Trên đỉnh đầu, giọng nói nghiêm khắc của Vệ Lang truyền đến: “Nhật Thâm, ngươi mau xin lỗi Tam biểu muội.”
Lạc Bảo Anh giống như chạm vào lửa nóng, vội vàng buông tay ra.
Nhưng Hoa Trăn không nghe theo, hắn cố tình lườm Lạc Bảo Anh: “Không thì ta để Lạc Tam cô nương đẩy lại, vậy xem như hòa?”
Sức lực hai người khác nhau một trời một vực, không ngờ hắn có thể nói được lời này, Lâm Xuyên Hầu phủ quyền cao chức trọng, ca ca vì chuyện của Giang Lệ Uyển nên mới đắc tội Hoa Trăn, Lạc Bảo Anh không muốn để người khác ra mặt giải quyết chuyện này.
Nàng hiểu rõ tính tình Hoa Trăn, một khi hắn đã nổi cơn ngang ngược bướng bỉnh thì không có ai khuyên được, không đợi Lạc Nguyên Chiêu mở lời, Lạc Bảo Anh vội nói: “Được, ngươi để ta đẩy một cái, chúng ta xem như không ai nợ ai.”
“Muội muội!” Lạc Nguyên Chiêu dùng ánh mắt ngăn cản, “Nếu hôm nay hắn không chịu xin lỗi thì đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi du thuyền.”
“Ngươi cản được sao?” Hoa Trăn nhướn mày, nhìn thân hình gầy yếu của Lạc Nguyên Chiêu, người này còn không chịu được một chưởng của hắn, “Gia muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!”
Tên tiểu tử thối này, Lạc Bảo Anh tức đến nỗi giậm chân bùm bụp, hận không thể lấy ra dáng vẻ hung hăng ngày trước để mắng hắn một trận thỏa thích, nàng vội vã muốn đi lên nhưng bị Vệ Lang ngăn lại.
“Huynh buông ta ra, ta phải tự mình báo thù.” Lạc Bảo Anh quay đầu, nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt cánh tay nàng.
Sức lực không quá lớn nhưng đủ để nàng không thoát ra được.
Vệ Lang không để ý đến lời nàng nói, cũng không buông tay mà tiếp tục nói với Hoa Trăn: “Nếu hôm nay ngươi cứ thế này rời thuyền, sau này chúng ta không cần gặp lại. Nhưng ta có thể đồng ý cho ngươi tranh chữ, hơn nữa sẽ tự mình đưa đến chỗ Hầu gia.”
Trong lòng Hoa Trăn vô cùng bực bội.
Hóa ra Vệ Lang cũng biết điểm yếu của Hoa Trăn, đó chính là Lâm Xuyên Hầu. Trên thực tế có rất ít người có thể tiếp cận được vị Hầu gia nóng tính này nên Hoa Trăn không sợ huynh muội Lạc gia đến tố cáo, nhưng không ngờ Vệ Lang sẽ uy hiếp hắn. Chẳng qua hắn chỉ đẩy nhẹ Lạc Bảo Anh một cái, trong lòng đã đoán Vệ Lang và Lạc Nguyên Chiêu chắc chắn sẽ đỡ được nàng, ai ngờ bọn họ lại cố tình không muốn buông tha.
Tầm mắt hai người giao nhau, không ai chịu nhường ai.
Vệ Nhị phu nhân tới giảng hòa, cười nói: “Nếu Bảo Anh không bị thương thì bỏ qua đi thôi, từ giờ Hoa công tử không được bắt nạt tiểu cô nương nữa.”
Viên thị nhăn mày, nàng biết Lâm Xuyên Hầu phủ không dễ chạm vào, thấy Lạc Bảo Anh không sao nên không muốn tranh luận thiệt hơn, nhưng Lạc Bảo Châu lại nói: “Mẫu thân, hắn không phải người tốt, phải bắt hắn đến nha môn chịu vài chục trượng.”
Tiểu hài tử đơn thuần hồn nhiên không biết những mối quan hệ lợi ích giữa các gia tộc, khóe miệng Lạc Bảo Anh cong lên, khi còn là La Trân nàng cũng không coi ai ra gì giống Hoa Trăn bây giờ, toàn là dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, trong mắt không chịu được nửa hạt bụi, có lẽ vì vậy mà đã đắc tội với không ít người? Quả thật quyền thế là thứ đáng sợ nhất thế gian, nay nàng ở vị trí khác nên càng hiểu rõ điều này.
Nhưng sao nàng có thể cam lòng chịu khuất phục Hoa Trăn?
Vùng khỏi tay Vệ Lang, nàng bước nhanh về phía trước, bất ngờ đẩy Hoa Trăn một cái: “Thế này thì không ai phải chịu thua thiệt!”
Bỗng nhiên lồng ngực đau nhói giống như có một cây trâm sắc nhọn xuyên qua y phục đâm thẳng vào da thịt, lúc này Hoa Trăn mới biết mình bị đánh lén, lông mày hắn trợn lên nhưng đang ở trước mặt mọi người nên hắn không thể báo thù, chỉ có thể dúng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Lạc Bảo Anh.
