Nếu Hạ Chi Hoa biết ca ca nàng đột nhiên lớn mật như vậy, nhất định nàng sẽ cực kỳ hoảng sợ.
Mà bây giờ, Lạc Bảo Anh thu lại nụ cười, bình tĩnh nhìn Hạ Sâm, thiếu nữ một khi không tươi cười, lại có vẻ uy nghiêm bất ngờ, cộng thêm vài phần cao cao tại thượng.
Hạ Sâm lập tức sợ hắn đã nói sai rồi.
Nhất thời xúc động không cân nhắc gì cả, Lạc Bảo Anh mới mười ba tuổi, chưa nói đến tuổi còn nhỏ, mà chỉ riêng chuyện gả chồng, vốn dĩ phải dựa vào lệnh của cha mẹ lời người mai mối, sao hắn có thể đơn độc nói với Lạc Bảo Anh như vậy? Chuyện này không khỏi danh không chính ngôn không thuận, giống như có chút ức hiếp cô nương nhà người ta.
“Ta…” Hắn cúi đầu, thi lễ với nàng, “Là ta lỗ mãng, xin Tam cô nương thứ lỗi.”
Chỉ trong một thời gian ngắn đã có hai người muốn cưới nàng, trong đó có một người là Vệ Lang, nét mặt Lạc Bảo Anh nghiêm túc, nhưng thật ra trong lòng đã loạn thành một đoàn.
Bởi vì nàng thật sự không nghĩ tới sẽ gả cho ai, thế nên nàng không thể đưa ra đáp án.
“Hạ công tử không cần tự trách, ai cũng có lúc sơ xuất.” Lạc Bảo Anh đáp lễ, “Hôm nay nhờ có Hạ công tử, ta mới có thể đánh cờ cùng Đào phu tử, cũng không còn gì tiếc nuối nữa, cảm ơn huynh.”
Giọng nói của nàng không có vẻ oán trách, chỉ yên lặng trầm ổn, nhìn không ra chút vui sướng nào, giống như nàng hoàn toàn không nghe thấy những lời hắn vừa nói, Hạ Sâm có chút lo sợ bất an, cảm xúc lo được lo mất giống như có một tảng đá lớn đang đè nặng trên lồng ngực khiến hắn hít thở không thông.
Thấy hắn bứt rứt không yên, Lạc Bảo Anh cũng không muốn hai người tiếp tục xấu hổ như vậy, cười nói: “Hạ công tử, ngày thường Đào phu tử dạy huynh kiểu gì? Ông ấy ít nói như thế, không phải mỗi ngày đều bảo huynh tự đọc sách, rồi khi nào có thắc mắc thì đến hỏi chứ?”
Nàng khôn khéo đổi chủ đề, cũng cho Hạ Sâm một cái thang để đi xuống.
Vì Lạc Bảo Anh chủ động mở miệng, Hạ Sâm thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ như thế nào, Lạc Bảo Anh đều không chán ghét hắn, bằng không lúc nãy nàng đã phất tay áo bỏ đi rồi, hắn tìm lại được một ít tự tin, cười nói: “Đúng như Tam cô nương đoán, phu tử đúng là dạy dỗ ta như vậy, đối với phu tử, đọc một quyển sách, ngàn vạn người đọc thì cũng có ngàn vạn cách nhìn, nếu bảo sao hay vậy thì không thể thật sự hiểu rõ đạo nghĩa trong đó. Cho nên phu tử để ta đọc sách, luôn muốn ta sau khi đọc xong phải viết một bài cảm nhận, rồi ông ấy sẽ nhận xét, nhưng sẽ không can thiệp quá nhiều. Đương nhiên, cũng có lúc phu tử rất kịch liệt, đặc biệt là lúc nói về sách luận, ông ấy luôn chê ta quá mức ôn hòa…”
Sách luận là loại văn chương dùng để hiến kế cho triều đình, năm đó Đào phu tử dự thi bị người khác hãm hại nên dính líu vào vụ án hối lộ quan trên, ông không đồng tình với cách làm của triều đình, có lúc lại rất cấp tiến, Lạc Bảo Anh có thể hiểu được: “Cũng không trách Đào phu tử, ông ấy không học theo Hồ Đại nho của tiền triều là tốt rồi.”
