Chỉ cần nhìn bóng lưng cũng cảm thấy đây là một bức mỹ họa.
Bốn nô tỳ nhất thời ngây người, chỉ là Tử Phù và Lam Linh không dám để cô nương nhà mình cứ tùy ý dựa lên người nam nhân, tuy nói là biểu ca, nhưng dù sao cũng chỉ là họ hàng xa, nếu bị người khác thấy được còn ra thể thống gì?
Hai người vội vàng đến lay Lạc Bảo Anh.
Lúc này Lạc Bảo Anh mới hơi thanh tỉnh, kỳ thật nàng không uống quá nhiều rượu, cho dù bây giờ rượu mới ngấm thì cũng không đến mức say sưa không biết gì, nhưng không biết vì sao khi nghe được tiếng sao du dương, cả người nàng trầm mê không thoát ra được, có lẽ không phải vì say rượu mà là say người, chỉ là nàng không ngờ mình sẽ ngã lên người Vệ Lang.
Mất hết thể diện rồi!
Nàng đỏ mặt nói: “Ta có chút say.” Không say thì sao hành động như này? Đương nhiên muốn đổ hết mọi tội lỗi cho rượu, “Vừa rồi đã gây phiền phức cho Tam biểu ca, ta phải về uống trà giải rượu.” Nói xong cũng không đợi Vệ Lang phản ứng, nàng lập tức xoay người rời đi.
Nhìn dáng vẻ vội vã của nàng, Vệ Lang cười rộ lên.
Tiểu cô nương xấu hổ vì hành động vừa rồi, chỉ là vô tình làm vậy, có sao đâu? Hắn sẽ không lấy chuyện đó ra giễu cợt nàng, đoán chừng nàng lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thế nên mới chạy trốn nhanh như vậy.
Hắn đứng dậy, đưa cây sáo cho Kim Trản cầm rồi nói: “Xuống núi thôi.”
“Không đợi Nhị công tử ạ?” Nha hoàn Ngân Đài dò hỏi.
“Không đợi.” Hắn chậm rãi đi ra ngoài.
Lạc Bảo Anh đi thẳng tới cửa sau mới dừng lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, nàng lấy khăn tay ra lau, lúc này mới đột nhiên nhớ tới La Thiên Trì, thầm nghĩ không xong rồi, rõ ràng vừa nãy muốn đi gặp đệ đệ, thế nhưng nghe thấy tiếng sáo nên quên hết mọi chuyện, bây giờ đã qua lâu như vậy, không biết hắn còn đợi không?
Lo lắng hắn thật sự có chuyện muốn nói với mình, Lạc Bảo Anh quyết định đứng đợi một lúc, nhưng vẫn không thấy La Thiên Trì tới.
Có lẽ đã về rồi?
Hai nha hoàn mơ hồ khó hiểu, không biết nàng đứng đây làm gì, Tử Phù nói: “Cô nương ở lâu bên ngoài, các cô nương khác sẽ lo lắng.”
Không thể đợi được nữa, giả sử thật sự có chuyện quan trọng, chắc chắn hắn sẽ tới Lạc gia, lúc này Lạc Bảo Anh mới đi vào trong miếu.
Mấy cô nương đang bàn luận về tiếng sáo khi nãy, nhìn thấy nàng, Lạc Bảo Châu kêu lên: “Tỷ tỷ, tỷ vừa đi đâu?”
Quả thật nàng ra ngoài hơi lâu, sợ người khác nghi ngờ, nàng ngồi bên cạnh Lạc Bảo Châu, dứt khoát nói rõ với mọi người: “Lần đầu tiên ta nghe thấy tiếng sáo êm tai như vậy, thế nên cứ đi theo thanh âm ra ngoài, thì ra là Tam biểu ca thổi sáo ở trong rừng phong, ta bảo hắn thổi thêm một khúc, các ngươi nghe đủ rồi chứ?”
“Khó trách có hai khúc nhạc.” Vệ Hạm cười nói, “Kỹ năng thổi sáo của Tam ca rất điêu luyện, chỉ là ngày thường huynh ấy không hay thổi.”
“Vì sao?” Lạc Bảo Chương cảm thấy kỳ quái, “Êm tai như vậy sao lại không muốn thổi?”
“Ai biết được, nghe nói lúc ở Giang Nam huynh ấy rất yêu thích mấy thứ này, nhưng từ khi tới kinh thành chưa bao giờ thể hiện ra, chỉ một lòng đọc sách, có những hôm còn đọc sách tới tận đêm khuya.”
