Giờ phút này mặt trăng tròn vành vạnh đã treo ở ngọn cây, Vệ Lang đỡ Lạc Bảo Anh đang nói cười vui vẻ với La Thiên Trì đi ra đình viện, đúng lúc này, Cửu Lí thấp giọng nói bên tai Vệ Lang, sắc mặt hắn phảng phất hàn băng, miễn cưỡng cười nói với Lạc Bảo Anh: “Bảo Anh, nàng cùng Thiên Trì đi trước.”
Lạc Bảo Anh kỳ quái: “Chàng không tới dùng cơm?”
“Sao có thể? Chỉ là bây giờ có một số việc, ta đi một chút rồi về.”
Lạc Bảo Anh nói: “Vậy chàng mau xử lý cho xong, bằng không tổ mẫu nhất định hỏi tới.”
Vệ Lang lên tiếng đáp lại, xoay người rời đi.
Ngày hội Trung thu, không chỉ các chủ tử trải qua, nhóm hạ nhân trong nhà cũng giống vậy, Vệ lão phu nhân tốt bụng, những ngày này thường thưởng hạ nhân một chầu đồ ăn phong phú, còn phát bánh trung thu, như này chỉ khổ phòng bếp. Vì hạ nhân của Vệ gia có đến mấy trăm người, vốn là chừng ba mươi người bận rộn như con quay, còn không lo liệu hết mọi việc, quản sự từ các phòng điều động không ít người tới giúp đỡ mới miễn cưỡng ứng phó.
Thức ăn nối tiếp nhau bưng đến đặt ở gian ngoài, lại có một mẻ thịt cá rau dưa mới, từng sọt từng sọt mang vào, đúng lúc này, không biết ai làm đổ bình rượu, rượu tràn đầy đất, chân người nào cũng bị dính vào, người nóng tính bắt đầu hùng hùng hổ hổ, lập tức có người mang chổi tới quét dọn.
Vừa quét một cái, rượu chảy thành dòng văng tung tóe khắp nơi, quản sự thấy bọn họ làm việc không đàng hoàng, lại mắng chửi rồi thay đổi người, hạ nhân tới tới lui lui, loạn thành một đoàn.
Quan Thành đi vào gian ngoài, sắp xếp lại chồng bát đĩa đang lộn xộn, người nào người nấy đều vội vàng, không ai rảnh để chú ý người khác, hắn quan sát một lúc liền muốn lấy ra món đồ từ trong ngực, ai ngờ vừa móc bình ngọc ra, cánh tay đột nhiên bị giữ chặt.
Hắn bị dọa giật mình, ngẩng đầu thấy Thiên Đông, lập tức hồn phi phách tán.
Thiên Đông quát: “Trong tay ngươi cầm cái gì?”
Mọi người đều nhìn sang, quả nhiên thấy Quan Thành cầm một bình ngọc.
Mặt Quan Thành như màu đất, dù thế nào cũng không nghĩ tới thời điểm hỗn loạn như vậy mà Thiên Đông lại tới đây, hắn run run rẩy rẩy nói: “Là, là thuốc của ta, ta không thoải mái, lúc nào cũng mang theo người.” Thiên Đông nắm cổ áo hắn, đoạt lấy bình ngọc, lập tức kéo hắn ra ngoài, đầu óc Quan Thành đần độn không biết khai báo với chủ nhân nhà mình như thế nào, chân cũng mềm nhũn, bị Thiên Đông lôi đi. Kết quả tới nửa đường thì bị một thân hình cao lớn ngăn cản, hắn phát hiện hôm nay thực sự xui xẻo, còn gặp phải Vệ Xuân Đường!
Thiên Đông cũng lấy làm kinh hãi, vội vàng hành lễ.
Vệ Xuân Đường nói: “Giữ hắn lại, ta có lời muốn hỏi hắn.”
Thiên Đông sao có thể đồng ý, hắn được Vệ Lang ra lệnh, giám thị Quan Thành, nếu không phải hắn che giấu tốt, chưa chắc có thể bắt được Quan Thành đâu, làm sao có thể nhường cho Vệ Xuân Đường? Không nói đến, vốn dĩ Vệ Xuân Đường và Vệ Xuân Phàm là huynh đệ ruột thịt, mà Quan Thành lại chính là người của Nhị phòng.
