Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Số người có thể kiềm chế nàng chỉ đếm được trên đầu ngón tay


trước sau

Chiêu vương phi tương lai biến mất, người tham gia cung yến ngày đó đều bị nghi ngờ, vì thế việc sứ giả Tây Lương và Đông Lăng định khởi hành ngày nước ngày hai mươi ba cũng bị gác lại.

Người trong cung, mặc kệ là chủ tử hay cung nữ, ma ma hay nội thị, tất cả cơ hồ cả đêm đều không được chợp mắt.

Chính Đức Đế cũng mãi tới hừng đông mới đi vào giấc.

Giờ phút này, Chính Đức Đế, Phương Hoàng Hậu và Chu Hành đều ở Phượng Tường Cung, chúng phi tần khác cũng run sợ ngây ngốc ở trong điện, không dám ra ngoài.

Sắc mặt Chính Đức Đế căng chặt, tâm tình đặc biệt không tốt.

Trong một buổi tối, Di Tần sinh non tiểu công chúa mà chết, Diệp Dung Hoa cũng biến mất không thấy đâu.

Mọi chuyện sao lại cùng nhau phát sinh như vậy?

Sắc mặt Chu Hành càng đạm mạc hơn khi trước, nhìn không ra y đang bi thương hay nôn nóng khổ sở.

Phương Hoàng Hậu rót ly trà cho Chính Đức Đế, sau đó kêu cung nữ rót trà cho Chu Hành, một bên thấp giọng an ủi: "Tiểu Cửu, đệ đừng vội, hoàng cung lớn như vậy, lại có nhiều điện không dùng tới, nói không chừng Ngũ cô nương nhất thời đi lạc, hiện đang nghỉ ngơi ở đâu đó. Sức khỏe đệ không tốt, trước bảo trọng chính mình, bằng không tới lúc tìm được Ngũ cô nương, đệ lại ngã xuống, vậy nàng không phải sẽ thương tâm sao?"

"Hoàng tẩu nói nghe thật nhẹ nhàng, nếu nàng còn ở trong cung, tối qua đã tìm thấy rồi!" Tối qua cơ hồ đã lục tung cả hoàng cung, nhưng một chút tung tích cũng không có! Sắc mặt Chu Hành không chút thay đổi, "Người biến mất dưới mí mắt của hoàng tẩu, hoàng tẩu có phải nên cho ta lời giải thích không?"

"Tiểu Cửu, ý của đệ là..." Phương Hoàng Hậu uể oải đưa mắt nhìn, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh băng của Chu Hành, từ đáy lòng bà ta dâng lên một cổ hàn ý, lời vừa tới miệng phải nuốt trở về.

Thân là trung cung Hoàng Hậu nhiều năm, đã bao lâu rồi bà chưa có cảm giác rét run như vậy?

Trên có Lâm Thái Hậu, trước kia thời điểm Tề Quý Phi nổi bật chính thịnh, bà cũng chỉ lảng tránh mũi nhọn, nếu so đo, Tề Quý Phi cũng không dám làm mất thể diện của bà.

Cho nên những năm gần đây Phương Hoàng Hậu chỉ cần nhìn sắc mặt của hai người là Hoàng Thượng và Kính Huệ công chúa. Kính Huệ công chúa ít khi tiến cung, vì vậy bà chỉ cần quan tâm ý tứ của một mình Hoàng Thượng, mà những năm gần đây, ông ta cũng dần coi trọng người làm Hoàng Hậu này, vì thế cuộc sống của bà càng thêm thư thái.

Nhưng tiểu tử thúi này, y lại dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn mình!

Phương Hoàng Hậu nghẹn lời, quay đầu xin sự giúp đỡ của Chính Đức Đế.

Nhưng Chính Đức Đế lại coi như không nhìn thấy.

Nhiều năm phu thê, Phương Hoàng Hậu há có thể không rõ ánh mắt này của ông ta? Ông ta là đang nghi ngờ bà!

