Biến mất ở giữa làn môi của nhau.
Lạc Bảo Anh chỉ cảm thấy vào thời khắc này, nàng không suy nghĩ được gì, trái tim giống như bị người ta bóp chặt, muốn đập cũng không đập được.
Nam nhân trước mặt ngậm môi nàng trong miệng, mút vào thật mạnh, giống như đang cắn nuốt đồ ăn, nàng cảm nhận được đau đớn, cơn đau làm nàng thanh tỉnh hơn một chút, nàng hơi hơi giãy giụa, cáu giận trách mắng: “Vệ Lang, huynh…” Mới nói ra mấy chữ, hắn lại kéo trở về, một bàn tay quấn chặt eo nàng, một bàn tay đè lại gáy nàng, để nàng dán sát lên người hắn, môi nàng cũng không thoát ra được.
Lần này hắn hôn còn mạnh bạo hơn, làn môi mềm mại của nàng giống như cánh hoa rơi, bị vân vê đến mức tiết ra chất lỏng, nàng không nhịn được duỗi tay véo hắn, lên án nói: “Huynh, huynh muốn cắn chết ta.”
Tuy không kêu đau, nhưng từ âm điệu của nàng thì có thể biết được nàng không chịu nổi, Vệ Lang vội dừng lại, cúi đầu nhìn, chỉ thấy gương mặt nàng ửng hồng.
Trong ánh mắt long lanh của nàng có tức giận, có thẹn thùng, hấp dẫn hơn ngày thường rất nhiều, sao hắn có thể buông ra, nếu không phải vừa rồi nàng bị đau, hắn hận không thể nuốt cả người nàng vào trong bụng. Vì là nữ nhi nên thân thể hết sức mềm mại, chính hắn không cảm thấy dùng sức, nhưng nàng… Ánh mắt hắn dừng trên môi nàng, đỏ rực, hình như còn hơi sưng.
Hóa ra hắn đã hơi hung hãn, ho nhẹ một tiếng: “Vậy ta nhẹ một chút.”
“Huynh còn muốn?” Lạc Bảo Anh không thể tin được, cảm thấy Vệ Lang thật sự quá không biết xấu hổ.
Nhưng lần này Vệ Lang tới là muốn từ biệt nàng, cũng vì bắt lấy trái tim nàng, hắn không quản được những chuyện khác. Hai tay hắn đỡ má nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta đã hôn nàng, theo lẽ thường, nàng sắp sửa trở thành nương tử của ta, hôn thêm một cái nữa, cũng có làm sao đâu? Chờ ta trở về, lập tức tới Lạc gia cầu hôn.”
Ánh mắt nóng bỏng bao phủ người nàng, giống như lửa lớn thiêu đốt, lỗ tai Lạc Bảo Anh nóng lên, quay mặt đi: “Ai muốn gả cho huynh, ta đồng ý lúc nào?”
“Đã bị ta hôn, nàng còn muốn gả cho người khác sao?” Hắn hơi cúi đầu, hơi thở lướt qua chóp mũi nàng, “Lạc Bảo Anh, đời này của nàng chỉ có thể gả cho ta.”
Từ lúc bắt đầu không đoán được tâm tư, cho tới bây giờ kiên định một lòng, hắn bước từng bước đến gần nàng, tuy Lạc Bảo Anh không còn thích hắn như trước, nhưng vào thời khắc này nàng đã biết, lúc này nàng không tránh được. Nếu không chán ghét Vệ Lang như vậy thì sao nàng có thể mặc cho hắn làm bậy? Cũng tuyệt đối không để hắn hôn lâu như thế.
Có lúc, bản năng cơ thể còn rõ ràng hơn ý nghĩ trong đầu.
Có thể thấy Vệ Lang đã dự liệu trước, nàng không vui vẻ gì, bực bội nói: “Chuyện này trời biết đất biết huynh biết ta biết, người khác không biết, sao ta lại không thể gả cho người khác?”
Lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng, Vệ Lang cười nói: “Nếu người khác đã không biết, ngại gì hôn thêm lần nữa?”
Hắn lại cúi đầu, nhưng không kịch liệt như vừa rồi, hắn dùng lực vừa phải, xem đôi môi mềm mại của Lạc Bảo Anh giống như đóa hoa cần người yêu thương chăm sóc, nhẹ nhàng chạm vào, nhẹ nhàng liếm láp. Nàng cảm thấy hơi ngứa, trên người không biết vì sao cũng ngứa ngáy không yên, nhíu mày nói: “Huynh cần phải đi.”
Đôi môi hé mở, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, hơi thở thơm mát dễ chịu.
Hắn nhìn thấy đầu lưỡi phấn hồng ở trong miệng nàng nhanh chóng lướt qua, cả người khô nóng không rõ lý do, luôn cảm thấy vẫn còn có chỗ chưa được thỏa mãn, nàng giục hắn đi, hắn lại không muốn đi. Dựa vào bản năng, hắn lại đến gần nàng, lúc này không ngừng hôn môi nàng mà còn nhân cơ hội với đầu lưỡi vào trong, khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng nàng.
Nàng sợ tới mức cả người cứng đờ, ngay cả bả vai cũng căng cứng.
Bàn tay hắn đặt sau lưng nàng khẽ vuốt, hàm hồ nói: “Bảo Anh, ngoan, đừng sợ, đừng nhúc nhích.”
Nhưng nàng càng co người lại.
Hai người đều chưa từng hôn môi, sao có thể hiểu được mùi vị này, đến khi hắn đuổi kịp nàng, dây dưa không dứt, trái tim hai người như muốn ngừng đập, nàng chỉ cảm thấy trong đầu có một mớ hỗn hợp đan xen, khiến nàng rối tinh rối mù, bàn tay không tự chủ bám vào người hắn, giống như không làm như vậy thì nàng sẽ lập tức ngã xuống.
Nàng không có sức lực, nhưng hắn lại dần dần hiểu rõ cách hôn nàng, hiểu cách thả con dã thú đã ẩn núp bao nhiêu năm trong thân thể ra ngoài.
Đã một lúc lâu mà trong sương phòng vẫn không có tiếng động gì, Tử Phù và Lam Linh đứng bên ngoài ngơ ngác nhìn nhau, đều đang do dự có nên tới gõ cửa hay không, dù sao cũng là cô nam quả nữ, nếu có người tới đây thì phải giải thích kiểu gì? Nhưng hai người lại có lòng riêng, hy vọng lúc này Lạc Bảo Anh có thể hạ quyết tâm, sau này gả cho Vệ Lang, cũng coi như bước vào danh môn vọng tộc.
Lam Linh suy nghĩ một lúc, rón rén đi đến cửa sổ đã mở một nửa, lén nhìn vào bên trong, kết quả vừa liếc mắt một cái, suýt nữa đã kêu lên, vội vàng lấy tay bịt kín miệng.
Tử Phù thấy thế cũng đi tới.
Chỉ thấy Vệ Lang quay lưng về phía cửa sổ, áo bào màu xanh nhạt làm nổi bật dáng người cao ngất như cây trúc của hắn, cho dù không nhìn thấy mặt, cũng đủ để người khác đắm chìm, mà lúc này, bên vai trái của hắn lộ ra một mái tóc đen bóng, thấp thoáng có thể thấy được cây trâm hoa sen rủ xuống, lúc sáng nàng đã tự tay cài nó lên tóc cô nương.
Tử Phù đỏ mặt.
Cảnh tượng trước mắt, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút cũng đủ khiến hai nha hoàn rối loạn.
Lam Linh bước chậm tới, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Phải làm thế nào đây? Chúng ta…” Hai người trong phòng đang thân thân thiết thiết, chẳng lẽ các nàng đến đó quấy rầy?
Tử Phù khẽ thở dài: “Đợi thêm một lúc nữa.”
Cũng không biết đã qua bao lâu, Vệ Lang mới buông Lạc Bảo Anh ra.
Ngắm nhìn cô nương trong lồng ngực, chỉ thấy làn môi đỏ mọng của nàng giống như được sương sớm phủ lên, càng thêm tươi non mơn mởn như trái chín, hắn cúi đầu chạm vào mặt nàng nói: “Khó trách lúc ấy ta muốn hôn nàng.”
Cảm giác này quả thật quá tuyệt vời.
Lạc Bảo Anh biết hắn đang nhắc đến chuyện đi ngắm đèn vào hôm Tết Nguyên Tiêu, lúc ấy nàng còn nghĩ mình đoán sai, không ngờ hắn thật sự muốn làm vậy, nàng đẩy hắn ra, sẵng giọng: “Chưa thấy người nào hư hỏng như vậy!”
“Ta gặp được nàng, mới trở thành người hư hỏng.” Hắn giữ chặt nàng, một khắc cũng không muốn rời xa, ôm nàng vào trong ngực nói, “Nếu nói ra thì phải trách nàng, nếu nàng thành thành thật thật bằng lòng gả cho ta, ta cần gì phải hao tốn tâm tư, làm ra loại chuyện khác người như thế này? Cứ bình tĩnh chờ đến lúc động phòng thôi.”
Ngay cả động phòng cũng