Đúng vậy, hiện giờ Lạc Bảo Anh chính là thiên tài, cho dù nàng không muốn thừa nhận, người khác cũng cho là như vậy.
Dẫu sao nàng vẫn còn nhỏ tuổi, lại xuất thân từ nhà nghèo, sao có thể được dạy dỗ nghiêm chỉnh, nhưng mà nàng xuất chúng như thế, có thể áp đảo tất cả quý nữ có mặt ở đây, trực tiếp vượt qua Hoa Nghiên đang dẫn đầu, vọt tới vạch đích.
Toàn bộ trường đua bùng nổ tiếng hoan hô, giống như sóng vỗ, từ trên khán đài truyền tới.
Nghe thấy tiếng vang quen thuộc, Phi Tuyết hí vang, nâng lên móng trước, cả người giống như đang đứng thẳng, Lạc Bảo Anh cười, biết nó cũng vui sướng, nàng cúi đầu hôn một cái lên cổ nó.
Tiểu cô nương mềm mại dịu dàng được mọi người vô cùng ủng hộ.
Người đánh giá là Hoa Hầu gia cũng không khỏi kinh ngạc cảm thán, vì ban đầu ông cho rằng nhất định nữ nhi của mình sẽ đứng thứ nhất, nhưng Lạc Bảo Anh lại từ trên trời giáng xuống, bất ngờ đánh bại Hoa Nghiên.
Nhìn nữ nhi tràn đầy không cam lòng đang đứng bên cạnh, Hoa Hầu gia ý tứ nói: “Cưỡi ngựa hay bất cứ chuyện gì trên đời cũng giống vậy, đều có thắng có thua, Nghiên Nhi, mặc dù con đã khổ luyện, nhưng lần này quả thật Lạc Tam cô nương đã có con ngựa tốt, danh xứng với thực, con chớ có không phục.”
Tính tình Hoa Hầu gia luôn nóng nảy, nhưng rất chí công vô tư, trung can nghĩa đảm, thế nên so với các gia tộc huân quý khác, Hoàng Thượng coi trọng Lâm Xuyên Hầu phủ hơn một phần, Lạc Bảo Anh cũng rất kính trọng người này, nhưng bây giờ lại yêu cầu nàng phải tỏ ra khiêm tốn, nói là nhờ có con ngựa này nên mới có kết quả tốt, vậy thì quá dối trá rồi.
Bởi vì trong nhóm quý nữ này, phàm là tới đua ngựa, sẽ không có ngựa của ai thua kém Phi Tuyết, mà nàng có thể hoàn toàn thắng lợi, đều là vì nàng đã có mười mấy năm luyện tập, thế nên nàng và Phi Tuyết mới ăn ý tuyệt đối.
Nàng tiến nhận roi ngựa từ trong tay Hoa Hầu gia, trịnh trọng nói: “Tạ Hầu gia khen ngợi.”
Đá quý lộng lẫy sáng chói dưới ánh mặt trời, giống hào quang tỏa ra bốn phía, mọi người nhớ lại lúc nàng bắt đầu xuất phát, một đường chặt đứt nguy hiểm, vì thế không tiếc lời khen ngợi.
Hạ Sâm đỏ mặt nói với La Thiên Trì: “May mà ngươi dẫn ta tới đây, bằng không đã bỏ lỡ cuộc đua ngựa xuất sắc.”
Nam nhân đỏ mặt, cùng nam nhân rơi lệ là cảnh tượng hiếm khi xảy ra, ít nhất thì La Thiên Trì rất ít khi đỏ mặt, hắn nhếch miệng cười: “Đi, chúng ta tới chúc mừng Tam cô nương.”
Hắn kéo Hạ Sâm tới chỗ Lạc Bảo Anh.
Mà vốn Lạc Bảo Anh muốn đem ngựa trả cho La Thiên Trì, chỉ không ngờ lại bị Hoa Trăn ngăn lại, một tay hắn ôm cổ Phi Tuyết, nhướn mày nói: “Tỷ tỷ của ta coi thường ngươi, ta cũng vậy, nhưng không ngờ ngươi đã về nhất. Ta nói, rốt cuộc ngươi học được ở đâu, Lạc gia mời thầy dạy cưỡi ngựa sao?”
Thấy bộ dáng này của hắn, Lạc Bảo Anh lập tức muốn đánh, trầm mặt nói: “Không cần ngươi quan tâm.” Nàng kéo dây cương, ai ngờ lòng bàn tay truyền đến một cơn đau nhói, duỗi tay ra nhìn, lòng bàn tay đỏ bừng, hẳn là lúc nãy đua ngựa, nàng nắm dây cương quá chặt, lại quá mức khẩn trương, thế nên mới khiến tay bị thương, chỉ là khi đó vui quá nên không phát hiện, cho tới bây giờ mới biết.
