Dung nhan tuấn mỹ vô song, thường phục màu xanh, nụ cười nhu hòa mang theo mị lực, Dung Hoa nhìn nam tử trước mắt, gương mặt có chút nóng lên: "Đã trễ thế này, sao chàng còn chưa ngủ?" Đã trễ thế này, y tới là...? Bọn họ là phu thê, nhưng nàng không phải nữ tử hiền lương thục đức của thời đại này, tuy trong lòng cũng rất khẩn trương nhưng không hề bài xích.
Trong khẩn trương ẩn ẩn mang theo chờ mong.
Nàng thật lòng thích y, yêu y!
Cho nên, nàng hi vọng mỗi ngày đều nhìn thấy y, cùng y ở cạnh bên nhau.
Thiếu nữ dưới ánh đèn khuôn mặt trắng nõn cùng màu hồng nhàn nhạt, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt thanh thấu như nước mang theo khẩn trương và vui sướng, Chu Hành cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, đi qua, ngồi ở mép giường duỗi tay sờ mớ tóc rối của Dung Hoa, nhẹ giọng: "Ta lo nàng ngủ không được nên mới tới đây."
Dung Hoa duỗi tay cầm lấy tay y, gật đầu nói: "Ừ, ta đúng là không ngủ được, vừa lúc chàng tới." Y muốn tới với nàng, muốn từng thời từng khắc đều nhìn thấy nàng. Như nàng hi vọng, vô luận là khi nào, ở đâu, chỉ cần chớp mắt liền có thể nhìn thấy y, "Vậy chúng ta trò chuyện đi, tình hình ở kinh thành ta muốn biết cụ thể."
"Ừ." Chu Hành mỉm cười.
"Uyển Lăng công chúa và Lý Sướng thế nào rồi?" Dung Hoa hỏi, "Ngày đó bọn họ lợi dụng Diệp Di Châu sinh non mà tách Túy Đồng và Lưu Tô ra khỏi ta, sau ta lại bị Uyển Lăng công chúa đánh hôn mê, Lý Uyển Lăng và Lý Sướng rõ ràng đã cấu kết với người trong cung."
Về phần người đó là ai, trong lòng Dung Hoa và Chu Hành đều rõ ràng, kẻ có thể một tay che trời quỷ không biết thần không hay đưa người ra khỏi cung còn có thể là ai? Chính Đức Đế không thích Chu Hành kết thân với Đông Lăng và Tây Lương, cho nên người có khả năng còn có thể là ai? Đáp án quá rõ ràng.
Dung Hoa kể lại sự tình hôm đó đơn giản một lần, lại hỏi: "Sau đó ta có bộ dáng gì? Uyển Lăng công chúa và Nghi Dư công chúa ở lại trong cung là chuyện thế nào? Còn Lý Sướng? Còn cả..." Dừng một lát, nàng mới tiếp tục, "Diệp Di Châu thế nào rồi?"
Nàng không ngờ Diệp Di Châu lại dám lấy hài tử trong bụng của mình tới đối phó nàng, là một mẫu thân, nàng ta thật sự quá ác độc.
Trên đường, thỉnh thoảng nàng có nghe đồn một hai câu, nhưng cũng không quá rõ ràng, bởi Phó Cửu Lận phòng bị quá chặt, cho nên nàng căn bản không có cơ hội tiếp xúc với người khác. Hơn nữa một đường xuống Nam, trời đất cách xa Hoàng đế, cách xa kinh thành, cho nên dân chúng đương nhiên không như bá tánh kinh thành quan tâm chú ý việc này.
Chỉ nghe nói Lý Uyển Lăng và Tiêu Nghi Dư đều bị Chính Đức Đế giữ lại trong cung, làm phi tần của ông ta, mà Uyển Lăng công chúa nghe nói cũng đã mắc bệnh.
Còn nữa, bản thân biến mất không có tung tích, còn lại không có gì cả.
Tin đồn về Diệp Di Châu, một câu cũng không có.
"Diệp Di Châu sinh hạ nữ nhi, trong hôm đó băng huyết mà chết." Chu Hành nhẹ giọng, "Nữ nhi của nàng ta giao cho Diệp Di Nguyệt chăm sóc, Diệp Di Nguyệt thăng lên Quý Nhân."
