Ở Hồ Châu yên ổn trải qua một năm, đông đi xuân tới, rốt cuộc cũng có tin tức Lạc Vân được điều đến Đô Sát Viện nhậm chức Tả Thiêm Đô Ngự Sử, hàm chính tứ phẩm, tuy vẫn cùng cấp với Tri phủ nhưng đây là chức quan trong kinh thành, trong tay nắm thực quyền, có nhiệm vụ quản lý các đại nha môn, là chức quan khiến mọi người đều phải kiêng nể.
Trong trí nhớ của Lạc Bảo Anh thì Ngự sử Đại nhân chính là người vô cùng khắc nghiệt, thần sắc âm hiểm lạnh lùng như Diêm Vương, đâu giống như cha nàng tài sắc vẹn toàn, ở trong Đô Sát Viện tỏa ra hào quang rực rỡ.
Lão thái thái vui mừng hớn hở dẫn cả nhà đi lễ tạ, sau khi trở về liền bảo Viên thị nhanh chóng thu thập hành lý để chuẩn bị lên kinh nhậm chức, nhất định không thể chậm trễ được.
Tướng công lên chức khiến Viên thị vô cùng phấn khởi, nàng xử lý tất cả mọi chuyện đâu ra đấy, còn giải thích cho lão lão thái biết khi đến kinh thành sẽ phải giao thiệp với danh môn vọng tộc, người ta ăn mặc tinh tế thì các nàng cũng không thể tự hạ thấp mình được, ngụ ý chính là không được để người khác xem thường vì thế phải thay đổi phong cách, không thể giông như bây giờ nữa.
Đây thật sự là một số tiền lớn!
Bổng lộc hàng năm của Lạc Vân chưa tới một trăm lượng bạc, trừ bỏ chi tiêu hàng ngày cùng với một vài khoản dùng để giao lưu qua lại, còn dư ra được mấy đồng? Lúc này lại chưa đến mùa thu hoạch, lão thái thái lấy đâu ra tiền nhưng không chi khoản này không được, con người cần nhất là thể diện, lão thái thái đau lòng run run tay lấy tất cả bạc tích cóp bao năm ra.
Khoảng hơn hai trăm lượng, mày Viên thị hơi nhíu lại, nàng biết rõ hoàn cảnh Lạc gia, lão thái thái cũng là có lòng mà không có sức, suy nghĩ một chút sau đó đẩy năm mươi lượng bạc trở về: “Quần áo trang sức ở Hồ Châu không đắt như kinh thành, số tiền này người vẫn nên giữ lại để thỉnh thoảng chơi bài.”
Lão thái thái biết Viên thị thật lòng nên nhận lấy: “Vất vả cho con rồi, ta không cần gì cả, con chỉ cần chuẩn bị tốt cho Nguyên Chiêu, Nguyên Giác với mấy cô nương là được.”
Viên thị đáp ứng, lại nhắc đến chuyện nơi ở sau khi tới kinh thành: “Có thể ở nhà Đại ca con vài hôm…”
Không đợi nàng nói xong, lão thái thái đã chen vào: “Chuyện này con không cần lo, lão tỷ tỷ đã dặn khi đến kinh thành phải ở lại nhà họ, Vệ gia rất lớn, quan hệ giữa ta với bà ấy không tệ nên không nhất thiết phải từ chối, đợi khi nha môn sắp xếp xong phủ đệ thì chúng ta dọn đi.” Bà dừng một lát rồi nói tiếp: “Ta nghĩ nên bán ruộng đất ở Trừng huyện đi, chúng ta ở xa rất khó quản lý… Phủ đệ được ban chắc cũng nhỏ bé chật chội, sau này còn phải cưới vợ cho Nguyên Chiêu, Nguyên Giác.”
Tất cả đều chen chúc một chỗ thì sao được? Chỉ sợ không có nhà nào đồng ý gả nữ nhi đến đây.
Vậy sẽ ảnh hưởng tới toàn Lạc gia, Viên thị cũng đồng ý: “Để quản sự tính toán đến lúc thích hợp sẽ bán đi, giờ chưa cần vội, bán thốc bán tháo dễ mất giá.”