Vệ Xuân Đường thấy hắn không tuân theo, đang định mở miệng nói chuyện, trên đường mòn lại truyền đến giọng nói của Vệ Lang: “Thật trùng hợp, Đại bá phụ, chất nhi không biết người sẽ ở chỗ này.” Hắn đi tới, hành lễ với Vệ Xuân Đường, “Quan Thành muốn mưu hại mạng người, xin Đại bá phụ chớ có nhúng tay, ta đã mời đại phu tới đây.”
Quan Thành sợ tới mức cả người phát run, nhìn về phía Vệ Xuân Đường: “Đại lão gia, ngài phải làm chủ cho tiểu nhân, tiểu nhân ở phòng bếp tận tụy, một chút không dám lười biếng, chính là vừa rồi có người đánh vỡ vò rượu, tiểu nhân liền đi ra ngoài tránh một lát. Vì chuyện này, cũng không thể đem tội danh hại người đổ lên đầu tiểu nhân.”
Vệ Lang nhìn đại phu rồi nói: “Thiên Đông, ngươi đưa bình ngọc cho đại phu xem, rốt cuộc là thuốc gì.”
Thiên Đông trào phúng nói: “Hắn nói là tự mình ăn.”
Quan Thành không dám nói thêm lời nào, chỉ dám thở dốc.
Đại phu đưa bình ngọc lên mũi ngửi thử, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn nhíu mày, lại ngửi thêm lần nữa rồi mới xác nhận: “Thuốc này dùng để phá thai, bên trong chứa năm vị, hoa hồng, đan da, du bạch, đào nhân các loại, cực kỳ âm độc, phụ nhân có thai ăn vào sẽ chảy máu không ngừng, sợ là phải mất mạng.”
Bàn tay Vệ Lang siết chặt, khớp xương ở đầu ngón tay trắng bệch, ánh mắt dừng trên người Quan Thành, dường như có thể đâm thủng thân thể hắn.
“Nhà ngươi có mẫu thân, có đệ đệ, hôm nay ngươi không nói thật, đừng trách ta để cho bọn họ chết không toàn thây!” Vệ Lang quát, “Dẫn hắn đi gặp Vệ Hằng!”
Quan Thành run rẩy như lá rụng trong gió, coi Vệ Xuân Đường như cọng rơm cứu mạng: “Đại lão gia, cầu ngài cứu tiểu nhân một mạng! Ngài không thể để Tam thiếu gia vu hãm Nhị thiếu gia như vậy, Đại lão gia!”
Quả đúng là Vệ Hằng, vậy mà hắn lại ác độc muốn làm ra chuyện một xác hai mạng, chuyện này ở nha môn tuy không hiếm thấy, nhưng Vệ Xuân Đường tuyệt không nghĩ tới cháu trai nhà mình cũng là loại người này, Vệ gia trăm năm vọng tộc, thế nhưng lại có một hậu bối như vậy, máu lạnh vô tình đáng sợ, tất cả thân tình đều vứt sau đầu.
Hắn rốt cuộc là vì cái gì?
Vệ Xuân Đường nói: “Đi.”
Ông dẫn đầu bước đi.
Vệ Lang có chút kinh ngạc, thấp giọng nói: “Đại bá phụ người…”
“Ngươi cho rằng phòng bếp dễ dàng loạn lên như vậy?” Vệ Xuân Đường nói, “Vò rượu là ta để cho người làm đổ.”
Nghe được lời này, Quan Thành cảm thấy mình chết chắc rồi.
Vệ Lang khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người rất nhanh đã đến phòng của Vệ Hằng, Vệ Hằng đang định đi thỉnh an các trưởng bối, liền thấy Vệ Xuân Đường trầm mặt đi tới, mà ở phía sau ông là Vệ Lang, còn có Quan Thành.
Cả người hắn ta lạnh tanh, nhưng trên mặt lại ra vẻ kinh ngạc: “Sao Đại bá phụ và Tam đệ cùng tới đây? Hay là do con chậm trễ nên tổ phụ tổ mẫu thúc giục?”
Vệ Lang không nói lời nào, xông lên nện thẳng một quyền vào mặt hắn ta.
Sức lực cực lớn, mũi Vệ Hằng chảy máu, theo môi cằm rơi thẳng xuống mặt đất, hắn ta kinh hãi che lại cái mũi, giận dữ nói: “Ngươi điên rồi?”
Vệ Lang tiếp tục đánh hắn ta, Vệ Hằng bất đắc dĩ ngăn lại công kích, nhưng Vệ Lang ở trong quân đội hơn một năm, luyện qua lực cánh tay, Vệ Hằng không phải đối thủ của hắn, ăn ba cú đã ngã trên mặt đất, bị đánh đến mắt sưng mũi tím, gương mặt trắng nõn lúc trước đã không thành bộ dáng. Hắn ta kêu lên: “Đại bá phụ, người, người cứ nhìn sao? Tam đệ hắn điên rồi, người đâu, người đâu…”
Nhưng những gã sai vặt tới đây đều đã bị Thiên Đông cùng Củu Lí cản trở, người hai bên đánh thành một đoàn.
Vệ Xuân Đường trầm giọng nói với Quan Thành: “Ngươi thành thật khai báo đi, đỡ phải chịu đau khổ da thịt.”
Quan Thành thấy Vệ Hằng không hề có sức đánh trả, nghĩ đến Vệ Lang đem tất cả người nhà hắn đều dính líu vào, lập tức xụi lơ trên mặt đất, ngập ngừng nói: “Là, là thiếu gia, thiếu gia sai tiểu nhân đem thuốc này lén bỏ vào đồ ăn. Thuốc này người bình thường ăn không có chuyện gì, đũa bạc cũng thử không ra… Tiểu nhân, tiểu nhân cũng không còn cách nào khác, xin Đại lão gia tha mạng!”
Vệ Hằng nghe thấy hắn khai báo toàn bộ, giận dữ nói: “Ngươi nói bậy gì đó? Ai sai khiến ngươi bỏ thuốc? Ngươi, dám nói bậy về lão tử, cẩn thận ta…”
Lời còn chưa dứt, lại ăn một quyền của Vệ Lang.
Vệ Xuân Đường nói: “Lang Nhi, dừng tay, đánh tiếp sẽ xảy ra án mạng, việc này còn phải hỏi qua tổ phụ tổ mẫu ngươi, ngươi không được dùng tư hình.”
Không ngờ ngoài sân truyền đến một tiếng hét lớn: “Tư hình? Đánh chết mới tốt!”
Là La Thiên Trì.
Hắn thấy Vệ Lang mãi không xuất hiện, ngoại trừ Vệ lão gia tử thì nam nhân Vệ gia đều không có mặt, hắn có chút lúng túng, liền đi ra ngoài tìm Vệ Lang, nghe nói bọn họ tới chỗ Vệ Hằng, hắn ba bước cũng thành hai bước lập tức đuổi theo, kết quả nghe thấy lời nói của Quan Thành, lập tức nổi trận lôi đình.
Vệ Lang thu tay, trên mu bàn tay máu thịt mơ hồ, nhưng hắn không hề cảm thấy đau,vì nghĩ tới Lạc Bảo Anh nếu ăn phải thuốc này, phải chịu khổ, hắn liền hận không thể đem Vệ Hằng sống sờ sờ đánh chết, đến tận bây giờ, cỗ lửa giận trong ngực vẫn không thể đánh tan. Nhưng mà chuyện tiếp theo lại được quy về lý trí, Vệ Hằng phải chịu trừng trị mới được.
Hắn ngồi dậy, lạnh lùng nhìn Vệ Hằng nói: “Ngươi từ từ chờ chết đi!”
Phạm tội này có lẽ không bị chém đầu, nhưng nhất định là lưu đày chung thân, nhưng La Thiên Trì trời sinh nóng tính hơn Vệ Lang rất nhiều, lại vô pháp vô thiên, biết Vệ Hằng muốn hại chết Lạc Bảo Anh và cháu ngoại trai của hắn, hắn liền không có cách nào nhẫn nại, tiến lên lập tức lôi Vệ Hằng dậy, hung hăng đấm một quyền vào gáy hắn ta.