Hốc mắt Phương Hoàng Hậu đỏ lên, không màng lễ nghi mà anh anh nghẹn ngào: "Hoàng Thượng, hôm qua Di Tần đột nhiên sinh non, lúc ấy tất cả mọi người đều bận tới chân không chạm đất, thần thiếp một lòng lo lắng cho Di Tần, nào có thời gian rảnh đi trông chừng Ngũ cô nương? Hơn nữa Ngũ cô nương đã là đại cô nương, có tay có chân, gặp chuyện có thể trực tiếp phân phó cung nữ, phòng sinh kia dơ bẩn, nàng lại là cô nương chưa lấy chồng, cho nên thần thiếp mới an bài nàng và Uyển Lăng công chúa qua thiên điện nghỉ ngơi, không ngờ mới một lúc đã xảy ra chuyện..." Nói tới đây, bà ta cầm khăn xoa xoa khóe mắt, dùng ánh mắt hối hận nhìn Chu Hành, "Tiểu Cửu nói đúng, là bổn cung không chiếu cố Ngũ cô nương tốt... Sớm biết như vậy, bổn cung nên an bài người chiếu cố nàng và Uyển Lăng công chúa... Đám nô tài chết bầm đó lại dám để Ngũ cô nương một mình rời đi, cũng không biết đi theo từ xa..."

Một chút lạnh lẽo trên gương mặt Chu Hành vẫn không cởi bỏ.

Thủ vệ? Cung nữ?

Chỉ nói lúc ấy Dung Hoa muốn đi dạo một mình, không cho bọn họ đi cùng.

Như thế, sự tình liền phủi một cách sạch sẽ.

Còn nữa, Đào Châu trên đường đi qua thiên điện cũng vậy, nàng ta nói khi ấy thấy Dung Hoa ngồi trong thiên điện.

Còn Uyển Lăng công chúa kia, chẳng qua chỉ có ba phần tương tự, nhưng lúc ngủ dung mạo lại càng giống nàng.

Tất cả tựa hồ đều nói nghe rất có đạo lý.

Nhưng Dung Hoa sao có thể không có Túy Đồng và Lưu Tô đi theo mà ra ngoài một mình?

Hơn nữa, Uyển Lăng công chúa kia quá khả nghi.

Mấy thủ vệ, tiểu cung nữ và Đào Châu tối qua đều bị đánh tới da tróc thịt bong.

"Điều ta không rõ chính là lúc Di Tần sinh hài tử, trong cung thiếu người hầu hạ?" Chu Hành lạnh giọng, "Còn cần mượn Lưu Tô và Túy Đồng tới hỗ trợ sao?"

Nói tới đây, y trào phúng nhìn Chính Đức Đế: "Chẳng lẽ hoàng huynh thiếu bạc nuôi mấy cung nữ, ma ma và nội thị sao? Hoàng cung to như vậy lại thiếu người hầu hạ, nếu truyền ra ngoài sẽ khiến thiên hạ cười chê!"

Đây là sơ hở rõ ràng nhất, rõ ràng là muốn tách chủ tớ Dung Hoa và Túy Đồng Lưu Tô.

Phương Hoàng Hậu siết chặt hai tay, bề ngoài vẫn tận tình giải thích: "Mỗi lần nữ nhân sinh hài tử đều như dạo quỷ môn quan, cái đau còn hơn xẻo đứt xương thịt, Tiểu Cửu đệ là nam tử, đương nhiên không rõ thống khổ trong đó, lúc ấy Di Tần đau đớn, đương nhiên sẽ toàn lực liều mạng nắm chặt." Bà ta thở dài, "Nếu Tiểu Cửu không tin có thể đi tìm thái y và bà đỡ tới chứng thực."

Chính Đức Đế nhìn thần sắc không chút khác thường của bà ta, liền quay đầu nhìn Chu Hành, nói: "Không biết quy củ, đệ sao có thể nói chuyện với hoàng tẩu của mình như vậy? Tình hình tối qua đệ cũng biết, hoàng tẩu của đệ sao có thời gian trông chừng hôn thê cho đệ?"

"Hoàng huynh, chẳng lẽ một người đang êm đẹp bỗng nhiên mất tích là chuyện bình thường sao?" Chu Hành nhìn Chính Đức Đế, hỏi.

"Tiểu Cửu, lời này của đệ là có ý gì? Chẳng lẽ đệ cảm thấy trẫm và Hoàng Hậu không dung được vị hôn thê của đệ?" Chính Đức Đế tức giận hỏi.

Tuy hận không thể khiến y chết sớm, nhưng bên ngoài ông ta vẫn biết chừng mực.