"Hả?" Diệp Di Châu đã chết? Không tiếng không động như vậy? Dung Hoa nhướng mày, là Diệp Di Nguyệt, hay là Phương Hoàng Hậu? Hoặc là Diệp Di Châu tự chà đạp chính mình?
"Con nối dõi của Hoàng Thượng không nhiều, có khả năng Phương Hoàng Hậu sẽ lợi dụng Diệp Di Châu, nhưng đối với hài tử của nàng ta, Hoàng Hậu vẫn biết chừng mực mà không động tới." Chu Hành nói.
Tuy không nói rõ, nhưng cũng rất rõ ràng.
Dung Hoa hiểu ý.
Diệp Di Châu chết, nguyên nhân đều dừng trên người Diệp Di Châu hoặc Diệp Di Nguyệt.
Mà trong chuyện này người hưởng lợi nhiều nhất không ai khác, chính là Diệp Di Nguyệt, cho nên Diệp Di Châu rất có thể bị Diệp Di Nguyệt xuống tay.
Dù sao nữ nhân sinh hài tử ở thời xã hội y thuật không phát triển này như một bước vào quỷ một quan, nhân cơ hội trừ bỏ Diệp Di Châu, chính mình lại nhận được danh phận, chiêu này của Diệp Di Nguyệt có thể nói là nhất tiễn song điêu, không, là nhất tiễn tam điêu, còn có tính kế nàng, bởi vì Diệp Di Nguyệt vô cùng hận nàng.
Chu Hành tiếp tục: "Còn về Tiêu Nghi Dư và Lý Uyển Lăng, các nàng ở lại hoàng cung, có thể vì quốc gia của mình mà cống hiến, không tồi."
Dung Hoa nghe xong liền rõ ràng, chuyện Chính Đức Đế nạp Nghi Dư công chúa và Uyển Lăng công chúa làm phi là ý của Chu Hành.
"Lý Uyển Lăng dựa vào dung mạo có vài phần giống nàng, ngày đó ở trong cung dám diễn trò, mặt của nàng ta đúng là chướng mắt!"
Cho nên, Uyển Lăng công chúa hủy dung rồi! Một nữ tử xinh đẹp, hoa dung nguyệt mạo như vậy lại bị hủy hoại, Uyển Lăng công chúa kia sẽ sống không bằng chết!
Ác giả ác báo, Lý Uyển Lăng đáng đời!
"Đổng tỷ tỷ, Đổng đại nhân và Đổng phu nhân, còn cả Lưu Quang tỷ tỷ, bọn họ đều tốt chứ?" Dung Hoa hỏi. Tuy không cùng huyết thống nhưng bọn họ thật lòng đối tốt với nàng, quan tâm nàng.
Chính mình đột nhiên biến mất, bọn họ khẳng định rất lo lắng.
"Sau khi tìm được nàng, ta đã cho người lập tức truyền tin về." Chu Hành nói.
Người Đổng gia và Từ Lưu Quang đều lo lắng, sốt ruột, quan tâm nàng, y đương nhiên phải cảm tạ bọn họ, cho nên sớm đã truyền tin.
Mặt mày Dung Hoa giãn ra: "Bọn họ khẳng định là rất lo lắng, có chàng thật tốt, cả đời này, điều làm ta hạnh phúc nhất chính là quen được chàng."
Nếu hôm đó nàng không nhảy xuống sông, bọn họ sẽ không gặp mặt, như vậy, có lẽ cả đời bọn họ đã không có giao thoa.
Chu Hành cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Mùa đông ở Đông Lăng ấm áp hơn Đại Chu một chút, nhưng buổi tối gió gào vẫn khiến không khí rét lạnh, trong phòng cũng đốt địa long, rất ấm áp, nhưng vì Chu Hành ở căn phòng bên cạnh, cho nên lúc này ăn mặt rất mỏng, Dung Hoa nhìn y rồi dịch người vào trong, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Lạnh như vậy, chàng tới đây ngồi đi."
Hai mắt Chu Hành bỗng chốc trở nên sâu xa, trên mặt thoáng ửng hồng, y nhìn đôi mắt sáng như sao của Dung Hoa, nuốt nước bọt mà gọi: "Anh Anh..." Nàng không sợ y sẽ thừa cơ hội ăn nàng sao? Tuy rằng y rất muốn, rất muốn.
Là Chu Hành y, sợ cái gì? Dung Hoa mỉm cười, sắc mặt ửng đỏ, ngay sau đó liền bĩu môi: "Chàng không sợ lạnh, vậy thì quên đi."
