Nàng uất ức thay hắn, cảm thấy Đại bá phụ hẳn là nên kiêu ngạo vì hắn, như vậy, ở trong lòng nàng, nhất định là rất thưởng thức hắn.
Sao Vệ Lang có thể không vui vẻ được chứ?
Mặt mày đều giãn ra, nhìn nàng chằm chằm tràn đầy tình cảm, trong lòng Lạc Bảo Anh biết đã bị hắn nhìn thấu, nhưng vẫn cứng miệng: “Ta là thay mình ôm bất bình, danh xưng Đại học sĩ của chàng giống như gối thêu hoa nhưng bên trong toàn là rơm rạ, vậy ta đây tính là gì? Dù gì Đại bá phụ cũng là đại quan ở biên giới, vậy mà chẳng được lời hay ý đẹp nào.”
Vệ Lang không nhịn được cười.
Hắn nằm xuống, ôm nàng vào ngực: “Thủ đoạn của Đại bá phụ đanh thép tàn nhẫn, cũng không phải là dựa vào miệng, mấy lời này nàng nói với ta một chút rồi thôi.”
“Ta có ngốc đâu mà đi nói với người ngoài?” Nàng tìm một tư thế thoải mái, dịch lên dựa vào bả vai hắn, thở dài, “Ngoại trừ nói với chàng, sợ rằng ngay cả mẫu thân cũng không thể nói, mẫu thân…” Nàng dừng một lúc, chần chờ hỏi, “Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu đều quản lý vài việc trong nhà, vậy sao mẫu thân lại mặc kệ tất cả? Có nguyên nhân gì ư?”
Chung quy không phải là bắt nạt Tam phòng bọn họ chứ?
Cũng không đến mức này, vì dù sao Vệ Lang rất được Vệ lão gia tử yêu thích, mà trong nhà này, nói cho cùng, người khác có lăn lộn như thế nào đi nữa thì cũng vẫn là Vệ lão gia tử làm chủ.
Vệ Lang nói: “Tự mẫu thân không muốn quản.”
Tuy mẫu thân ít nói, nhưng cũng không ngốc, biết được hoàn cảnh của tổ mẫu ở Vệ gia, Đại bá Nhị bá đều không thích người mẹ kế này, nhưng tổ phụ lại rất yêu thương bà ấy, sau này sinh được phụ thân hắn, quan hệ giữa ba huynh đệ luôn căng thẳng cho đến khi phụ thân hắn rời khỏi kinh thành. Đó là tổ mẫu thỉnh cầu tổ phụ cho ông ấy đến Giang Nam học tập, kể từ lúc đó, nghe nói Vệ gia mới lại hòa thuận.
Sau khi phụ thân qua đời, hắn trúng cử, mẫu thân và hắn trở lại Vệ gia, vì tránh tái sinh mâu thuẫn, mẫu thân mới mặc kệ mọi chuyện.
Coi như là một loại bo bo giữ mình.
Không thể nói là đúng hay sai, nhưng ít ra mấy năm nay trong nhà rất yên ổn.
Lạc Bảo Anh thông minh, lập tức hiểu ra, nghĩ thầm thì ra Vệ Tam phu nhân cũng không dễ dàng gì, nhưng nếu Vệ gia gió êm sóng lặng, người chủ quản trong nhà công bằng, ba phòng không thiếu thứ gì, thật ra thì cũng không có gì không tốt. Nàng trời sinh không thích quản chuyện của người khác, cuộc sống hàng ngày thoải mái dễ chịu, có thời gian rảnh thì luyện thêm cầm kỳ thi họa, lại có gì phải oán trách đâu?
“Chỉ mong Nhị bá mẫu có thể thành thật một chút.” Nàng mách lẻo với Vệ Lang, “Hôm nay ta nghe thấy bà ấy nói xấu tổ mẫu với Đại bá mẫu.”
“Nói xấu chuyện gì?” Vệ Lang nhướn mày.
“Nói đồng ruộng thiếu thu, nói ban đầu đều là mưa thuận gió hoà, từ khi Đại bá mẫu đi, bạc liền ít hơn trước, không phải là đang nói tổ mẫu quản lý không tốt sao?” Lạc Bảo Anh nói, “Đại bá mẫu vừa về, bà ấy liền khuyến khích Đại bá mẫu, có thể thấy vẫn luôn có tâm tư này.”
Chỉ là lúc trước không có Đại phòng chống lưng nên mới không dám nói.
Vệ Lang trầm ngâm một lát mới nói: “Trước giờ Nhị bá mẫu luôn như vậy, sau này nàng cẩn thận đề phòng, nếu thấy chuyện gì nữa thì nhất định phải nói cho ta.”
Lạc Bảo Anh đáp ứng một tiếng, nói được một lát lại buồn ngủ, cả người cuộn tròn trong ngực hắn.
Trên người hắn cò mùi rượu nhàn nhạt, có lẽ là dính vào lúc ở bàn tiệc.
“Không dễ ngửi chút nào.” Nàng nỉ non, “Chàng về mà không chịu tắm.”
Trong miệng ghét bỏ, tay lại ôm lấy eo hắn, cũng không biết có phải là vì buồn ngủ hay không mà thanh âm càng thêm lười biếng, mang theo nhõng nhẽo ngọt ngào. Mặt ghé vào bả vai hắn, tóc mềm như mây, hơi chạm vào cằm hắn, ngứa ngứa.
Mỹ nhân trong ngực vừa mềm mại vừa ấm áp, hắn bị nàng lơ đãng trêu chọc như vậy sao chịu được, lập tức nâng mặt nàng lên hôn.
Nàng lười mở mắt: “Ngày mai còn phải dậy sớm.”
Duỗi tay đẩy hắn, lại chôn mặt vào, nhưng trên người chợt lạnh, chăn bị xốc lên, bị lật lại đè trên giường, hắn hôn một đường từ cổ dọc theo sống lưng xuống đến chân. Nhẹ nhàng chồng chất, liếm láp gặm cắn, nở ra một thân hoa mai, cả người nàng dần dần mềm nhũn, mơ mơ màng màng nghĩ thầm không biết sao hắn lại học nhanh như vậy.
Có lòng chống cự, nhưng luôn là thân bất do kỷ, mặc cho hắn làm xằng làm bậy.
Nhìn cả người nàng giống như bùn lầy không nhúc nhích, hắn bế nàng đến tịnh thất, tắm rửa một phen lại ôm trở về. Dùng xà phòng hương hoa quế, cả người nàng vừa thơm vừa ngọt, lúc này ôm nàng ngủ giống như ôm một khối điểm tâm lớn, khi đói bụng liền cúi đầu ăn một miếng.
Cảm giác được chóp mũi hắn đang nhẹ nhàng mơn trớn cổ nàng, Lạc Bảo Anh hữu khí vô lực nói: “Lần tới không cho phép dùng loại hương này.”
“Không phải nàng thích sao, còn đặc biệt trồng rất nhiều cây hoa quế trong viện.”
“Là thích, nhưng ta lại không thích dùng.”
Ngọt, quá ngọt, nàng ngửi là thấy đói.
Bụng đột nhiên kêu “ùng ục”.
Cả người Lạc Bảo Anh cứng đờ.
Vệ Lang khẽ cười nói: “Nàng đói?”
“Ta không đói.” Nàng mở to mắt nhìn hắn chằm chằm, “Không phải là âm thanh phát ra từ người chàng sao, vừa rồi là chàng đói bụng có được không? Tối nay ta ăn nhiều lắm đấy.”
Nàng không muốn thừa nhận âm thanh này là từ trong bụng nàng truyền ra. Tuy bọn họ là phu thê, nhưng có một vài âm thanh của nhau cũng chưa từng nghe qua, tỷ như cái này, còn có cái kia, ngay trước mặt đều là không có lễ nghi.
Thấy nàng nghiêm trang vu khống lên người mình, Vệ Lang cười đến rung vai, khẽ nói: “Đúng, là ta đói bụng.”
Nhưng trong lòng cả hai đều biết rõ, rốt cuộc là bụng người nào kêu, Lạc Bảo Anh không chịu đựng nổi, nằm xuống đắp kín chăn, nóng lòng muốn xấu hổ nhanh chóng qua đi: “Mau ngủ thôi, ngày mai phải dậy sớm.”
Vệ Lang nói: “Ừ, mai ngủ dậy phải ăn nhiều cơm hơn.”
Lạc Bảo Anh cắn răng, vội vã nhắm mắt lại.
Hắn lại khẽ cười, từ phía sau ôm lấy nàng chìm vào giấc ngủ, thầm nghĩ tiếng “ùng ục” đấy đáng yêu hệt như nàng.
Ngày hôm sau, Lạc Bảo Anh lại không thể dậy sớm.
Tuy nói lúc ấy hạ quyết tâm muốn dậy cùng hắn, đưa hắn đi nha môn, nhưng hai nha hoàn không nghe lời này hôm nay lại không tới gọi nàng.
Trầm mặt nhìn Lam Linh đang xỏ giầy thêu cho nàng, nàng nhàn nhạt nói: “Có phải muốn đem các ngươi bán đi thì mới được đúng không?”
Lam Linh dứt khoát kêu oan: “Vốn bọn nô tỳ muốn vào, nhưng thiếu gia cứng rắn không cho phép, bọn nô tỳ không có lá gan đó, lại nói, thiếu phu nhân, hôm qua…” Mặt nàng hơi hồng, nghĩ thầm hôm qua thiếu phu nhân nhất định là mệt mỏi, buổi chiều một lần, trước khi ngủ