Chẳng qua chỉ là một nữ tử, cho dù có mười Diệp Dung Hoa ông ta cũng không coi vào mắt, chờ Chu Hành chết rồi, trực tiếp để nàng vào cửa giữ bài vị là được.

Tương lai chẳng qua là nuôi thêm một người mà thôi.

Hơn nữa còn là quả phụ.

Thân là quả phụ sẽ không thường xuyên ra ngoài, cũng không nên lui tới thân mật với người khác.

Vì vậy, ông căn bản không để coi trọng nằng, bằng không đã dứt khoát ra tay mà không để lâu như vậy.

Dung mạo của nàng và công chúa Đông Lăng tương tự, cho dù nàng có là người của hoàng thất Đông Lăng, nhưng Chu Hành là quỷ đoản mệnh, nàng có thể làm ra chuyện gì?

"Hoàng Thượng, Tiểu Cửu đang sốt ruột nên nhất thời mau miệng, ngài bớt giận." Phương Hoàng Hậu vội khuyên, đáy mắt mang theo ý cười liếc nhìn Chu Hành.

Hôm qua người đã rời khỏi kinh thành, hiện tại điều tra còn kịp sao? Dùng một Diệp Dung Hoa đổi lấy giao hảo của nhi tử với Đông Lăng, trăm lợi không một hại.

Còn về Chu Hành?

Y cũng sắp chết rồi, không đáng sợ.

Hơn nữa, nha đầu kia tới Đông Lăng vẫn tốt hơn gấp trăm ngàn lần ở đây giữ bài vị cho người sắp chết!

Tuy bà không biết Lý Sướng và Uyển Lăng công chúa vì sao phải đem nàng về Đông Lăng, nhưng chuyện này liên quan gì tới bà?

Tuy bọn họ không nói nhưng bà cũng có thể đoán được vài phần, nha đầu kia có vài phần tương tự Uyển Lăng công chúa, nàng rất có khả năng có quan hệ với hoàng thất Đông Lăng!

"Khó nói." Chu Hành lạnh lùng phun ra hai chữ.

Chính Đức Đế tức giận thiếu chút nữa đập bàn: "Làm càn!" Ông ta trừng mắt nhìn Chu Hành, đem uy nghiêm của bậc đế vương ra, "Quỳ xuống! Ngươi ở bên ngoài mười mấy năm, chút quy củ này cũng không biết sao? Còn không quỳ xuống cho trẫm!"

Ánh mắt Chu Hành không chút lùi bước nhìn thẳng ông ta, ngồi yên không cử động.

Sắc mặt Chính Đức Đế trầm xuống, quát: "Phản, phản rồi, Chu Hành, ngươi dám kháng chỉ! Ngươi muốn tạo phản đúng không?"

"Hoàng Thượng, không được!" Phương Hoàng Hậu vội đứng lên, uốn gối, "Hoàng Thượng bớt giận, Tiểu Cửu nôn nóng trong lòng nên nhất thời như thế, mong Hoàng Thượng đừng trách tội y."

Phương Hoàng Hậu quay đầu nhìn Chu Hành, khuyên nhủ: "Tiểu Cửu, đệ còn không cúi đầu nhận sai với hoàng huynh của mình? Chuyện của Ngũ cô nương, Hoàng Thượng và bổn cung đều khẩn trương, khẳng định sẽ phái toàn lực tìm kiếm, đệ đừng gấp, nàng ấy lớn như vậy, chẳng lẽ có thể biến mất không chút tung tích sao?"

"Hoàng Hậu, nàng đừng giúp nó nói chuyện nữa! Hôm nay trẫm chỉ hỏi nó một câu, vì nha đầu tự mình bỏ đi, không có quy củ, chẳng lẽ nó dám trách huynh trưởng và hoàng tẩu của mình sao?" Chính Đức Đế căm tức nhìn Chu Hành, lạnh giọng.

"Tự mình bỏ đi? Nha đầu không có quy củ?" Chu Hành dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn Phương Hoàng Hậu, "Hoàng tẩu, người cảm thấy nàng ấy tự mình bỏ đi sao?"

Dung Hoa không phải hài tử ba tuổi, cũng không phải thiếu nữ hiếu kỳ lỗ mãng!