"Không, bên ngoài rất lạnh." Chu Hành khẽ cười đi tới bên cạnh, duỗi tay ôm lấy bả vai của nàng, "Tuyên Châu hình như còn lạnh hơn kinh thành."
Nói bậy! Dung Hoa cười thành tiếng, tựa vào trước ngực y, nghe nhịp tim của nam tử, lòng vô cùng nhu hoa và an bình.
Đột nhiên Dung Hoa nghĩ tới một chuyện, lập tức nhảy khỏi lòng y, ngồi dậy hỏi: "Đúng rồi, Thiên Trạch, hôn kỳ của chúng ta làm sao đây?" Bọn họ phải tới đô thành của Đông Lăng, chỉ sợ trong chốc lát không thể trở về, vậy còn đại hôn của bọn họ?
"Vậy chúng ta về trước rồi mới đi Lệ Kinh?" Chu Hành hỏi.
Dung Hoa nhíu mày, suy nghĩ.
Hiện tại trở về phỏng chừng sẽ tốn một hai tháng, tới lúc về đến kinh thành đã là tháng hai, sau này muốn xa nhà chỉ sợ không hề dễ dàng.
Tới tháng ba Chu Hành chưa xảy ra chuyện, Chính Đức Đế khẳng định sẽ sinh nghi ngờ, gia tăng phòng bị, khi đó làm sao để Chu Hành tới Đông Lăng?
"Thành thân trễ một chút thì như thế nào? Hiện tại không phải mỗi ngày chúng ta đều ở bên nhau sao?" Chu Hành khẽ cười xa đầu nàng, "Đi Lệ Kinh trước, nếu tìm được phụ mẫu thân sinh của nàng, đại hôn của chúng ta có bọn họ cũng rất tốt."
Phụ hoàng sủng ái y đã không còn trên nhân thế, đó là tiếc nuối không thể đền bù.
Phụ mẫu của nàng vì nguyên nhân nào đó mà vứt bỏ nàng, nếu là phụ mẫu lòng lang dạ sói, không có cũng không sao, tương lai có y, y sẽ thương nàng, yêu nàng, bọn họ sẽ cầm tay nhau tới răng long đầu bạc.
Nhưng nếu có nỗi khổ bất đắc dĩ, đại hôn của bọn họ có phụ mẫu thân sinh của nàng cũng coi như viên mãn.
"Được." Dung Hoa cảm động gật đầu, sau đó cúi người.
Nàng chỉ định lướt qua, nhưng Chu Hành làm sao buông tha cơ hội tốt như vậy, lập tức đoạt lấy quyền chủ động về mình.
Dưới ánh đèn màu cam, hai người không biết khi nào đã nằm trên giường, hơn nữa là nam trên nữ dưới, không khí trong phòng bất giác trở nên ái muội, hô hấp của họ cũng dần trở nên dồn dập.
Ngón tay Chu Hành lướt tới xương quai xanh
của nữ tử thì ngừng lại, hung hăng hôn nàng một cái rồi xoay người nằm cạnh Dung Hoa, duỗi tay ôm nàng, đặt lên trán nàng nụ hôn, dịu dàng nói: "Nàng vất vả cả ngày rồi, mau ngủ đi."
Thật sự không có gì! Bọn họ dù sao cũng sẽ thành thân, nhưng thấy Chu Hành tôn trọng mình như vậy, sắc mặt Dung Hoa như ánh bình minh, trong lòng vô cùng cao hứng, gật đầu: "Ừ."
Dung Hoa cứ nghĩ bản thân không ngủ được, không ngờ nghe nhịp tim của y, trong chốc lát liền chìm vào mộng đẹp.
Chu Hành cúi đầu nhìn gương mặt nàng ngủ say, ngón tay mềm nhẹ phác họa mi nàng, mắt, mũi, sau đó là cánh môi như hoa anh đào.
Cúi đầu hôn nàng một cái, y cũng khép đôi mắt lại.
...................
"Công tử, cứ để vậy sao?" Rời xa chỗ ở của bọn người Dung Hoa, Chu Chước mang vẻ mặt ngưng trọng nhìn Phó Cửu Lận.
"Sáng sớm ngày mai lên đường về nhà." Phó Cửu Lận gật đầu. Không để như vậy thì có thể thế nào? Người đó chính là Vương phi tương lai của thân vương Đại Chu!
