Người vừa đến là Lạc Bảo Chương – Đại cô nương Lạc gia, năm đó sau khi Vương thị sinh được đích trưởng tử là Lạc Nguyên Chiêu, thân thể đã bị tổn hại khiến việc sinh con nối dõi gặp khó khăn, vì thế hai vị di nương liền có cơ hội, lần lượt sinh ra Lạc Bảo Chương, Lạc Bảo Đường và Lạc Nguyên Giác.
Mãi tận sáu năm sau Vương thị mới có tin vui, sau khi sinh được Lạc Bảo Anh đã lập tức qua đời.
Tuy Lạc Bảo Anh là đích trưởng nữ nhưng lại đứng hàng thứ ba.
Lạc Bảo Chương trông thấy Lạc Bảo Anh cùng Chu cô cô đang ở bên ngoài nên bước nhanh tới, cầm tay Lạc Bảo Anh nói: “Ta vừa mới biết chuyện của muội, không phải trong người không khỏe sao, còn muốn đi đâu vậy?”
Chu cô cô là hạ nhân thân tín của Viên thị, ngày thường luôn không vừa mắt với mấy phòng thiếp thất cùng các thứ nữ trong phủ, nhìn thấy Lạc Bảo Chương giả bộ quan tâm thăm hỏi, ngay lập tức nói thay Lạc Bảo Anh: “Tam cô nương đã dọn đến Đông Khóa Viện nên giờ sẽ đến đó nghỉ ngơi.”
Sắc mặt Lạc Bảo Chương khẽ thay đổi, giờ mới biết chuyện Kim di nương bị đuổi tới Tây Uyển là sự thật.
Nàng nhìn về phía Lạc Bảo Anh, thầm nghĩ lúc Lạc Bảo Anh mới trở về từ Thương Châu đã đắc tội với tất cả mọi người trong phủ, vì thế phụ thân mới để nàng ở lại Tây Uyển, nhưng sao mới có một thời gian bị bệnh mà phụ thân đã đối tốt với nàng ấy như vậy?
Thật khiến người ta không hiểu nổi!
Nàng ta tới đây là để thăm dò, thấy kết quả như này thì đã biết không còn cách nào giúp đỡ Kim di nương, vì vậy hơi mỉm cười nói: “Thì ra là vậy, Tam muội mau đi đi, đợi đến khi muội lành bệnh ta sẽ sang thăm.”
Lạc Bảo Anh đã nghe nhiều lời quan tâm giả dối như vậy, khi nàng còn ở Nghi Xuân Hầu phủ, tuy là cô nương duy nhất nhưng Hầu phủ có đông thân thích, biểu tỷ biểu muội rất nhiều, trong đó có không ít người ghen ghét đố kỵ với thân phận nàng? Trước mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu khác, đến khi nàng đính hôn cùng Vệ Lang thì những lời nói khó nghe ngày càng nhiều, nói là vì không thể trái với ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương nên Vệ Lang mới đồng ý cưới nàng.
Đúng là một đám có mắt như mù, tuy Vệ Lang tính tình trầm ổn, tuấn mỹ vô song nhưng nàng có điểm nào không bằng chàng? So về tướng mạo, khắp cả kinh thành cũng chỉ có vài ba người sánh được, ngay cả học vấn cũng như vậy, đã từng có vị công tử trẻ tuổi khen nàng có sắc đẹp rực rỡ, giống như “phù dung chiếu thủy, lệnh người quên cơm”, chẳng phải ý muốn nói là khi nhìn thấy nàng, bị dung mạo của nàng hấp dẫn đến quên cả ăn cơm luôn sao, như vậy còn chưa đủ đẹp?
Vì thế lúc Vệ Lang nhìn thấy nàng, dù có là người kiêu căng ngạo mạn thế nào đi chăng nữa thì cũng phải để nàng vào trong mắt.
Lấy đâu ra chuyện nàng thúc ép chàng?
Nhưng dù sao so với đám công tử luôn tâng bốc tán tụng nàng thì quả thật chàng cư xử có chút không mặn không nhạt, nàng từng tức tối mài đao soàn soạt, suy nghĩ sau khi thành thân sẽ khiến chàng phải ngoan ngoãn khuất phục mình, ai ngờ tất cả dự định đều tan thành bọt nước!
Nghĩ đến lại phiền lòng, hiện giờ những thứ đó đã không còn liên quan gì với nàng, nàng nâng cao tinh thần, nói với Lạc Bảo Chương: “Đại tỷ thật có lòng, đợi khi ta khỏi bệnh nhất định sẽ đến tìm tỷ nói chuyện.”
Nhìn nàng uể oải yếu ớt, quả nhiên thân thể vẫn chưa hồi phục, trong lòng Lạc Bảo Chương có chút oán trách Kim di nương, chỉ là một bát canh bồi bổ, hà cớ gì phải trộn mấy thứ thuốc vào nhau để Lạc Bảo Anh uống, không phải là tự tìm phiền phức hay sao?
Nàng ta gật đầu đáp ứng rồi xoay người rời đi.
Lúc Lạc Bảo Anh tới Đông Khóa Viện thì thấy trống rỗng không người, lần này Kim di nương bị bức bách nên dọn đi rất nhanh nhưng vẫn còn để lại một vài đồ đạc, đều là những thứ cũ kỹ từ lâu, lông mày nàng nhíu lại, rất sợ chạm phải nên bàn tay co rụt vào trong ống tay áo.
“Chu cô cô, ta không cần những thứ này.” Nàng dò hỏi, “Có thể dọn chúng tới nơi khác được không?”
Chu cô cô nói: “Tùy ý cô nương.”
Lạc Bảo Anh thấy nàng không quản cũng không lập tức sai người dọn dẹp, đi một vòng quanh phòng mới nói: “Nơi này rất tốt, cũng không thiếu cái gì, nhờ ngươi cảm tạ mẫu thân thay ta.”
Thật ra nàng không mấy vừa lòng, lúc sáng vừa mới ở lại sương phòng của Viên thị, so với chỗ này có sự khác biệt rất lớn, nhưng nàng chỉ là đứa bé chín tuổi, có thể có ý kiến gì, chẳng lẽ bảo Viên thị cho nàng được tự mình sửa sang theo ý thích? Chắc chắn không thể được, cũng may nơi này thông thoáng, bố cục không tồi.
Gia cụ của Tây Uyển lần lượt được chuyển đến phòng mới bên Đông Khóa Viện, sau khi nhóm nha hoàn bố trí ổn thỏa hết mọi thứ thì Chu cô cô mới rời đi.
Lạc Bảo Anh nằm trên giường trúc, nhìn màn giường màu xanh đã cũ, không có tâm trạng nghĩ ngợi gì nên chỉ một lát đã ngủ.
Nàng phải học cách chấp nhận để trải qua cuộc sống này.
-----
Chẳng mấy chốc nàng đã ở Lạc gia được hơn nửa tháng, sau khi thân thể khỏi hẳn, mỗi ngày Lạc Bảo Anh đều tới thỉnh an lão thái thái. Nàng không nói chuyện nhiều, nếu thấy lão thái thái đánh bài lá thì sẽ ngồi bên cạnh xem.
Từ xưa đến nay không có nhiều thứ giải trí dành cho nữ nhân, vì thế khi bài lá xuất hiện đã nhanh chóng được các vị thái thái yêu thích, cứ rảnh rỗi là sẽ gọi bạn bè đến chơi chán mới nghỉ, rất phổ biến ở kinh thành. Nhị cô cô của Lạc Bảo Anh là cao thủ trong trò này, cao thủ đến mức nào ư? Chính là có không biết bao nhiêu người muốn được chơi với nàng.
Hôm nay vận may của lão thái thái không tốt, tiền trong ngăn kéo đã thua gần hết, nhìn thấy tình thế có chút xoay chuyển nên đánh rất cẩn thận. Nhưng đến lúc quyết định bà lại có chút do dự không biết ra cây gì mới tốt, phải tính toán xem đối phương đang chờ cây bài nào.
Lão thái thái chép miệng, ngón tay sờ lần lượt từng cây bài, sau đó đột nhiên xoay đầu liếc mắt nhìn Lạc Bảo Anh một cái, thấy đôi mắt nàng lấp láy dán chặt vào bài của mình, trêu ghẹo hỏi: “Bảo Anh, con nói ta nên đi cây nào?”
Hồ thái thái ngồi đối diện cười rộ lên: “Ai nha lão thái thái, ngài muốn tìm cứu binh sao!”
Lão thái thái chỉ cười.
Cháu gái thứ ba đã không còn suốt ngày buồn bã như trước, giờ đã biết vấn an người lớn, cũng học được cách kiên nhẫn, thú vị nhất là nàng có thể ngồi xem mấy bà lão đánh bài, điểm này không giống với mấy đứa nhỏ khác.
Thật ra là do Lạc Bảo Anh quá mức rảnh rỗi không có việc gì làm, nàng đã tinh thông cầm kỳ thi họa nên không cần khổ luyện mỗi ngày. Hơn nữa thỉnh thoảng ở chỗ lão thái thái sẽ có băng, còn có đủ loại điểm tâm, trái cây, hạt dưa cho nàng ăn thỏa thích, như vậy mới mau chóng trưởng thành được. Cuối cùng chính là xem đánh bài