Lúc này thân thuyền lại rung động, La Thiên Trì không dùng tấm kê mà trực tiếp nhảy từ thuyền của mình sang, từ xa đã kêu lên: “Nhật Thâm, ngươi không đi mà ở lại đây làm gì?”
Thấy Hoa Trăn đi quá lâu, La Thiên Trì sợ hắn gây chuyện, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không yên tâm nên quyết định đến xem.
Đệ đệ tới khiến Lạc Bảo Anh vô cùng vui vẻ, còn Hoa Trăn lại cau mày khó chịu.
Cảm xúc của Vệ Lang có chút phức tạp khi trông thấy La Thiên Trì, lúc hai nhà đính hôn, La Thiên Trì thường xuyên qua lại với hắn, nhưng từ khi La Trân qua đời, hắn liền cố tình trốn tránh Vệ gia, không đến Vệ gia làm khách cũng không mời Vệ gia tới Hầu phủ, không ngờ hôm nay hắn lại chủ động đến thuyền của Vệ gia.
Chẳng lẽ có chuyện quan trọng?
La Thiên Trì không nhìn cũng không chào hỏi ai, sợ lộ ra dấu vết nên vội vàng kéo tay Hoa Trăn: “Đi!”
Lạc Nguyên Chiêu lạnh lùng nói: “Khiến muội muội ta bị thương mà còn muốn dễ dàng rời đi như vậy?”
“Cái gì?” La Thiên Trì kinh sợ nhìn Hoa Trăn, “Ngươi đả thương tỷ… Đả thương Lạc Tam cô nương?”
“Bị thương gì chứ, ta chỉ đẩy nhẹ một cái thôi, nàng còn…” Hoa Trăn nghĩ thầm, tiểu nha đầu gian trá xảo quyệt kia mới thật sự làm hắn bị thương, nhưng vẫn phải giữ thể diện nên hắn không nói gì thêm.
La Thiên Trì hận không thể đánh Hoa Trăn một quyền, nhưng nếu thật sự ra tay chỉ sợ người khác hoài nghi quan hệ giữa hắn và Lạc Bảo Anh, vì thế ngay lập tức kéo Hoa Trăn đi, Lạc Nguyên Chiêu không chịu được chuyện muội muội bị bắt nạt, đang muốn tiến lên ngăn cản thì Lạc Bảo Anh vội dùng sức giữ chặt hắn, nhẹ giọng nói: “Ca ca, bỏ đi.”
Nếu Lạc Nguyên Chiêu cố tình xông lên chỉ sợ hai người sẽ thật sự đánh nhau, đến lúc đấy đệ đệ sẽ rơi vào thế khó.
Hai người kia nghênh ngang rời đi.
Lên bờ, La Thiên Trì nhìn chằm chằm Hoa Trăn, lạnh lùng nói: “Lần sau ngươi còn trêu chọc Lạc Tam cô nương, đừng trách ta trở mặt vô tình!”
“Ngươi vẫn nghĩ nàng là…”
“Nàng là nàng, không phải là ai hết!” La Thiên Trì xoay người, cố gắng che giấu cảm xúc của mình, “Lúc ấy ta đã nhận lầm, nhưng ngươi vì vậy mà dây dưa với nàng, đều là lỗi của ta nên từ giờ ngươi đừng quấy rầy nàng nữa, nhớ cho kỹ!”
Hoa Trăn nhìn bóng lưng La Thiên Trì, trong lòng cảm thấy có chỗ không đúng, có lẽ La Thiên Trì đã không tin vào chuyện luân hồi chuyển thế nữa, mà Lạc Bảo Anh còn nhỏ như vậy, chắc chắn La Thiên Trì không thể thích nàng.
Thái độ La Thiên Trì cứng rắn như vậy nên hắn không thể phá hỏng tình bằng hữu, đang suy nghĩ bỗng nhiên lồng ngực lại đau, hắn vạch vạt áo nhìn vào trong thấy vết thương đang rỉ máu.
Nha đầu kia quá mức tàn nhẫn, đâm người ta không chút lưu tình, dù gì hắn cũng chưa làm tổn hại đến nàng.
Hắn khép vạt áo lại, xoay người rời đi.
Vì Hoa Trăn đến gây chuyện nên đã bỏ lỡ mất trận đua thuyền rồng, Lạc Bảo Anh an ủi vị ca ca còn đang tực giận: “Đừng so đo với hắn, tên đó không có đầu óc, nếu ca ca thật sự đánh nhau thì không phải đã tiện nghi cho con nhà võ như hắn rồi sao?”
Lạc Nguyên Chiêu yên lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Tuổi của ta còn kịp để học võ không?”
Thật không biết nên nói gì.
Vệ Lang đứng bên cạnh, đợi Lạc Nguyên Chiêu rời khỏi hắn mới lạnh nhạt nói: “Đi khuyên người khác nhưng không khuyên được mình, ta đã sớm bảo muội không được ra mặt nhưng muội vẫn cố tình đáp trả.”
Gió sông thổi bay vạt áo bào của hắn khiến một đoạn quần trắng như tuyết