Phương Hoàng Hậu đứng dậy, tức giận đối diện với ánh mắt của Chu Hành: "Tiểu Cửu, đệ không được vô lễ như vậy, đệ nhỏ tuổi, bổn cung và Hoàng Thượng mới thương đệ, lại vì thân thể đệ không tốt, chúng ta mới càng đau lòng và khoan dung với đệ, nhưng đệ lại không hiểu quy củ, còn dám ở đây hỏi tội bổn cung và Hoàng Thượng, đệ làm càn như vậy, cho dù Hoàng Thượng khoan thứ cho đệ, bổn cung cũng nhất quyết trị tội đại bất kính này!"

Chính Đức Đế mắng: "Xem ngươi làm hoàng tẩu của mình tức giận thành bộ dáng gì đi? Trẫm và hoàng tẩu ngươi thương ngươi như nhi tử, trưởng tẩu như mẹ, ngươi nhìn ngươi xem..." Bộ dáng vô cùng đau đớn, thất vọng.

"Thương như nhi tử?" Chu Hành châm chọc, "Ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa đấy."

"Hỗn trướng!" Muốn sống thêm mấy năm? Vậy phải xem ngươi có mệnh đó hay không?

Chính Đức Đế bày ra bộ dáng tức giận nói không ra lời, trên mặt tuy khổ sở thất vọng nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái.

"Chỉ cần đã làm thì sẽ để lại dấu vết!" Chu Hành nhìn hai người, chậm rãi nói, "Nếu nàng xảy ra chuyện, vậy Đại Chu sẽ giống cái bàn này!"

Dứt lời, Chu Hành duỗi tay đập bàn, trong nháy mắt bàn gỗ tơ vàng biến thành hôi mạt.

Mặt mày như họa nhưng ánh mắt dày đặc hàn ý khiến người không dám nhìn thẳng.

Ngón tay dưới ống tay áo của Phương Hoàng Hậu run lên, trên mặt lộ vẻ cả kinh mà thất vọng nhìn Chu Hành: "Tiểu Cửu, đệ điên rồi hả? Vì một nữ tử, đệ dám nói ra lời đại nghịch bất đạo này sao?"

"Họa thủy, hồng nhan họa thủy, cũng may nàng ta chưa bước vào cửa của Chu gia!" Chính Đức Đế bày ra vẻ mặt đau đớn, "Nếu phụ hoàng còn sống, nghe những lời này, ngài ấy sẽ rất đau lòng."

Dứt lời, ông ta đập bàn đứng dậy: "Hoang đường, ngươi quá hồ nháo rồi!"

Chu Hành cũng chậm rãi đứng dậy, dáng người đĩnh bạc, mắt sáng như đuốc nhìn Chính Đức Đế: "Ngươi đừng nhắc phụ hoàng với ta! Chu Lang ngươi không xứng nhắc tới phụ hoàng!" Cả tên lẫn họ của Chính Đức Đế cũng bị y lấy ra gọi.

Chính Đức Đế giận không thể át: "Đại nghịch bất đạo, ngươi nói ra lời hoang đường như vậy, ngươi mới không xứng nhắc tới phụ hoàng, không xứng mang họ Chu! Người đâu, còn không kéo tên loạn thần tặc tử Chu Hành này xuống nhốt vào thiên lao!"

"Ta không xứng mang họ Chu? Chu Lang, tay ngươi nhiễm máu tươi của phụ hoàng, ngươi còn miệng đầy nhân nghĩa đạo đức?" Chu Hành lạnh giọng.

Lúc này ngoài điện truyền tới thanh âm: "Hoàng Thượng..."

"Cút! Ai cũng không được tiến vào!" Chính Đức Đế quát, ánh mắt nhìn Chu Hành đầy lệ khí, "Câm miệng, ngươi cho rằng trẫm không dám giết ngươi?"

"Ngươi đương nhiên dám, trong lòng ngươi người đệ đệ này đáng là gì? Chuyện vô sỉ âm độc ngươi cũng làm ra được!" Chu Hành lạnh giọng.

"Nói bậy, ngươi nói lung tung cái
gì hả?" Chính Đức Đế nhíu mày.

