Có không ít người ở Ngọc Trì, chuyện rơi xuống nước nhanh chóng được truyền ra.
Lam Linh nói những gì nghe được cho Lạc Bảo Anh: “Không chỉ có mình Vệ Nhị công tử nhảy xuống nước mà còn có vài vị công tử ở thuyền khác muốn đi cứu, nhưng cuối cùng vẫn là Nhị công tử cứu được.”
Kim gia là thân thích của La gia, Nhị phòng Vệ gia muốn kết thân với nhà họ, mà những gia tộc khác cũng có ý định này, nhưng Lạc Bảo Anh không chú ý tới điểm đó, ngón tay thon dài của nàng vuốt ve ống tay áo: “Ngươi vừa mới nói, Kim cô nương bị ngã ở chỗ nào? Tam biểu ca cũng ở đó sao?”
“Đang đứng gần lan can chỗ bắc cầu gỗ, hình như nói, vốn là đang nói chuyện với Tam công tử thì bị nha hoàn không cẩn thận đụng trúng.”
Khóe miệng Lạc Bảo Anh nhếch lên.
Thảo nào nàng luôn cảm thấy Kim Huệ Thụy không vừa mắt, thì ra là thế!
Tử Phù chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Nhất định là Vệ Nhị phu nhân rất vui vẻ, vốn muốn Nhị công tử cưới nàng ta, lúc này đúng là chạy không thoát.”
Vậy không phải sẽ trở thành Nhị tẩu của nàng sao?
Lạc Bảo Anh nhíu mày, tâm tình không tốt, nhưng hôm nay Vệ Lang thông minh không tiếp xúc với Kim Huệ Thụy, cho dù nàng ta rơi xuống nước cũng không quan tâm, nàng lại thấy vui vẻ trở lại, giữa hai bên nam nữ, một khi đã thành thân, nữ nhân phải vun vén cho gia đình, giống như Đại cô cô và Nhị cô cô, nhưng nam nhân không kiềm chế được, luôn thích trêu hoa ghẹo nguyệt, căn bản là không thay đổi được, trừ khi hòa li.
Nhưng đa số nữ nhân đều không thể hòa li.
Nàng đứng lên, nói với Lạc Bảo Châu: “Hôm nay Kim cô nương không may rơi xuống nước, chúng ta tới thăm nàng.”
Lạc Bảo Châu không biết gì, gật đầu nói: “Vâng.”
Ninh thị và Tưởng Tịnh Anh không quen Kim Huệ Thụy, mạo muội tới thăm chỉ sợ đường đột, thế nên không đi cùng bọn họ.
Hai tỷ muội ra ngoài khoang thuyền, Lạc Bảo Châu đỡ tay Lạc Bảo Anh: “Chúng ta phải cẩn thận một chút, không được tới gần lan can, bằng không bị ai đó đụng vào thì đáng sợ lắm, chúng ta lại không biết bơi…” Nàng nói nhỏ, “Lỡ may bị người xấu cứu, giống như Tử Phù nói thì sẽ phải gả cho hắn, vậy sống thế nào được.”
Lời nói của nàng khiến Lạc Bảo Anh cười không ngừng.
Nghĩ lại cũng đúng, nếu được thiếu niên anh tuấn xuất chúng cứu giúp thì sẽ thành một đoạn giai thoại, nhưng nếu đổi thành một tên háo sắc, vậy xác định là tai họa!
Nàng trêu Lạc Bảo Châu: “Châu Châu, thế công tử như thế nào cứu muội thì muội mới bằng lòng gả?”
“Cái này à, đương nhiên phải có dáng dấp tốt.” Lạc Bảo Châu nói, “Ít nhất cũng phải giống như phụ thân, các ca ca hoặc là La ca ca thì mới được.”
Lại không nhắc tới Vệ Lang, nàng nhướn mày: “Chẳng lẽ dáng dấp Tam biểu ca không tốt?”
Lạc Bảo Châu cười hì hì nói: “Đương nhiên Tam biểu ca tốt, nhưng đó là của tỷ, muội nhắc tới huynh ấy làm gì?”
Lạc Bảo Anh phụt cười, ấn đầu nàng: “Suốt ngày nghĩ gì vậy, cái gì mà của ta, còn chưa thành thân đâu!”
Hai cô nương ríu rít nói chuyện, vừa muốn đi lên cầu gỗ, liền thấy thuyền hoa của La Thiên Trì đi đến, đương nhiên Lạc Bảo Anh muốn nói mấy câu với đệ đệ, nhưng cố tình Hoa Trăn lại ở đó, nàng khó xử, thầm bực La Thiên Trì sao lại suốt ngày ở cùng một chỗ với Hoa Trăn, quả thật giống như huynh đệ ruột.
Cố ý không nhìn Hoa Trăn, nàng cười nói: “Đã lâu không gặp La công tử, mọi chuyện đều ổn chứ?”
“Rất ổn.” La Thiên Trì nhìn nàng.