Cứng rắn đối đầu với Chu Hành, chẳng lẽ thật sự để hai nước xảy ra chiến tranh sao?
Chu Chước gật đầu nhận lệnh.
................
Chu Hành vốn định nằm một lát rồi về phòng, có lẽ cả đường vất vả tới đây, trái tim cuối cùng cũng được thả lỏng, hơn nữa có người yêu đang nằm trong lòng, cho nên y không muốn về, vì thế, vừa mở mắt đã thấy bên ngoài tờ mờ sáng, còn cả thanh âm đi lại nhẹ nhàng của đám người Túy Đồng.
Nhìn Dung Hoa điềm tĩnh ngủ trong lòng, Chu Hành nở nụ cười, cúi đầu hôn nàng. Nữ tử cọ cọ mấy cái, nhíu mày tỏ vẻ không vui.
Chu Hành vội dừng hành động của mình lại, sợ đánh thức nàng.
Thấy nàng không có dấu hiệu tỉnh lại, Chu Hành mỉm cười, không động, lần nữa nhắm hai mắt lại.
Trời càng lúc càng sáng, thanh âm đi lại bên ngoài lớn dần, mãi tới khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Dung Hoa mới có động tĩnh.
Một đêm không mộng, vừa mở mắt liền thấy dung nhan tuấn mỹ gần trong gang tấc, hơi thở quen thuộc quanh quẩn xung quanh, Dung Hoa vừa tỉnh lại có chút sửng sờ, sau đó nhớ lại chuyện hai người tối qua, hiển nhiên nàng ngủ y không rời đi, hai người cứ ôm nhau ngủ như vậy.
Sắc mặt Dung Hoa đỏ ửng: "Thiên Trạch."
"Anh Anh." Chu Hành cúi đầu hôn nàng một cái thật sâu.
"Túy Đồng tỷ tỷ, Lưu Tô tỷ tỷ, tỷ tỷ dậy chưa?" Mãi tới bên ngoài truyền tới thanh âm thanh thúy của Kiều Vũ Thần, hai người mới tách ra.
"Ta ra ngoài trước." Chu Hành xuống giường, lại tha thiết khom người hôn Dung Hoa, sau đó mới rời đi.
Thấy y thong dong ra ngoài, đám người Túy Đồng Lưu Tô Lâm Hạ không hề kinh ngạc, chuyện tối qua Vương gia nhà mình vào phòng tiểu thư, cả đêm không đi bọn họ đều biết.
Kiều Vũ Thần tươi cười chạy tới trước mặt Chu Hành, hành lễ với y, sau đó ngửa đầu cười tủm tỉm hỏi: "Vương gia tỷ phu tới xem tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ dậy chưa?" Nói rồi hài tử lướt qua Chu Hành muốn chạy vào phòng Dung Hoa.
"Nam nữ khác biệt, tỷ tỷ ngươi còn chưa rửa mặt chải đầu." Chu Hành duỗi tay bắt lấy cổ áo của nó, đưa mắt nhìn Lưu Tô Túy Đồng, "Các ngươi vào đi."
Túy Đồng và Lưu Tô gật đầu, mang nước ấm và khăn vào trong.
"Nhưng không phải Vương gia tỷ phu cũng vào sao?" Kiều Vũ Thần chu miệng, "Hơn nữa Thần Nhi là đệ đệ của tỷ tỷ!"
"Ngươi gọi ta là gì?" Chu Hành hỏi.
"Vương gia tỷ phu." Kiều Vũ Thần ngoan ngoãn trả lời.
"Là tỷ phu, đó chính là giữa ta và tỷ tỷ ngươi không cần chú ý tới cái thứ nam nữ khác biệt." Chu Hành lãnh đạm nói, "Còn ngươi, là đệ đệ, phải giữ cách biệt giữa nam và nữ."
"Nhưng tỷ tỷ và Vương gia tỷ phu còn chưa thành thân!" Kiều Vũ Thần tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh.
Tiểu hài tử này! Lúc trước nên đưa nói tới chỗ của hoàng tỷ! Vẻ mặt Chu Hành không chút biểu cảm: "Bài tập hôm nay hoàn thành hết chưa?"