Hồ Đại nho cũng là ở trường thi bị học quan làm chậm trễ, để lỡ cả đời, về sau đã mở thư viện ở rất nhiều nơi, thế nhưng lại tạo ra một trường phái chuyên chống đối triều đình, cuối cùng rất thê thảm, đầu xác hai nơi.
So sánh hai người với nhau, Đào phu tử chỉ là thỉnh thoảng oán trách, thật sự không làm gì quá đáng.
“Nàng nói rất đúng.” Hạ Sâm hơi mỉm cười, “Ngược lại ta chưa từng nghĩ nhiều như vậy, hiện giờ xem ra, phu tử cũng chỉ là hậm hực trong lòng, thế nên mới phát tiết để giải tỏa bất mãn mà thôi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã ra tới cuối đường mòn.
Ra bên ngoài, sẽ phải gặp Hạ Chi Hoa và Trần Uyển, cũng có nghĩa là, thời gian ở cùng nhau đã kết thúc.
Hạ Sâm luyến tiếc.
Lúc nói chuyện với nàng, giống như được tắm mình trong gió xuân, lúc nhìn nàng, cũng giống như cả người chìm trong ánh nắng, không có chỗ nào không sung sướng, nếu có thể, hắn hận không thể ngày ngày nhìn thấy nàng, nhưng mà như vậy quá khó khăn! Bây giờ phải từ biệt, hắn không biết lần sau lại phải lấy cớ gì.
Chẳng lẽ thật sự phải nghiêm túc đợi một năm? Nhưng một năm sau, lúc hắn đến cầu hôn, Lạc gia không đồng ý thì phải làm sao?
Sống trên đời mười lăm năm, dường như đây là lần đầu tiên hắn gặp phải vấn đề khó giải quyết như thế, tuy Đào phu tử thường khen hắn suy một ra ba, nhưng lúc này hắn chỉ có thể bó tay không tìm được biện pháp.
Ánh mắt chàng thiếu niên hóa thành sợi tơ quấn quanh người nàng, không muốn nàng rời đi.
Lạc Bảo Anh có thể cảm nhận được vẻ lưu luyến không nỡ xa rời của hắn, nhưng sao nàng có thể không đi? Tuy Hạ Sâm rất tốt, cho dù là trước kia, dựa vào gia thế của hắn thì cũng rất tương xứng với nàng, nhưng bây giờ, nàng phải làm như thế nào đây, cứ đồng ý với hắn sao? Không, nàng thật sự chưa suy xét kỹ càng.
Nàng chân thành nói: “Hôm nay thật sự cảm ơn huynh, Hạ công tử.”
Hạ Sâm thấy nàng phải đi, nhớ tới một chuyện, dò hỏi: “Hoa mẫu đơn ta tặng nàng có tốt không?”
Chậu Vân Tử đó là loại hắn thích nhất, cũng cảm thấy đưa cho Lạc Bảo Anh là thích hợp nhất, vừa hiếm có vừa xinh đẹp, lại quý báu, cũng không biết nàng có từng tận tâm chăm sóc nó hay không?
Nhắc tới cái này, Lạc Bảo Anh hơi nhăn mày, nghiêm túc thỉnh giáo: “So với năm ngoái thì lớn hơn một ít, có phải nên nhân lúc mùa xuân, đổi cho nó sang chậu khác hay không? Ta sợ còn chưa đủ lâu.”
Khóe miệng Hạ Sâm cong cong, cười cực kỳ sáng lạn.
“Không cần, nó sinh tưởng chậm, cho nên mới trồng trong chậu, không thì nàng đặt nó ra ngoài sân, để nó lớn thêm hai năm nữa, hai năm sau, nàng lại đổi một chậu khác.”
“Được.” Lạc Bảo Anh đáp ứng.
Nàng cười một cái rồi xoay người rời đi.
Hắn nhìn theo nàng, cho đến khi nàng đi rất xa mới thu hồi tầm mắt.
Gặp lại Lạc Bảo Anh, Hạ Chi Hoa không còn nhiệt tình như lúc nãy, may mà bọn họ chơi cờ với Đào phu tử mất tương đối nhiều thời gian, bây giờ không còn sớm, thế nên chỉ tán gẫu một lát, Lạc Bảo Anh lập tức cáo từ về nhà.
Hạ Chi Hoa nói với Trần Uyển: “Tỷ và ca ca, với ta mà nói, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, chỉ tiếc là tỷ chưa từng nói ra, bây giờ ca ca đã thích Lạc Tam cô nương, phải làm như thế nào đây?”
Trần Uyển cắn môi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Bảo Anh, nàng lập tức cảm nhận được uy hiếp, thậm chí không tiếc từ trên ngựa ngã xuống dưới để Hạ Chi Hoa ghét Lạc Bảo Anh, ai ngờ kế hoạch không thành, nàng cũng không nghĩ tới, Hạ Sâm chỉ gặp gỡ Lạc Bảo Anh vài lần, thế nhưng lại có thể khắc cốt ghi tâm.
Bây giờ nàng mới sốt ruột biểu lộ ra.
Thấy nàng trầm mặc, Hạ Chi Hoa thở dài: “Tỷ yên tâm, chúng ta thân thiết nhiều năm, ta sẽ giúp tỷ một lần.”
Đến khi Trần Uyển đi, Hạ Chi Hoa tới gặp Hạ Sâm.
Hạ Sâm đang ở thư phòng, trong tay cầm mấy thỏi mực Phương, chọn tới chọn lui.
Đây đều là những thỏi mực tốt nhất, giá trị xa xỉ, Hạ Chi Hoa biết rõ còn cố hỏi: “Ca ca đang làm gì thế? Chính là không vừa ý vì có quá nhiều mực sao, nếu nhiều quá, thì đưa muội mấy thỏi đi, vừa lúc muội đang thiếu.”
“Cho muội một thỏi.” Hạ Sâm chọn một thỏi đưa cho nàng.
Hạ Chi Hoa nhanh mắt, cầm lấy thỏi tốt hơn: “Muội thích cái này.”
Hạ Sâm có vẻ không đồng ý, đó là thỏi hắn chuẩn bị đưa cho Lạc Bảo Anh.
Lạc Bảo Anh đã giành hạng nhất trong hội trà thơ ở phủ Trưởng công chúa, thư pháp của nàng rất tuyệt, nói vậy chắc cũng sẽ có vài phần am hiểu về các loại mực, hắn muốn tìm cơ hội đưa đến Lạc gia, mặc dù không thể gặp nàng, nhưng hắn không muốn thời gian quá lâu đến nỗi Lạc Bảo Anh quên mất hắn.
“Cái này ta dùng vào việc khác.” Hắn đoạt lại, “Còn lại muội thích lấy cái nào cũng được.”
Hạ Chi Hoa cười nhạo, nhìn đi, còn chưa cưới được người vào cửa mà đã một lòng hướng tới Lạc Bảo Anh, nhưng nàng cũng hơi lo lắng, ca ca đã như vậy, sao còn có thể thích Trần Uyển? Nàng ngồi trên ghế hải đường, nhìn ca ca tuấn nhã, nhẹ nhàng nói: “Ca ca, vào tuổi này của huynh nên chăm chỉ đọc sách, suốt ngày nghĩ đến cô nương nhà người ta thì không hay đâu.”
“Ai nghĩ ?” Mặt Hạ Sâm lập tức đỏ bừng.
Hạ Chi Hoa nói: “Anh hùng khí đoản nhi nữ tình trường (1), ca ca nếu cứ không chuyên tâm như vậy thì năm nay thi Hương