Ra khỏi phòng Diệp lão phu nhân, đám người Trần ma ma và Hương Vân thấy Kỷ thị đang chảy máu, không khỏi hoảng sợ.
"Phụ nhân." Trần ma ma lập tức tiến lên dìu.
"Về trước rồi nói." Kỷ thị duỗi tay dùng khăn lụa che trán, không nói nhiều.
Trần ma ma gật đầu, nhanh chóng phân phó Hương Lăng đi mời đại phu, sau đỡ Kỷ thị về Tễ Huy viện.
Sắc mặt Kỷ thị âm u, nha đầu trong phòng đều thức thời im lặng như ve sầu mùa đông.
Rửa sạch vết thương xong, Trần ma ma bôi thuốc rồi băng bó cho bà, sau đó lệnh đám nha đầu lui ra.
Trần ma ma cẩn thận đỡ Kỷ thị nằm xuống giường, nói: "Lão phu nhân sao có thể ra tay nặng như vậy?"
Trán đau như có kim đâm vào, Kỷ thị chỉ nói: "Không trách bà ấy, đều do ta nghĩ việc này coi như xong rồi, thật không ngờ nha đầu kia lại chạy về như vậy, thậm chí còn chọn ngay ngày hôm nay."
Hôm nay là sinh thần của bà, nha đầu kia rõ ràng cố ý.
Nghĩ như thế, Kỷ thị như đứng trên đống lửa, ngồi trong đống than.
"Đúng vậy, sao nàng ấy có thể trở về chứ?" Trần ma ma lẩm bẩm, thấy Kỷ thị khẽ động thì vội đưa tay đỡ, "Phu nhân cẩn thận một chút, trên người đang có vết thương đấy."
"Bạch đại thiếu gia kia cũng thật vô dụng, một nha đầu cũng không xem chừng được." Kỷ thị căm giận mắng.
"Vậy lão phu nhân định giải quyết thế nào?" Trần ma ma hỏi, nhìn Kỷ thị như vậy, bà ấy chắc chắn không giấu được lão phu nhân.
"Còn có thể thế nào? Vì Diệp gia, vì huynh muội Hoằng Nhi, chuyện này phải sắp xếp cho êm đẹp."
Lão phu nhân chán ghét Nhan thị, nhưng không có nghĩa tùy ý cho nàng hành động.
Kỷ thị xuất thân hầu môn, gả cho Diệp Thế Lâm được coi là thấp. Diệp Thế Lâm anh tuấn tiêu sái, thương hoa tiếc ngọc, phong lưu lại đa tình, đối với nữ nhân của mình đều dịu dàng như nhau. Khi bà vừa sinh hạ trưởng tử Diệp Cẩm Hoằng, con vợ lẽ Diệp Cẩm Cần cũng ra đời. Khi đó bà tâm cao khí ngạo, mấy lần náo tới trước mặt lão phu nhân, lão phu nhân đương nhiên giúp đỡ cho nhi tử của Diệp Thế Lâm, nói bà thân là chủ mẫu phải hào phóng khéo léo, vì Diệp gia khai chi tán diệp. Cũng may bụng bà cũng biết tranh đấu, sinh được Diệp Cẩm Hoằng, sau này lại sinh được Diệp Cẩm Bạc, nữ nhi Diệp Di Châu, hai nam một nữ, địa vị ở Diệp gia coi như vững chắc.
Thời điểm Nhan thị còn ở đây, ả ta săn sóc đám nữ nhân của nhị thúc vô cùng cẩn thận, coi như cũng được lòng người, đáng tiếc bụng của ả ta không biết phấn đấu, vào cửa nhiều năm chỉ sinh được một nha đầu Dung Hoa. Sau này, Nhan thị tái giá, đem Diệp gia nháo tới người ngã ngựa đổ, toàn bộ kinh thành đều sôi nổi nghị luận. Nhan thị như vậy, bà ngầm vỗ tay cao hứng, coi như đáng đời!
Có điều nhiều năm như vậy, Kỷ thị vẫn không thể lấy được trọn vẹn tình cảm của Diệp lão phu nhân, tuy không chán ghét như chó với mèo, nhưng bề ngoài chỉ khách khí không mấy gần gũi.
Càng nghĩ, sắc mặt Kỷ thị càng âm trầm.
Trần ma ma rót một ly trà: "Phu nhân đừng giận, lão phu nhân sẽ nguôi ngoai ngay thôi."
Kỷ thị nhận lấy ly trà: "Bạch Lẫm kia, sao lại vô dụng như vậy? Vốn đã nói rõ, người giao cho hắn, những chuyện sau này không còn liên quan tới chúng ta, nhưng hiện tại thì sao?"
Tiệc sinh thần đang êm đẹp lại biến thành trò hài, người chết lại sống sờ sờ chạy về, lúc này bà phải đi dọn dẹp tàn cục để lại!
Lồng ngực nóng như bị lửa thiêu đốt.
"Phu nhân, người cẩn thận vết thương của mình,
sự tình đã vậy, nếu Ngũ tiểu thư đã về, chúng ta phải cố gắng giải quyết." Trần ma ma cầm tay Kỷ thị, thấy bà không có thương tổn mới an tâm.
Kỷ thị thở hổn hển, nói: "Ma ma, bà sắp xếp người đi Tướng Quốc Tự một chuyến..." Kỷ thị đột nhiên lắc đầu, "Hay là ma ma tự mình đi đi, quyền nhiều tiền một chút. Bà tới phòng thu chi lấy một ngàn lượng bạc, hiện tại đi ngay, nếu chậm sợ là phải ở lại Tướng Quốc Tự đêm nay."
"Vâng, nô tỳ đi ngay, phu nhân đừng lo lắng, sẽ không sao đâu." Trần ma ma cẩn thận dìu Kỷ thị, sau đó lại cẩn thận xem miệng vết thương trên trán của bà, "Sao đại phu còn chưa tới chứ, vết thương của phu nhân... Nô tỳ đi nhanh về nhanh, ngay hôm nay sẽ xong việc."
"Không có gì, bà an tâm đi đi, ở đây còn có Hương Vân, bà không cần lo lắng." Kỷ thị dặn dò.
"Vâng, nô tỳ nhất định sẽ làm tốt mọi chuyện." Trần ma ma nhận lệnh, sau đó gọi nha đầu tiến vào mới an tâm đứng dậy rời đi.
Trần ma ma vừa ra ngoài thì đại phu liền tới, ông ta bắt mạch, cẩn thận quan sát vết thương, sau đó để lại thuốc bôi ngoài da cùng phương thuốc mới cáo từ ra về.
Đại phu đi rồi nhưng Kỷ thị vẫn không an tâm, nha đầu Diệp Dung Hoa ở Hải Đường uyển kia không biết hiện tại thế nào?
Mãi tới giờ Ngọ, Hương Lăng mới từ Hải Đường uyển trở về.
"Bên đó an bài sao rồi?" Kỷ thị gắng gượng ngồi dậy, hỏi.
Hương Lăng trả lời: "Hồi phu nhân, mọi thứ đều đã ổn thỏa, trong phòng đã dọn dẹp sạch sẽ, rèm màn, chăn đệm đều được đổi mới, người hầu hạ cũng được phái đi..."
May là chưa dỡ bỏ Hải Đường uyển, ban đầu bà còn định chờ mấy ngày tới thời tiết mát mẻ hơn sẽ xử lý, bằng không, hiện tại đã phải vất vả một phen. Kỷ thị hỏi tiếp: "Dung nha đầu có nói gì không? Cơm trưa đã đưa qua cho nó chưa?"
"Ngũ tiểu thư không nói gì cả, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, bữa trưa phòng bếp có đưa qua canh gà, thịt xào măng, cá hấp..." Hương Lăng cẩn thận trả lời, "Đúng rồi, Ngũ tiểu thư có nhắc tới Thạch ma ma và Hoa Lê."
"Ngày mai đưa mấy người Thạch ma ma về, hiện tại bên cạnh nó chỉ có một mình Túy Đồng, nha đầu kia cũng không biết có thân phận gì. Ngươi mang Hương Phù cùng mấy tiểu nha đầu khác tới Hải Đường uyển, kêu bọn họ cẩn thận hầu hạ Ngũ tiểu thư."
Người khác chỉ nghi ngờ cái chết kỳ lạ của nha đầu kia, hơn nữa lão phu nhân lại nói nhìn thấy máu sẽ không may mắn, cho nên đám người ở Hải Đường uyển Kỷ thị chưa động vào, chỉ đưa tới thôn trang.
"Vâng." Hương Lăng khuỵu gối hành lễ, xoay người ra ngoài xử lý.
.........................
"Ngũ tiểu thư bị dọa sợ, lão phu nhân nói người trở về thì tốt rồi, có gì thiếu chỉ cần mở miệng... Đây là đồ nô tỳ phụng mệnh lão phu nhân đưa tới cho người." Lý ma ma dâng cái tráp lên, an ủi, "Lão phu nhân nói mấy ngày nay Ngũ tiểu thư chịu khổ nhiều rồi."
Dung Hoa nhìn cái tráp kia, chần chờ một lát mới kêu Túy Động nhận, mỉm cười quan tâm hỏi: "Mấy ngày nay tổ mẫu có khỏe không?"