"Vâng, đều đã hoàn thành." Kiều Vũ Thần trả lời, "Bọn họ có thể làm chứng!" Hài tử duỗi tay chỉ Lâm Thắng và Lâm Hạ.
"Ừ, không tồi." Chu Hành gật đầu, nói, "Ngươi tới đại sảnh chờ đi, lát nữa ăn sáng."
Lực chú ý Kiều Vũ Thần được di dời thành công, lập tức gật đầu tới đại sảnh.
Chu Hành về phòng rửa mặt.
Ăn sáng xong, Kiều Vũ Thần liền ngây ngốc quấn lấy Dung Hoa, cả ngày đều theo sau nàng như cái đuôi nhỏ, Chu Hành nhìn tới ấn đường nhăn lại.
Sang ngày không sau, Kiều Vũ Thần mới bớt dính vào Dung Hoa.
Nghỉ ngơi ở Tuyên Châu hai ngày, bọn họ khởi hành đi tới Lệ Kinh.
Trời lạnh, Dung Hoa và Chu Hành cũng không gấp, hơn nữa còn có hài tử Kiều Vũ Thần, vì vậy đoàn người đi rất chậm.
Tới mỗi nơi, Chu Hành đều kêu Lâm Hạ mời người địa phương tới giới thiệu cho họ cổ tích nhân văn và phong thổ.
Dung Hoa cũng nhân cơ hội này cùng Chu Hành bố trí công khóa cho Kiều Vũ thần, vì vậy cả đoạn đường này, kiến thức của nó tăng lên không ít, sâu bi giữa cung mày đã tiêu tán sạch sẽ, khôi phục lại vẻ hoạt bát ngày xưa.
Tới Hào Châu, đúng lúc năm mới đến, Chu Hành thuê một căn tứ hợp viện nhỏ.
Tuy đang tha hương, nhưng Dung Hoa, Chu Hành cùng Kiều Vũ Thần, hơn nữa Túy Đồng, Lưu Tô cùng đám người Lâm Hạ đều đón giao thừa vô cùng náo nhiệt.
Ngày đầu năm mới, vừa mở mắt, bên ngoài là một mảnh trắng xóa, còn có tiếng cười vui đùa của Kiều Vũ Thần và thanh âm mát lạnh của Chu Hành, còn cả tiếng cười của đám người Túy Đồng.
Dung Hoa mang theo nụ cười hạnh phúc trên mặt xuống giường, cũng không gọi Túy Đồng và Lưu Tô vào hầu hạ, nàng tự mặc y phục, lại khoác thêm áo choàng mới mở cửa ra ngoài.
Trong viện, Kiều Vũ Thần nhảy nhót kéo Chu Hành đi làm người tuyết, trên mặt Chu Hành mang theo tươi cười, đám người Túy Đồng cũng vây cạnh xem.
Nghe được thanh âm, Chu Hành nhìn qua: "Dậy rồi sao?"
"Ừ." Dung Hoa tươi cười đi tới.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, xem người tuyết đệ và Vương gia tỷ phu làm này." Kiều Vũ Thần chỉ vào người tuyết cao lớn trước mặt, cao hứng nói.
Chu Hành khẽ cười.
"Ừ, rất đẹp." Người tuyết không chỉ có đậu đen làm đôi mắt, còn có cà rốt làm mũi vào miệng, Dung Hoa cười nói.
"Chúng ta làm thêm đi." Kiều Vũ Thần hứng thú dào dạt, "Làm thêm một người tuyết xinh đẹp như tỷ tỷ."
"Được." Dung Hoa gật đầu.
Làm người tuyết, lại chơi ném tuyết với Kiều Vũ Thần, bọn họ chơi đùa vô cùng vui vẻ.
...................
Vì năm mới nên bọn họ lại Hào Châu lâu thêm một chút, qua tết Nguyên Tiêu mới khởi hành.
Thời điểm tới Lệ Kinh đã là tháng hai, thời tiết cũng tốt hơn, hoa xuân nở rộ, nơi nơi bừng bừng sinh khí.
Hoàng đế Đông Lăng cũng phái người ở ngoài thành nghênh đón bọn họ, điều mà làm Dung Hoa ngạc nhiên nhất chính là kẻ dẫn đầu là Phó Cửu Lận ôn nhã như ngọc.
Ánh mắt Dung Hoa lập tức trở nên lạnh lẽo, Phó Cửu Lận, hắn còn mặt mũi tới đón bọn họ sao?