Cú đấm này ẩn chứa sức lực ngàn cân, hội tụ hai mươi năm bản lĩnh của hắn, loại người đọc sách như Vệ Hằng sao có thể chịu được? Đôi mắt hắn ta đảo một vòng rối lập tức hôn mê bất tỉnh.
Vệ Xuân Đường thấy hắn ta không nhúc nhích, vội để cho đại phu bắt mạch.
Đại phu nói: “Còn thở.”
La Thiên Trì cười khinh thường.
Nụ cười này có chút quỷ dị, Vệ Lang liếc mắt nhìn hắn một cái, lấy khăn lau tay rồi nói: “Chuyện lần trước ta đã nghi ngờ Vệ Hằng, dù sao Đại bá phụ là người quang minh lỗi lạc, mà Nhị bá phụ, cùng ta ở chung một nhà đã nhiều năm, không có mấy lần gây chuyện, Nhị bá mẫu thì không có năng lực, ngoại trừ Vệ Hằng, không còn có những người khác để lựa chọn. Đại bá phụ cũng cho rằng như thế, cho nên hôm nay mới có thể trợ giúp ta.” Hắn cười một cái, “Chất nhi khắc sâu trong lòng, tính cả chuyện ngày đó ở thư phòng lớn, cũng nên cảm ơn người.”
Vệ Xuân Đường vì Phạm thị mà có chút chột dạ, nhưng mấy năm nay ít nhiều nhờ có Phạm thị nên ông mới có một gia đình ấm áp, ông tuyệt đối sẽ không khai ra Phạm thị.
Tuy rằng cháu trai trước mắt này thông tuệ hơn người, lời nói có ẩn ý, nhưng ông lựa chọn làm lơ, nhàn nhạt nói: “Bây giờ lập tức đi gặp tổ phụ tổ mẫu ngươi.”
Vệ Lang bảo Thiên Đông dẫn Quan Thành đi trước.
Mọi người nghe được chân tướng, ngoại trừ người đã biết chuyện thì tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, Trình thị khóc lóc thảm thiết, nói Quan Thành bôi nhọ, Vệ Lang lại bắt tới vài hạ nhân, đại phu, tất cả đều là tâm phúc của Vệ Hằng, thậm chí đem chuyện ngày đó làm thế nào hạ dược Liễu Nga, làm thế nào đưa tới thư phòng đều đào lên.
Dù khó tranh cãi đi nữa thì Vệ Xuân Phàm cũng biết Vệ Xuân Đường tuyệt sẽ không vu hãm nhi tử của mình, chỉ là ông ta không thể tin được, Nhị phòng căn bản đều dựa vào Vệ Hằng, ai ngờ nhi tử lại có lòng xấu, muốn hại Vệ Lang cùng Lạc Bảo Anh thành như vậy. Từ khi nào mà hai phòng bọn họ có thâm cừu đại hận đến mức này?
Không ai biết Vệ Hằng là vì cái gì.
Thậm chí Vệ Lang cũng không biết.
Ngọn đèn dầu bị che lấp dưới ánh mặt trời, mất đi cơ hội được mọi người nhìn thấy, có đôi khi, chúng nó chỉ có thể đi tìm bóng tối, mà ở trong bóng tối, chúng nó không bao giờ có thể giống như lúc trước.
Vệ Hằng tỉnh lại, Vệ Lang lập tức muốn giải hắn ta đến nha môn.
Nhưng hắn ta đã quên mất tên của mình, quên mất tất cả tài năng, chảy nước miếng hỏi mọi người muốn ăn món ngon, muốn có đồ chơi, vô cùng cao hứng gắp đồ ăn, thật giống như đứa trẻ ba bốn tuổi.
Trình thị hôn mê bất tỉnh.
Lạc Bảo Anh ngồi trước cửa sổ, làm thế nào cũng không thể tĩnh tâm viết chữ,