Nghe nói hai nhà đã đính hôn, vì có quan hệ với Hạ Sâm, hắn thật sự không thể đi chúc mừng Vệ Lang, nhưng tỷ tỷ có thể gả cho người mình thích, hắn vui mừng thay nàng, hận không thể chờ đến ngày nàng thành thân để đưa hết kỳ trân dị bảo trong nhà kho cho nàng, nhưng có lẽ đây chỉ là giấc mơ.
Hắn chỉ có thể nhìn nàng sống trong cảnh nghèo khó, may mà Vệ gia phú quý, sau này nàng sẽ không phải chịu khổ nữa.
Đôi mắt của nam nhân trẻ tuổi giống như vừa buồn vừa oán, vừa vui mừng vừa bi thương nhìn Tam tỷ, Lạc Bảo Châu hơi nghiêng nghiêng đầu, trong lòng có cảm giác kỳ quái nảy lên, thầm nghĩ chẳng lẽ La ca ca thích Tam tỷ sao? Những ký ức lúc trước đột nhiên ùa về, nàng nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy La Thiên Trì, đó là hắn tới tìm Tam tỷ, sau này lại mang nàng cưỡi ngựa, cũng hỏi thăm Tam tỷ.
Thì ra…
Nàng kinh ngạc, lại nhìn La Thiên Trì, không nhịn được đồng tình với hắn, Tam tỷ gả cho người khác, nhất định hắn rất đau lòng! Nhưng dường như nàng cũng không giúp được, Tam tỷ và Tam biểu ca là duyên trời tác hợp, làm gì có ai chia rẽ được?
Lúc này La Thiên Trì nhìn Lạc Bảo Châu, cười nói: “Vừa nãy người chèo thuyền vớt được một mẻ cá ở Ngọc Trì, đang làm cá lát, muội có muốn ăn không?”
Lần đó ở huyện Hoành nàng ăn rất nhiều, giống như mèo nhỏ tham ăn.
Lạc Bảo Châu nói: “Ăn, ta thích ăn, Tam tỷ, tỷ cũng ăn nha?”
Lạc Bảo Anh buồn cười: “Muội mới ăn dưa lạnh, lại ăn thêm cá lát, cẩn thận bị đau bụng.”
“Không sao đâu.”
“Nói liều, dưa lạnh ướp băng, cá lại sống, cùng ăn vào bụng sẽ không chịu được.” Nàng không thể để Lạc Bảo Châu ăn linh tinh, lát nữa lại phải đi tìm đại phu, nàng nói, “Chúng ta còn phải tới thăm Kim cô nương.”
“Được rồi.” Lạc Bảo Châu nghĩ thầm, nàng chỉ có thể giúp tới đây thôi, cũng không thể ép buộc Tam tỷ ăn cá của La Thiên Trì được, nàng cười áy náy với La Thiên Trì, “La ca ca, vậy chỉ có thể chờ lần sau.”
Vẻ mặt này là sao? La Thiên Trì không hiểu gì hết.
Không phải chỉ không ăn cá thôi sao, cũng không phải chuyện to tát, nhưng tiểu cô nương giống như đang thiếu nợ hắn.
Ba người vừa nói vừa cười, vứt Hoa Trăn ở một bên, hắn lạnh lùng nói: “Lạc Bảo Anh.”
Trực tiếp gọi tên nàng, Lạc Bảo Anh nhướn mày: “Xin Hoa công tử nói cẩn thận!”
Nàng vẫn không nhìn hắn, Hoa Trăn bực không biết phải làm sao, đột nhiên cầm lấy cung vàng ở trên người tùy tùng, ném thẳng sang chỗ nàng, “Cung vàng này tặng cho nàng.”
Mọi người đều kinh hãi.
Đó chính là đồ Hoàng Thượng ban thưởng cho hắn, vô cùng vinh quang hiển hách, hắn cứ như vậy đưa cho người khác, ngay cả Lạc Bảo Anh cũng bị dọa giật mình, thầm nghĩ sao có thể ném thứ này xuống đất? Nàng vội ngồi xổm xuống nhặt cây cung lên, nhìn về phía Hoa Trăn: “Ngươi điên rồi, sao ta có thể lấy thứ này? Ngươi mau cầm về đi!”
“Sao lại không thể lấy, không phải roi vàng và cung vàng là một đôi sao, xem như là lễ vật ta tặng nàng.”
Thanh âm của hắn hơi khàn khàn.
Nàng nhìn vào mắt hắn, trong đó không có xúc động, rất bình tĩnh, giống như từ lâu đã muốn đưa cho nàng thứ này.
Hắn cứ chuyên chú nhìn nàng, đứng trên boong thuyền, dáng người thẳng tắp như cây tùng.
Bỗng nhiên Lạc Bảo Anh phát hiện Hoa Trăn đã không còn là thiếu niên từng giống như La Thiên Trì gọi nàng là tỷ tỷ, hắn đã sớm trưởng thành, trở thành nam nhân chân chính, hoặc là nàng không nên coi hắn là thiếu niên ngày trước, nàng hòa hoãn thần sắc, nghiêm túc nói: “Thật sự ta không thể lấy cây
cung này, quá nặng, còn nữa, với quan hệ giữa ta và ngươi thì cũng không thỏa đáng, Hoa công tử, ngươi nói có đúng không?”
“Không có gì không thỏa đáng, từ