giành được cả sảnh hoan hô.
Không đề cập tới có ấn tượng như thế nào với Liễu Nga, mọi người đều bị thuyết phục bởi tài đánh đàn, Trình thị cười nói: “Ta cũng không biết kinh thành có cô nương xuất sắc như vậy đâu, nhìn cũng làm cho người ta thích.” Nói xong nhìn về phía Lạc Bảo Anh, “Đều là các cô nương đánh đàn, các phu nhân còn chưa có người nào lên, Bảo Anh, không bằng ngươi cũng hiến một khúc.”
Nói thật giống như rất tự nhiên, nhưng Lạc Bảo Anh suy đoán bà ta làm vậy là vì muốn đè ép ngạo khí của nàng.
Mọi người đều nhìn chằm chằm, có cả Liễu Nga nên nàng không tiện từ chối, cười nói: “Vậy ta liền bêu xấu.”
Ngồi trước đàn, nàng cũng lộ ra một đôi tay.
So sánh với Liễu Nga lại có dáng vẻ thướt tha bất đồng, tay Liễu Nga tương đối mềm mại yếu ớt, giống như gập lại liền gãy mất cành hoa, nàng lại trong mỏng manh mềm mại ẩn chứa sức lực, khiến người ta nhớ tới phong thái của nàng mỗi khi cưỡi trên lưng ngựa, đó không phải là việc mà một nữ tử yếu đuối có thể làm được. Nàng còn chưa đàn, các cô nương đã âm thầm mong đợi.
Yên lặng trong chốc lát, có tiếng đàn du dương vang lên, truyền thẳng tới bên kia hồ.
Một khúc đàn ngày xuân, giống như nắng ấm nhẹ nhàng quanh quẩn trong đình, giữa lúc nóng bức như này lại làm người nhớ tới tiết trời đi đạp xuân, tươi mới tràn đầy sức sống, rong ruổi nơi đồng cỏ non xanh. Người khác đều say mê, chỉ mình Liễu Nga trong lòng khinh thường, vì nàng cảm thấy Lạc Bảo Anh không thể đàn tốt bằng mình, hoặc là nói, nàng phát huy xuất sắc hơn.
Nhưng vào đúng lúc này, bờ bên kia truyền đến tiếng sáo, réo rắt du dương, giống vân hạc phá tan trời cao, hòa nhập vào ngày xuân.
Ngón tay Lạc Bảo Anh hơi cứng lại, nhưng trong chốc lát đã biết là Vệ Lang nghe ra nàng đang gảy đàn, cũng không biết hắn đánh chủ ý gì, nhưng nàng đã sớm là thiếu phụ, không cần tranh cao thấp với các cô nương, lúc này ngại gì cùng đàn một khúc. Ngón tay nàng nhảy múa trên dây đàn, tiếng nhạc tươi đẹp giống như dòng suối nhỏ từ núi cao