Tuy tính tình Vệ Liên điêu ngoa, khắc nghiệt, nhưng tuổi còn nhỏ nên vẫn ngây ngô, ai đối tốt với nàng vài phân, lại hợp ý nàng là lập tức cho rằng đối phương suy nghĩ cho mình. Giống như lúc trước Kim Huệ Thụy nói có thể mời La Thiên Trì tới, thái độ của Vệ Liên liền tốt hơn trước nhiều, nhưng La Thiên Trì trở mặt không nhận người, đối với Kim Huệ Thụy thì nàng ta hoàn toàn có thể bỏ đá xuống giếng.
Lạc Bảo Anh thật sự không thích Vệ Liên, đệ muội trong cảm nhận của nàng hẳn là người tài hoa nổi bật, tự nhiên hào phóng, rất có giáo dưỡng, hơn nữa tính tình tốt nhất là dịu dàng một chút. Dù sao tính tình La Thiên Trì nóng nảy, ở bên ngoài đắc tội không ít người, nếu có một hiền thê khoan dung thì chung sống sẽ dễ hòa hợp hơn, cũng sẽ không xuất hiện tình hình đối chọi gay gắt.
Vệ Liên hiển nhiên không phù hợp.
Hai người các nàng một trước một sau đi vào bên trong.
Trên đường gặp được Vệ Lang và La Thiên Trì, thấy bọn họ đứng sóng vai xem cá gấm, Vệ Liên lại không khỏi nhớ tới Kim Huệ Thụy đã gây họa, không biết có thể vì vị tẩu tử ruột đó mà La Thiên Trì cũng không ưa nàng ta hay không? Vệ Liên chớp mắt, đầu tiên là rất thân thiết gọi một tiếng “Tam ca”.
Nhưng mà quan hệ giữa Nhị phòng và Tam phòng thật sự không coi là tốt, Vệ Lang lại mãi mới tới kinh thành, không có mấy tình cảm với những đường muội này, chỉ trả lời một câu mà không nói thêm lời thừa thãi nào nữa.
Nếu hắn thân thiện hơn một chút, chủ động nói chuyện, Vệ Liên có thể tự nhiên xen vào giữa, như vậy sẽ có chuyện để nói với La Thiên Trì, nhưng cố tình Vệ Lang lại lạnh nhạt, Vệ Liên hận cắn răng, đành phải tự nghĩ biện pháp, nàng ra vẻ ngây thơ, tò mò hỏi: “Tam ca, ta nhớ rõ lúc trước ở đây không có hoa phù dung, trồng từ khi nào vậy?”
Giọng nói của cô nương giòn tan, không khó để người khác chú ý.
La Thiên Trì liền nhìn nàng một cái.
Nàng mặc áo ngắn màu hồng thêu hoa sen, nhụy hoa khảm bằng trân châu, cực kỳ xinh đẹp, váy dài có nếp gấp là hàng dệt kim, dưới ánh mặt trời hơi tỏa sáng, nếu đặt trong đám người, cũng coi như xuất chúng, nhưng đứng ở bên cạnh Lạc Bảo Anh thì quả thật vẫn kém một bậc.
Hắn lại quay đầu đi, cũng không nói chuyện.
Có thể thấy biện pháp này không được, cho dù Vệ Liên vào được trong viện của Tam phòng, nhưng cũng làm được gì đâu? Mong La Thiên Trì để ý tới, e rằng chỉ là nằm mơ.
Vệ Liên cắn môi, miễn cưỡng cười nói: “Tam tẩu, chúng ta đi vào thôi, tẩu mau dạy ta phối màu kiểu gì, ta thấy rất khó, không biết có làm chậm trễ mọi người dùng cơm không nữa.”
Lạc Bảo Anh cũng muốn xem Vệ Liên còn thủ đoạn nào, đương nhiên đồng ý.
Kết quả hai người vừa mới xoay người, La Thiên Trì lại mở miệng: “Biết rõ Bản Hầu muốn uống rượu với Tam ca và Tam tẩu ngươi, lúc này ngươi tới xem náo nhiệt làm gì?” Hắn tới đây không chỉ vì bồi dưỡng tình cảm với Vệ Lang, mà quan trọng nhất chính là đến gặp tỷ tỷ, lần này suy nghĩ mãi mới tìm được cớ hay như vậy, không chừng còn có thể ngồi cùng bàn ăn cơm, ai ngờ Vệ Liên không biết điều, lúc nào không được mà lại cứ muốn đến tìm Lạc Bảo Anh vào lúc này? Còn không để nàng ăn nổi bữa cơm hay sao?
Đây không phải là cố ý phá đám hắn và tỷ tỷ, tỷ phu đoàn viên thì là gì?
Mặt Vệ Liên hơi tái, dù thế nào cũng không nghĩ tới La Thiên Trì có thể nói những lời như vậy.
Đây là Vệ gia nhà nàng, nàng tới tìm tẩu tử của mình còn không được sao?
“Ta thỉnh giáo tẩu tử, chẳng lẽ cái này cũng ảnh hưởng đến Hầu gia?” Đầu ngón tay nàng hơi run, không cách nào tiếp nhận được khi bị hắn đối xử như vậy.
La Thiên Trì lạnh lùng nói: “Thua thiệt ngươi cũng không còn nhỏ tuổi, ngay cả một chút lễ nghi mà cũng không biết, nếu không biết được nhà khác phải tiếp đãi khách khứa, ai sẽ đến quấy rầy?” Trong mắt hắn lộ rõ vẻ khinh thường, “Cũng không sợ ném hết thể diện Vệ gia nhà các ngươi đi sao, khó trách lúc này còn không gả được ra ngoài.”
“Ngươi nói cái gì?” Gương mặt Vệ Liên nóng bừng, nhưng nhanh chóng chuyển sang trắng bệch, nàng nói giọng the thé, “Ngươi, ngươi dám nói ta không gả được?”
La Thiên Trì cười nhạo một tiếng: “Hình như ngươi cũng mười bảy tuổi rồi nhỉ, chẳng phải là không có ai thèm lấy sao? Nhìn cũng ra hình ra dáng, vậy chắc chắn là do ngươi không hiểu quy củ!”
Vệ Liên tức giận đến lảo đảo muốn ngã, suýt nữa đã ngất xỉu.
Mấy lời của La Thiên Trì đúng là hung tàn không gì sánh kịp, khiến Lạc Bảo Anh được mở rộng tầm mắt, nhưng là tẩu tử của Vệ Liên, hình như lúc này nàng nên nói vài câu, dù gì cũng ở dưới một nhà, ngày ngày gặp nhau, mà Vệ Liên cũng không phải tội ác tày trời như vậy, đang định mở miệng, lại nghe Vệ Lang nói: “Tuy Liên Nhi có điểm làm phiền nhưng ngươi cũng không khỏi quá khắc nghiệt, muội ấy là cô nương gia…”
“Cô nương gia thì thế nào? Lúc nãy nàng ta cũng ở nhà chính, chẳng lẽ không có lỗ tai sao, Bản Hầu đã nói rõ ràng là muốn tới Tam phòng.”
Cuối cùng Vệ Liên không nghe được nữa, che mặt chạy đi.
La Thiên Trì lại cười lạnh, quay đầu nói với Vệ Lang: “Tam ca chớ có để ý, ta nhìn thế nào cũng không thấy Vệ Liên có dáng vẻ thiên kim tiểu thư, thế nên mới giáo huấn hai câu, ngược lại không phải là xem thường Vệ gia nhà huynh, Vệ gia có huynh, cũng coi như là tổ tiên tích đức, còn Nhị phòng, thật là không nhìn nổi vào mắt.”
Kiêu ngạo ương ngạnh đến mức này, cũng chỉ có người La gia mới có tự tin như vậy.
Vệ Lang ít nhiều có chút không nhìn quen, nhàn nhạt nói: “Ngươi không cần giải thích, chỉ là tính tình Hầu gia này, ta thấy tốt nhất là nên sửa lại. Mọi việc trên đời khó mà đoán trước được, chỉ sợ không thể thu thập tàn cục.”
Dù sao La Thiên Trì mới vài tuổi, nếu không phải nhờ vào gia thế thì hắn có thể dựa vào cái gì? Nhưng mọi thứ trên đời đều biến đổi khôn lường, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, mà nay hắn đứng trên đỉnh núi, chưa chắc sẽ không có một ngày rơi xuống, như vậy đến lúc đó, tùy ý đối đãi, tùy ý nhục nhã người khác, lại sẽ như thế nào?
Huống chi đây chỉ là một cô nương, không thích thì không để ý tới là được.
La Thiên Trì cười: “Vệ Tam ca nói đúng, sau này ta nhất định chú ý.”
Khác hoàn toàn dáng vẻ lúc nãy.
Vệ Lang kinh ngạc, La Thiên Trì thật sự sẵn lòng nghe lời hắn sao? Vẫn là vì Lạc Bảo Anh…
Hắn thật sự không thể ngờ nàng lại có ảnh hưởng lớn đến La Thiên Trì như vậy!
Lúc này nha hoàn lục tục bưng thức ăn tới, bày từng món ra bàn, có một bầu rượu, bốn đĩa đồ nhắm, Lam Linh cười nói: “Thỉnh thiếu gia, thiếu phu