Viên thị suy nghĩ chu toàn thoả đáng nên lão thái thái thuận theo ý nàng.
Trước khi ra ngoài Viên thị nói thêm: “Nếu ở lại Vệ gia, sợ rằng không nên dẫn theo quá nhiều người, con dâu đã làm một danh sách, người xem có cần điều chỉnh không? Ở kinh thành không thiếu nha hoàn được dạy dỗ tốt, nếu cần thiết thì đến đó rồi mua.”
Lão thái thái không biết chữ nên đưa cho Ngọc Phiến đọc.
Ngọc Phiến đọc tên mấy chục người, lão thái thái nghe thấy hai chữ San Hô, đây không phải nha hoàn hầu hạ Kim di nương sao, nếu bán nha hoàn thì Kim di nương…
Có lẽ giữ lại cũng vô dụng?
Ngọc Phiến đã sớm biết được thủ đoạn của Viên thị nhưng không ngờ lại mạnh mẽ dứt khoát như vậy, đầu ngón tay nàng khẽ run, thầm nghĩ may mà nhiều năm qua mình đều ở bên cạnh lão thái thái, bằng không giờ này có lẽ cũng bị đuổi đi. Ngọc Phiến không kìm được tiếng thở dài: “ Nô tỳ cũng không đáng giá, đi theo đến kinh thành sẽ làm mất mặt lão thái thái với lão gia.”
Lão thái thái vội nói: “Nói bậy gì vậy, không ở cạnh ngươi ta không quen, ta đi đến đâu ngươi đều phải theo đến đó, đừng mong được thoải mái.”
Ngọc Phiến nói: “Ở bên cạnh lão thái thái mới thoải mái, chỉ là nô tỳ tiếc thay cho mấy người kia, dù sao cũng đã ở cùng nhiều năm. Mua người mới chưa chắc đã tốt như vậy. Đồ đạc còn mang đi được thì sao không thể dẫn thêm vài người? Không phải nô tỳ muốn nói phu nhân làm sai, chỉ là thấy không nỡ thôi.”
Không người nào là không có tình cảm, lão thái thái nghĩ thầm bà cũng không muốn, ở Hồ Châu bà có rất nhiều bạn bè thân thích, hàng xóm láng giềng hòa thuận vui vẻ, nay phải rời đi cũng vạn phần nuối tiếc. Dù gì Kim di nương cũng sinh ra Bảo Chương, sao có thể nói bỏ liền bỏ?
Lão thái thái xua tay: “Bỏ tên San Hô đi.”
Cuối cùng Kim di nương vẫn được ở lại.
Viên thị không còn cách nào khác, nàng không thể cãi lời lão thái thái, Lạc Vân lại không quan tâm chuyện đi hay ở của Kim di nương, nàng không muốn giữa lúc mấu chốt phải khiến hắn phiền lòng nên quyết định không nhắc tới chuyện này nữa, sau đó dẫn các cô nương đi mua quần áo trang sức mới.
Tuy Hồ Châu không thể sánh bằng kinh thành nhưng cũng là một trong những thành trấn phồn hoa nhất Đại Lương, chỉ cần có tiền là mua được hàng thượng phẩm, nhưng Lạc Bảo Anh không quá xem trọng mấy thứ này.
Từ khi sinh ra nàng đã cao quý hơn người, đồ dùng đều sang quý đẹp đẽ, những thứ ở đây không phải loại tốt nhất nên nàng không có hứng thú xem xét mà chỉ ngồi yên lặng một chỗ, ngoan ngoãn cực kỳ, không tranh giành với người khác.
Viên thị thấy nàng như vậy thì gật đầu hài lòng, đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, sau này có thể làm tỷ tỷ tốt của Lạc Bảo Châu, nàng tự tay chọn một kiện vải: “Bảo Anh nhìn xem có thích loại này không?”
Vải lụa màu phấn hồng, trẻ trung tươi mới giống như trái ngọt trên cây chưa hái xuống, khóe miệng Lạc Bảo Anh nhếch lên: “Mẫu thân, tấm vải này thật xinh đẹp, để muội muội mặc sẽ vô cùng đáng yêu.”
Viên thị cười nói: “Không cần để