"Ta có ý gì, trong lòng hoàng huynh rõ ràng." Dứt lời, Chu Hành liền ra ngoài, đi được hai bước lại xoay người nhìn Chính Đức Đế, "Chuyện này người Tây Lương và Đông Lăng đều không thoát khỏi quan hệ, bọn họ đã dám tính kế vương phi tương lai của Đại Chu, vậy hoàng huynh cũng nên làm gì đó, bằng không Đại Chu không phải sẽ để người hai nước khinh thường sao? Hai công chúa kia đều không tồi, chi bằng hoàng huynh giữ các nàng trong cung mình đi!"

Nói xong, y nâng bước rời đi.

Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu nhất thời không nói chuyện, qua nửa ngày, Phương Hoàng Hậu mới cẩn thận nhìn Chính Đức Đế, "Hoàng Thượng, y..." Biết chuyện năm đó sao?

Chính Đức Đế trầm giọng: "Tên hỗn trướng này!"

Phương Hoàng Hậu nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Khẳng định là y nói bậy, bằng không nếu biết, năm đó mặc dù tuổi nhỏ thông minh, y hẳn cũng sẽ thiếu kiên nhẫn."

"Chẳng lẽ Hoàng Hậu đã quên y là do một tay phụ hoàng dạy dỗ, hơn nữa năm đó còn bị câm?"

Vậy có nghĩa là biết? Phương Hoàng Hậu sửng sốt, trầm mặc một lát mới mở miệng: "Hoàng Thượng yên tâm, Đại Chu này là thiên hạ của Hoàng Thượng, cho dù y có nói, mọi người cũng chỉ nghĩ y muốn soán vị mà thôi, ai lại đi tin lời y nói chứ?"

Chính Đức Đế lắc đầu: "Hoàng Hậu, nàng quá coi thường nó rồi!"

"Cũng may y không còn sống được bao lâu nữa."

"Ừ." Sắc mặt Chính Đức Đế lúc này mới hòa hoãn một chút, gật đầu.

Phương Hoàng Hậu lại dò hỏi: "Vậy Nghi Dư công chúa và Uyển Lăng công chúa kia.."

"Người đã tới đương nhiên không thể đuổi về, Thanh Hà đã đính hôn, vậy để hai người các nàng ở lại đi." Ngữ khí của Chính Đức Đế lộ vẻ không cao hứng.

Câu cuối cùng của Chu Hành rõ ràng là uy hiếp, nếu không giữ hai người kia lại, nói không chừng y thật sự sẽ làm ra chuyện gì đó!

Phương Hoàng Hậu hiền huệ cười nói: "Vậy thần thiếp liền cho người thu dọn cung điện, các nàng đều là công chúa thiên kim ngọc diệp, Hoàng Thượng cảm thấy nên an bài ở đâu thì ổn?"

"Nàng làm chủ là được." Chính Đức Đế không cho ý kiến, "Đúng rồi, hài tử kia cứ để dưới gối Nguyệt Nhi đi, dù sao cũng là dì ruột, phong nàng là Nguyệt Quý Nhân vậy."

Di Tần được phong phi rồi an táng, cho dù nàng ta đã chết, nhưng hài tử lại vô cùng trân quý!

Phương Hoàng Hậu đáp: "Vâng, Hoàng Thượng, thần thiếp sẽ đi an bài ngay."

.....................

Tới cửa cung, Chu Hành đụng phải Lục hoàng tử.

"Tiểu hoàng thúc, tiểu hoàng thúc."

Chu Hành không hề dừng bước.

Lục hoàng tử cưỡi ngựa đuổi theo: "Tiểu hoàng thúc, con có thể giúp đỡ gì không?"

Chu Hành quay đầu nói: "Ngươi quen thuộc trong cung, ngươi dẫn người giúp ta cẩn thận lục soát." Tuy y tin người đã không còn ở đây, nhưng lỡ vẫn còn vạn nhất thì sao?

"Vâng, tiểu hoàng thúc, người yên tâm, con nhất định sẽ điều tra từng tấc đất." Lục hoàng tử lên tiếng, sau đó kéo cương ngựa, xoay người hướng về hoàng cung.

.........................

Trở về vương phủ, Chu Hành trực tiếp tới thư phòng.

Hai người Túy Đồng và Lưu Tô sớm đã chờ bên trong.

Thấy Chu Hành tới, Túy Đồng liền bẩm báo: "Mấy ngày nay Di Tần không lui tới với người ngoài, hành động cũng không có gì khác thường nhưng Diệp Di Nguyệt lại thường xuyên đi dạo Ngự Hoa Viên, Hoàng Hậu nương nương quan tâm hài tử trong bụng Di Tần nên mỗi ngày đều phái người tới thăm."