Lúc này Tưởng Tịnh Anh mới lên tiếng: “Không phải Vệ Tam công tử đang biên soạn “Võ tông thực lục” sao, công việc này yêu cầu độ khó cao, không chỉ am hiểu sách sử mà còn phải nắm rõ cả binh thư, dù sao võ tông cũng là để tiếng thơm của minh quân được lưu danh muôn đời, tồn tại lâu dài, mỗi lần thay đổi không phải chuyện dễ dàng.”
Cô nương mảnh mai yếu ớt nhưng lại để ý tới mấy chuyện này, Lạc Bảo Anh cười nói: “Tưởng cô nương cũng là người am hiểu thi thư.”
“Lúc ở nhà hay đọc sách mà thôi.” Tưởng Tịnh Anh sâu kín thở dài.
“Khi nào ngươi thấy buồn chán, có thể rủ bọn ta tới chơi, chắc chắn thú vị hơn một mình đọc sách.” Lạc Bảo Chương nháy mắt với nàng.
Tính tình mấy cô nương không giống nhau, mỗi người đều có nét riêng biệt, so với một mình nàng đương nhiên vui vẻ hơn nhiều, thế nên nàng lập tức gật đầu đồng ý.
Chờ thêm một lát, các công tử thấy đã đến giờ về nên vào miếu tìm muội muội.
Thấy mặt Lạc Bảo Anh vẫn hồng hồng, Lạc Nguyên Chiêu cười nói: “May mà Tam biểu ca nhắc nhở, nhìn muội đi, uống mấy chén mà đã say?”
“Khó được dịp này mà, ngày thường mẫu thân có bao giờ cho phép đâu? Muốn uống mấy chén rượu trái cây cũng phải lén lút.” Nàng lắc cánh tay ca ca, “Ca ca uống nhiều không?”
“Vài chén.” Lạc Nguyên Chiêu không thích uống rượu, tửu lượng cũng không lớn, cho nên chỉ uống một hai chén rồi thôi, gương mặt đỏ hồng, giống như hoa sen nở rộ giữa hồ.
Nam nhân đẹp đẽ như này đúng là hiếm thấy, nhất thời cả Vệ Hạm và Vệ Liên đều nhịn không được nhìn chằm chằm hắn, nhưng nam nhi Vệ gia đều xuất sắc hơn người, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, thế nên hai người này vẫn còn sức lực để chống đỡ, không như Tưởng Tịnh Anh, vốn dĩ tính tình đã hướng nội, giờ nhìn thấy thiếu niên tuấn tú như vậy, gương mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.
Tuy nàng không ra ngoài, nhưng vẫn biết Lạc gia chuyển đến kinh thành, vì Lạc Vân là môn sinh của tổ phụ, thỉnh thoảng người nhà sẽ nhắc tới, có lúc nói chuyện Lạc Bảo Anh đứng thứ nhất trong hội trà thơ của Ân Huệ Trưởng công chúa, có lúc lại nói tướng mạo của Đại công tử Lạc gia đẹp tựa Phan An, nàng nghĩ thầm, khó trách người khác tán dương như vậy, quả thật vô cùng đẹp mắt.
Tưởng Tự Hòa thấy bàn tay nàng nóng hầm hập, cho rằng hôm nay bị gió thổi trúng nên không thoải mái, vội vàng cáo từ với mọi người rồi lập tức dẫn Tưởng Tịnh Anh đi.
Vệ gia và Lạc gia cũng lần lượt đi xuống núi, chỉ thiếu mỗi Vệ Lang, Lạc Bảo Anh cảm thấy kỳ quái nhưng rốt cuộc không hỏi.
Mà lúc này tâm tư Lạc Bảo Chương đã không còn đặt trên người hai công tử Vệ gia, nàng vừa đi vừa vui vẻ thoải mái ngắm phong cảnh, tiện tay bứt hai đóa hoa, cứ thế cắm lên đầu, thế nhưng lại sinh ra cảm giác quyến rũ động lòng người.
Vệ Hằng bước chậm về phía sau, giống như đang quan tâm hai muội muội ruột thịt, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lạc Bảo Chương, rốt cuộc nhịn không được nên mượn cơ hội đi đến gần nàng, tận lực đè thấp âm thanh: “Chẳng lẽ biểu muội vẫn còn trách ta?”
Lạc Bảo Chương âm thầm phỉ nhổ, lười nhác nói: “Trách cái gì, ai bảo thân phận ta thấp kém nên mới bị nhà các ngươi xem thường. Xin Nhị công tử tự trọng.”
“Đừng nói như vậy, chúng ta là thân thích, ai sẽ xem thường muội?” Vệ Hằng vội nói, “Ngày ấy là muội muội nói không lựa lời, con bé đã biết sai rồi.”
Lạc Bảo Chương liếc hắn, đột nhiên nhướng mày nhẹ giọng nói: