Thân hình mềm mại của tiểu cô nương nằm trọn trong vòng ôm ấm áp của hắn.
Chóp mũi ngửi được mùi hương hoa nhài nhàn nhạt, như có như không, giống như ngày hè sắp qua, hắn đặt tay trên lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về.
“Đừng sợ, vừa rồi không bị ngã xuống.”
Thân hình nam nhân không giống nữ nhân, cần cổ người trong lòng thon dài trắng nõn, phía dưới là bả vai nhỏ gầy,còn bờ vai của hắn vừa dày vừa rộng, hai tay Lạc Bảo Anh ôm chặt cổ Vệ Lang, cằm gác trên đầu vai hắn, trong lòng nàng tràn ngập cảm giác an toàn. Nhưng khi hắn vừa mở miệng nói chuyện, lập tức làm sáng tỏ cảm xúc đang rối loạn mơ hồ .
Mặt nàng đỏ lên, buông tay ra, chân ngắn nhảy ra ngoài, hắn nhăn mày giữ chặt tay nàng: “Bờ sông trơn trượt, muội cẩn thận một chút! Nếu thật sự xảy ra chuyện, sao có thể nói rõ với người nhà?”
Dưới ánh trăng, thần sắc hắn nghiêm túc, bờ môi mỏng mím chặt, rõ ràng là dáng vẻ trưởng bối răn dạy tiểu hài tử.
Lạc Bảo Anh hất tay hắn ra: “Ta biết rồi, ta không bao giờ tới đây nữa!”
Giữa bụi cỏ lau rậm rạp, thân ảnh màu hồng nhạt của nàng chợt lóe lên, rất nhanh đã đi về phía xa.
Vệ Lang lại cầm lấy cần câu.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy hai má hắn hơi ửng hồng, vừa rồi đột nhiên Lạc Bảo Anh dùng sức ôm chặt cứng khiến hắn bị giật mình, đợi khi nàng an tĩnh nằm trong lồng ngực, lại xuất hiện một loại cảm giác không thể nói nên lời, thật giống như cảnh xuân kiều diễm vào ban đêm, nhưng lại không thể nói với người ngoài.
Hắn bình tĩnh nhìn mặt hồ, nghĩ thầm, Tam biểu muội đang dần trở thành đại cô nương.
Lạc Bảo Anh đi một mạch đến chỗ Lạc Nguyên Chiêu, thở hổn hển nói: “Ca ca, huynh động dây câu đi, đừng đặt một chỗ.”
Lạc Nguyên Chiêu nghe theo, liếc nhìn nàng một cái, trêu ghẹo nói: “Học được từ chỗ phu tử của muội?”
Ai cũng biết Vệ Lang đã dạy nàng, thế nhưng Lạc Bảo Anh lại nổi giận: “Ai là phu tử, hắn mới không phải đâu!”
“Được rồi…” Lạc Nguyên Chiêu thấy đôi mắt nàng trợn tròn, không biết vì sao nàng tức giận, thuận theo nói, “Không phải phu tử, là Tam biểu ca của muội dạy có đúng không? Trông muội có vẻ mệt, ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Ca ca đối với nàng rất ôn nhu, thế nhưng chính mình lại vô cớ tức giận, Lạc Bảo Anh khoanh tay trước ngực, cằm đặt lên trên, nhìn bóng trăng chiếu xuống mặt hồ, không khỏi tự giác kiểm điểm bản thân.
Kỳ thật vừa rồi là Vệ Lang thật tâm cứu nàng, nàng chẳng những không nói lời cảm ơn ngược lại còn hung hăng giận dỗi với hắn, nói đi nói lại, chung quy vẫn là vì chuyện ngày trước, khiến mỗi lần nàng gặp hắn, luôn cư xử khác ngày thường, nhưng có lẽ nàng nên sớm không cần để ý tới chuyện này!
Càng để ý càng phiền lòng, từ hôm nay trở đi, nàng nên hoàn hoàn coi Vệ Lang là biểu ca của mình.
Thái độ dành cho hắn cũng phải công bằng, như vậy nàng mới có thể hoàn toàn thoát khỏi quá khứ?
Nghĩ thông suốt cách chung đụng với Vệ Lang trong tương lai, rốt cuộc Lạc Bảo Anh cũng thả lỏng người.
Đổi đến chỗ khác, quả nhiên Lạc Nguyên Chiêu câu được cá, một con cá trích, một con cá trắm cỏ nhỏ dài, vì là lần đầu tiên câu được cá nên trong lòng thiếu niên rất vui sướng.
Người làm của Vệ gia đảm nhiệm việc nướng cá, nhanh chóng lấy số cá mà các công tử câu được ra rửa sạch, ướp với một chút muối và rượu, sau đó kẹp lên que đem đi nướng.
Mùi hương ngào ngạt tỏa ra bốn phía.
Nam nữ chia ra hai bên, mọi người ngồi xung quanh đống lửa nói cười vui vẻ.
Lạc Bảo Châu và Vệ Sùng nhỏ tuổi nhất nên được ăn trước, Lạc Bảo Anh là nhóm thứ hai được ăn, nàng cầm miếng cá trên tay, nhìn tới nhìn lui, một lúc sau mới chậm rì rì đi đến bên cạnh Vệ Lang: “Vừa nãy Tam biểu ca đã cứu ta, còn chưa cảm ơn huynh, con cá này cho huynh ăn trước.”
Mặt trời mọc từ hướng tây.
Vệ Lang ngẩng đầu, nhìn thấy tiểu cô nương đang xị mặt, vẫn có chút dáng vẻ không tình nguyện, nhưng thật sự lúc này nàng không bị trưởng bối thúc giục, là chủ động tìm tới đây.
Chắc đột nhiên hiểu ra hắn là một biểu ca tốt?
Lại nói tiếp, cho dù là đường muội trong nhà, hắn đều chưa từng kiên nhẫn dạy dỗ thư pháp như vậy, hắn nhận miếng cá trong tay nàng rồi nói: “Cá lớn như vậy, không cần cho ta hết.” Lấy một cây xiên tre khác ra, nhẹ nhàng gắp phần cá nhiều thịt nhất đưa cho Lạc Bảo Anh, “Cùng nhau ăn đi.”
Lạc Bảo Anh bị làm cho ngơ ngác, thật sự không ngờ ở chung với Vệ Lang dễ dàng như vậy.
Chính mình tới để cảm ơn, hắn còn hào phóng chia cho nàng một nửa.
Nhưng tại sao lúc trước hắn lại lạnh nhạt với nàng?
Nàng lắc đầu, không được nghĩ, không được nghĩ nữa, quan tâm đến thái độ của hắn làm gì, dù sao cũng không liên quan tới nàng!
“Cảm ơn Tam biểu ca.” Lạc Bảo Anh nhoẻn miệng cười, đút cá vào trong miệng, ngoài giòn trong mềm, người nướng cá rất có bản lĩnh, nàng thật lòng khen ngợi, “Ăn thật ngon!”
Thấy nàng vui tới mức nheo mắt lại, Vệ Lang hơi hơi mỉm cười, cúi đầu ăn cá.
Tư thế vô cùng tuyệt đẹp.
Có những người cho dù là tùy ý ngồi dưới đất, nhưng vẻ lịch sự tao nhã từ trong xương cốt không bao giờ mất đi, tùy thời tùy chỗ đều bộc lộ ra, Lạc Bảo Anh liếc mắt nhìn, muốn nói dáng vẻ của hắn quá mức động lòng người, nhưng suy nghĩ lại, chẳng phải ca ca nhà mình cũng mê hoặc lòng người như vậy sao,