Lưu Tô tiếp lời: "Bên phía sứ giả hai nước chỉ có Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử thường xuyên tiếp xúc, Thất hoàng tử và Lục hoàng tử đều không lén giao hảo với bọn họ, trước đó hai ngày Uyển Lăng công chúa lén tới bái phỏng Nghi Dư công chúa một lần, tuy không biết hai người nói gì nhưng Uyển Lăng công chúa có tặng một vòng tay san hô đỏ cho Nghi Dư công chúa, Nghi Dư công chúa đáp lễ bằng một cây trâm ngọc bích."

"Ừ, ta biết rồi." Chu Hành gật đầu, gõ gõ ngón tay lên bàn, qua một hồi lâu mới ngẩng đầu phân phó, "Hai người các ngươi lập tức đuổi theo hướng tới Đông Lăng, mọi lúc đều phải giữ liên lạc."

Mục đích của Tây Lương hiển nhiên là muốn nhét công chúa vào phủ của mình, Nghi Dư công chúa cũng nhiều lần hấp hối giãy giụa, hơn nữa đây là bàn tính của Tiêu Dĩnh bọn họ, Đại hoàng tử và Hàn Đức Phi chắc chắn liên lụy vào.

Phương Hoàng Hậu thân là trung cung, chuyện trong hoàng cung bà ta có thể không biết? Hơn nữa người còn bị thần không biết quỷ không hay đưa ra ngoài? Bà ta sao có thể ngu ngốc để Đại hoàng tử thông đồng với người khác?

Cho nên chuyện này khẳng định do Đông Lăng và Phương Hoàng Hậu hợp mưu.

Đông Lăng và Đại Chu giao hảo, nhiều năm qua không phái sứ giả tới, lần này sao có thể trùng hợp xuất hiện một Uyển Lăng công chúa có dung mạo tương tự Dung Hoa?

Sứ giả hai nước đều được cẩn thận kiểm tra, người của Quốc Tân Quán cũng cẩn thận tra xét, huân quý nhân gia tham dự cung yến cũng không bỏ sót.

Nếu không có bất thường, điều đó chứng tỏ bên ngoài có người tiếp ứng!

Túy Đồng và Lưu Tô nhận lệnh, lập tức xoay người rời đi.

Chu Hành nhìn Lâm Thắng, nói: "Buổi tối ngươi đi xem trên mặt công chúa Đông Lăng có gì lạ không."

Lâm Thắng hiểu ý: "Vâng, Vương gia."

"Đúng rồi, phái người đưa Kiều Vũ Thần tới đây." Y biết Anh Anh chắc chắn sẽ nghĩ cách tự cứu hoặc truyền tin cho mình, những người đó thiết kế cái bẫy lớn như vậy, nói không chừng còn giữ lại hậu chiêu, mà người có thể kiềm chế nàng chỉ đếm được trên đầu ngón tay! Chu Hành phân phó một câu, sau đó lại nhìn bản đồ đặt trên bàn.

..................

Cùng con riêng xảy ra chuyện gièm pha, lại thêm chuyện của Nhan thị và Tây Ninh Hầu, Kiều Nguyệt bị Tề lão phu nhân nhốt ở Tuyên Bình Hầu phủ tĩnh dưỡng, cho nên thời điểm nghe tin Dung Hoa biến mất, Kiều Nguyệt liền cao hứng cười ha ha, có lẽ vì cao hứng tới đắc ý vênh váo, cơn suyễn đột nhiên ập tới, sắc mặt trắng bệch, thân thể đổ xuống.

Nha đầu bà tử trong phòng đều vội vội vàng vàng, thái y tới bắt mạch chỉ biết lắc đầu bẩm báo với Tuyên Bình Hầu: "Phu nhân đã là dầu hết đèn tắt..."

Cuối cùng cũng không cần bọn họ động thủ! Đáy mắt Tuyên Bình Hầu dâng lên vui sướng, nhưng thấy thái y ở đây, ông ta thu lại biểu tình, khổ sở nói: "Phu nhân... Nàng còn bao nhiêu ngày?"