Thấy nàng thả dây cương, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn ra vẻ nghiêm túc, Hoa Trăn cười nói: “Ân oán lúc trước giữa hai chúng ta đã xóa bỏ toàn bộ, ngươi vẫn còn giận ta?”
Không tức giận cũng không được, Lạc Bảo Anh nói: “Là do ngươi không biết nói chuyện.”
Chỉ biết chọc giận người khác, ai có thể bằng lòng đáp lời hắn?
Hoa Trăn ngẩn ra, phá lệ nói: “Vậy ngươi muốn ta nói chuyện thế nào?” Nói xong lại cảm thấy không ổn, thế nên hắn trầm mặt, “Gia luôn luôn như thế, không thay đổi được.”
“Vậy ngươi còn không biến đi?” Lạc Bảo Anh nói, “Hoa Hầu gia ở đằng kia, cẩn thận ta đến nói cho ông ấy biết những chuyện tốt ngươi đã làm.”
“Ngươi…” Hoa Trăn tức giận đến ngứa răng, ỷ vào chiều cao, đột nhiên duỗi tay véo má nàng, “Nhanh mồm nhanh miệng như ngươi, cho dù có bản lĩnh thì cũng không gả được vào nhà tốt.”
Không chỉ không dịu dàng như các cô nương khác, mà còn hung hăng dữ tợn, Hoa Trăn nhớ lúc trước, nàng ra tay không chút lưu tình, thế nên cố gắng véo má nàng thật đau.
Lạc Bảo Anh không ngờ hắn có hành động này, không khỏi trợn tròn đôi mắt, nói không nên lời.
Nàng như thế này có phải là đã bị người ta khinh bạc rồi không?
Hoa Trăn nghênh ngang rời đi, trên tay vẫn còn lưu lại xúc cảm non mềm.
Đến khi La Thiên Trì và Hạ Sâm tới đây, Lạc Bảo Anh không muốn tố cáo, chỉ lấy tay xoa mặt, nhảy từ trên lưng ngựa xuống dưới, cười nói với đệ đệ: “Hôm nay thật sự cảm ơn Hầu gia, nếu không có con ngựa này, ta không thể giành chiến thắng.”
La Thiên Trì rất muốn đưa Phi Tuyết cho nàng, nhưng mà con ngựa này quá quý báu, nếu thật sự đưa đến không biết Lạc gia sẽ nghĩ như thế nào, tỷ tỷ rất kiêng kỵ chuyện này, hắn bất đắc dĩ sờ mũi nói: “Bảo kiếm xứng anh hùng, nếu không phải do Tam cô nương cưỡi, chỉ có mình nó cũng không ích gì.”
Lạc Bảo Anh cười.
Lúc nàng cưỡi ngựa lộ rõ anh khí bừng bừng, bây giờ đến gần, chỉ thấy làn da vốn trắng mịn giờ ửng hồng, đôi mắt lấp lánh trong suốt, đều là vẻ xinh đẹp diễm lệ của cô nương, nhìn không ra dáng vẻ uy phong lúc nãy, Hạ Sâm nghĩ thầm, sao trên đời lại có cô nương như vậy, dung mạo xinh đẹp, khí chất bất phàm, lại còn văn võ song toàn.
Trái tim hắn bỗng nhiên đập nhanh hơn bình thường, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không thể nói ra lời hoàn chỉnh: “Tam cô nương, cô, nếu không ngại, có thể dạy ta cưỡi ngựa được không?”
La Thiên Trì bật cười.
Lạc Bảo Anh cũng cười rộ lên, nói: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của La công tử không hề thua kém ta, nếu huynh muốn, có thể theo hắn học.”
Đúng vậy, nam nhi dạy nam nhi mới thuận tiện, sao hắn có thể nói ra lời vụng về như vậy? Hạ Sâm cũng không biết rõ tại sao, thế nên gương mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng nói: “Là vì kỹ thuật cưỡi ngựa của Lạc Tam cô nương quá điêu luyện, ta nhất thời lỡ miệng, xin cô nương đừng để ý.”
Chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, còn nhỏ hơn La Thiên Trì, đương nhiên Lạc Bảo Anh không để ý: “Không sao, dùng võ kết bạn, không cần câu nệ tiểu tiết, Hạ công tử không cần tự trách.”
Lúc này Hạ Sâm mới thả lỏng, cười nói: “Ta vốn không biết đua ngựa lại thú vị như vậy, hôm nay vừa thấy, sau này chắc chắn phải chăm chỉ luyện tập cưỡi