"Cẩn thận nghỉ ngơi thì có thể kéo dài thêm một hai năm." Thái y đáp.

"Làm phiền thái y." Tuyên Bình Hầu phân phó nha đầu đưa thái y ra ngoài, sau đó xoay người tới chỗ Tề lão phu nhân báo tin tốt.

...............

Hôm sau, thời điểm nội thị tới truyền chỉ, người Tây Lương và Đông Lăng đều chấn kinh.

Theo kế hoạch cũ, bọn họ hẳn đang trên đường trở về, một lần trì hoãn, Chính Đức Đế sao có thể cùng lúc nạp hai người vào cung làm phi?

Lần đó Nghi Dư công chúa té ngã, bị thương không nhẹ, thời điểm nằm trên giường nghe được tin thì trực tiếp nháo lên: "Không, muội tuyệt đối không hầu hạ lão nhân kia! Hoàng huynh, muội không đồng ý."

"Nhỏ giọng một chút." Tiêu Dĩnh trầm giọng, "Không có việc muội đi trêu Chính Đức Đế làm gì?"

Nghi Dư công chúa cắn môi, không nói lời nào.

Nàng bị tiện nhân Uyển Lăng kia lợi dụng!

"Được rồi, Hoàng đế Đại Chu đã có ý, muội không muốn cũng phải ở lại." Tiêu Dĩnh nói một câu liền xoay người ra ngoài, làm trái ý Chính Đức Đế, nói không chừng hai nước sẽ phải khai chiến.

"Ta không đồng ý!" Nghi Dư công chúa lấy chăn gối trên giường ném xuống đất, lớn tiếng kêu.

Khác với Nghi Dư công chúa vừa khóc vừa nháo, bên phía Uyển Lăng công chúa và Lý Sướng an tĩnh hơn nhiều.

Sắc mặt Uyển Lăng công chúa đỏ ửng, dựa vào thành giường uống thuốc thái y kê, không nói gì.

Lý Sướng khoanh tay đi qua đi lại mấy vòng, nói: "Hiện tại hoàng muội đang bị bệnh, ta sẽ nói với Hoàng Thượng chờ muội bình phục rồi tính."

"Hoàng huynh, trong lòng chúng ta đều rõ ai là người đứng sau thao túng." Uyển Lăng uống hết thuốc rồi đặt chén lên bàn, lắc đầu, "Vô dụng thôi."

Lý Sướng tức giận, nhưng không nói gì.

Là Chu Hành phản kích!

Chính Đức Đế cũng thuận theo ý của y, mà bọn họ hiện tại đang ở trên quốc thổ người ta, có thể có biện pháp gì? Từ chối, bang giao nhiều năm của hai nước có khả năng sẽ bị phá vỡ!

......................

Từ trong hôn mê tỉnh dậy, thứ đầu tiên lọt vào mắt Dung Hoa là màn trướng màu xanh lá cùng ánh hoàng hôn xuyên qua song cửa sổ.

Đứng ở đó là một thân ảnh đĩnh bạc đưa lưng về phía nàng.

Chỉ nhìn một cái, Dung Hoa liền nhận ra.

Phó Cửu Lận!

Lại là Phó Cửu Lận!

Dung Hoa ngồi dậy: "Phó Cửu Lận!" Vừa mở miệng, nàng lại phát hiện bản thân không thể nói ra tiếng.

"Tỉnh rồi!" Phó Cửu Lận xoay người đi về phía nàng, gương mặt mang theo nụ cười ôn nhã như ngọc.

Dung Hoa hận không thể duỗi tay tháo chiếc mặt nạ giả tạo này xuống, nàng hít một hơi thật sâu, tức giận nhìn hắn.

"Ta cho rằng ngươi sẽ vừa khóc vừa nháo, không ngờ ngươi lại bình tĩnh như vậy." Phó Cửu Lận rót ly trà, dịu dàng đưa qua cho nàng.

Vừa khóc vừa nháo có tác dụng sao? Dung Hoa nhận ly trà, trực tiếp hất nước lên mặt hắn.

Tiểu nhân vô sỉ!

Sắc mặt Phó Cửu Lận cứng đờ, sau đó mỉm cười cầm khăn lau khô, nói: "Ta khẳng định ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi." Dứt lời, hắn quay đầu chỉ vào giấy bút đặt trên bàn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện