Chung trà đập xuống đất phát ra tiếng vang, nước bắn làm ướt tà áo của Nhan thị, nha đầu ở bên vội tiến lên thu thập mảnh vỡ.
Ninh thị không màng xiêm y có ướt hay không, lạnh giọng hỏi: "Tướng gia, ngài nói cái gì?" Bà ta dùng vẻ mặt không tin nhìn Yến Xước, không chờ ông đáp lời đã mở miệng lặp lại câu hỏi, "Ngài nói cái gì, tướng gia?"
Thanh âm vừa gấp gáp lại cả kinh, đáy lòng như sông cuộn biển gầm.
Ngón tay Ninh thị khẽ run.
Nha đầu kia... Thật sự là nữ nhi của Tuyết biểu tỷ!
Nếu Yến Xước đã nói, vậy ông khẳng định đã xác nhận!
Khó trách sáng nay tướng gia không thượng triều.
Hôm qua thấy ông một tia gợn sóng cũng không có, bà liền ôm một tia hi vọng, cầu mong nha đầu kia và Yến gia không có bất cứ quan hệ gì.
Chẳng qua chỉ là giống nhau ở dung mạo mà thôi.
Bà suy đoán không sai, chuyện này sớm nên nghĩ tới.
Yến Xước là ai chứ? Lúc ấy trên điện các nhiều người như vậy, Yến Xước sao có thể để lộ tâm tư của mình?
Yến Xước trước nay là người tâm tư khó lường.
Hôm nay ông không thượng triều, bà nên đoán được!
Lại còn muốn an bài nàng ở Hạ Noãn Viện!
Hạ Noãn Viện là đâu chứ? Nghiêm túc mà nói Hạ Noãn Viện là chính viện của tướng phủ, là chỗ ở của chủ mẫu nơi này, hiện tại sân viện bà gọi là chính viện chẳng qua vì chính mình ở đó, mọi người liền coi thế thôi!
Mặc kệ là phủ đệ trước kia hay tướng phủ hiện tại, chính viện đều bỏ trống.
Hạ Noãn Viện, bản thân đương nhiên muốn dọn tới đó.
Chỉ là Yến Xước kiên quyết không buông.
Thì ra... Ông ấy muốn giữ chính viện cho Tuyết biểu tỷ!
Cả người Ninh thị khí huyết cuồn cuộn.
"Dung Hoa là nữ nhi của ta!" Thanh âm của Yến Xước không lớn nhưng cực kỳ rõ ràng.
Ninh thị siết chặt khăn lụa trong tay.
Phó Cửu Lận cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt bình tĩnh.
Kỳ thật hắn từng hoài nghi Ngũ cô nương chính là mỹ nhân trong bức họa, chỉ là không ngờ Ngũ cô nương lại là nữ nhi thân sinh của nghĩa phụ.
Cũng may...
May là lúc ấy chính hắn tự dẫn nàng tới.
Phó Cửu Lận thầm cảm thấy may mắn, may là lúc trước người dẫn nàng đi là hắn, nếu để Lý Sướng ra tay, nói không chừng trên đường sẽ xảy ra nhiễu loạn.
Can Phong Đế thích thu thập mỹ nhân giống dì Vân, nhưng đồng thời với những mỹ nhân thiên kiều bá mị khác cũng như cá diếc qua sông (1).
(1) Cá diếc qua sông: ý chỉ rất nhiều, nhiều vô số kể.
Can Phong Đế đam mê tửu sắc, cha nào con nấy, cơ thiếp trong hậu viện của Lý Sướng cũng nhiều như mây.
Chẳng qua Lý Sướng là hoàng tử muốn mang thanh danh tốt, cho nên bản thân không dám làm càn đường hoàng như hoàng đế lão tử.
"Phụ thân..." Yến Phi kinh hãi thét lên một tiếng, dùng vẻ mặt không tin nhìn Yến Xước, sau đó lại nhìn Ninh thị, "Mẫu thân, lời phụ thân nói rốt cuộc là có ý gì?"
Diệp Dung Hoa là nữ nhi của phụ thân? Nàng ấy là tỷ muội với nàng?
Phụ thân ngoài mẫu thân ra còn có nữ tử khác?
Không, không đúng, Diệp Dung Hoa so với nàng còn lớn hơn một tuổi!
Nàng sai người đi điều tra Chu Hành, đương nhiên thông tin về Chiêu vương phi cũng biết không không ít.
Diệp Dung Hoa là nữ tử không rõ phụ mẫu, hơn nữa còn ở tận Đại Chu.
Nàng ấy sao có thể là nữ nhi của phụ thân?
Chuyện này không có khả năng!
"Phụ thân, ngài có phải thấy nàng ấy không cha không mẹ đáng thương nên muốn thu dưỡng không?" Yến Phi tự tìm cái cớ.
Đúng, nhất định là như vậy.
Phụ thân từng thu dưỡng Lâu ca ca, hiện tại khẳng định cũng muốn nhận nuôi Diệp Dung Hoa tương tự như vậy.
Yến Xước nhìn Yến Phi, nói: "Nàng là nữ nhi của Yến Xước ta, là nữ nhi thân sinh của ta, là Đại tiểu thư con vợ cả của Yến gia này!"
"Phi Nhi, người lớn đang nói chuyện, hài tử như con cắm miệng vào làm gì?" Chuyện tới quá đột ngột, Ninh thị lo Yến Phi lỡ lời nên vội hét lớn, sau đó lại nhìn Yến Xước, nói, "Phi Nhi từ nhỏ chỉ có Lâu Nhi là nghĩa huynh, hiện tại nghe tướng gia nói vậy đương nhiên khiếp sợ mà lỡ lời, tướng gia ngài đừng giận nó."
Gương mặt Yến Xước không chút biểu tình.
Diệp Dung Hoa là Đại tiểu thư con vợ cả của Yến gia - Lời này như kim châm đâm vào trái tim Yến Phi, thấy Ninh thị nháy mắt ra hiệu, nàng cũng không phải thiếu kiên nhẫn, liền nhanh chóng nuốt lời định nói vào bụng.
Nàng là hòn ngọc quý trong tay Thừa Tướng, nhưng phụ nữ hai người từ trước tới nay không hề thân cận.
Đối với phụ thân, nàng vừa kính lại vừa sợ.
Diệp Dung Hoa là trưởng đích tiểu thư Yến gia?
Vậy còn nàng, Yến Phi nàng là cái gì?
Nữ nhi tri thư đạt lý nhưng chẳng qua chỉ là một cô nương còn chưa cập kê, gặp chuyện như vậy, Ninh thị thật lo nàng mất đi lý trí. Thấy Yến Phi không tiếp tục, bà thở phào nhẹ nhõm, quay đầu cầm khăn xoa xoa khóe mắt: "Trời còn thương, đứa nhỏ này lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, hiện tại cuối cùng cũng nhận tổ quy tông... Nếu... Nếu..." Ninh thị định nói nếu có biểu tỷ ở đây thì tốt quá, nhưng biết Yến Xước không thích nghe, bà liền im lặng, dùng khăn gấm che miệng làm ra bộ dáng nghẹn ngào khó nói, nức nở một lúc mới tiếp tục, "Tướng gia yên tâm, thiếp sẽ sai người sắp xếp Hạ Noãn Viện."
"Nàng không cần bố trí, chỉ cần sai người dọn dẹp là được, những chuyện khác tự ta sẽ an bài." Yến Xước nhàn nhạt một câu.
Lại còn muốn tự mình bố trí! Sắc mặt Ninh thị cứng đờ, vội gật đầu nói: "Thiếp biết rồi, thiếp sẽ phái người quét dọn Hạ Noãn Các sạch sẽ."
Yến Phi cắn môi.
Có chỗ ở trong tướng phủ, lại được phụ thân tự mình an bài?
"Ừ." Yến Xước gật đầu.
"Chúng ta nên sớm đi tìm nàng..." Ninh thị nghẹn ngào, "Mấy năm nay nàng ở bên ngoài khẳng định chịu không ít ủy khuất, nghĩ tới thiếp liền cảm thấy đau lòng. Tướng gia, ngài yên tâm, thiếp sẽ chiếu cố nàng thật tốt...." Bà vừa nói vừa nhìn Yến Phi, ý bảo nàng mau chóng nói mấy lời dễ nghe.
Yến Phi từ trước tới nay đoan trang hào phóng, lần này tuy chịu khiếp sợ nhưng được Ninh thị chỉ bảo, nàng nhấp môi, nhẹ giọng: "Ngũ cô nương lớn tuổi hơn con, phụ thân, vậy nàng ấy là tỷ tỷ của con đúng không?" Nói tới đây, nàng ta bày ra bộ dáng cao hứng, "Từ nhỏ con chỉ có mỗi ca ca là Lâu ca ca, đôi lúc thật hâm mộ những người có tỷ muội khuê mật, bây giờ thì tốt rồi, không ngờ con lại có tỷ tỷ."
Ninh thị cũng cười nói: "Như vậy thì tốt quá, tỷ muội bọn chúng khẳng định đều cao hứng. Bên Hạ Noãn Các, hiện tại phái nhiều người qua đó hẳn trong đêm nay sẽ thu dọn và quét tước sạch sẽ, nhưng còn người hầu thì sao? Một chút cũng không được qua loa, thiếp lập tức cẩn thận chọn lựa người hầu hạ, trong phủ nếu không thỏa đáng, ngày mai thiếp liền tìm thêm vài người bên ngoài, chờ Ngũ cô nương về nhà, tới lúc đó để nàng ấy tự chọn."
Ninh thị tuy vô cùng săn sóc nhưng Yến Xước vẫn lắc đầu từ chối: "Không cần, bên cạnh nàng đã có hai nha đầu chiếu cố, lát nữa ta từ ngoại viện phái thêm mấy người qua là được."
Lúc này còn sợ bà gây bất lợi cho nha đầu kia sao? Ngoại viện đều là người của Yến Xước, chẳng lẽ không tin bà tới như vậy? Ninh thị có chút không thoải mái nhưng trên mặt vẫn tươi cười: "Vâng, tướng gia đã có an bài thì thiếp an tâm rồi, nếu còn phân phó gì khác, ngài cứ việc nói với thiếp."
Ninh thị nhíu mày, bày ra bộ dáng lo lắng không thôi: "Có điều... Tướng gia, ngài thật sự khẳng định nàng là..."
Yến Xước trừng mắt.
Ninh thị tạm ngừng, sau đó lại sốt ruột nói: "Người luôn có điểm tương tự, Uyển Lăng công chúa và Lệ Phi nương nương không phải cũng giống Ngũ cô nương sao? Thiếp không có ý gì khác, nhưng hiện tại tướng gia thân ở trên cao, thiếp lo có người lợi dụng chuyện năm đó để mượn sức của ngài."
"Nàng là Đại tiểu thư của Yến gia ta, không phải Ngũ cô nương của Diệp gia Đại Chu!" Yến Xước nhíu mày nhắc nhở.
Ý là chuẩn xác không có nhầm lẫn? Ninh thị vội xin lỗi: "Là thiếp nhất thời nói bậy. Hôm nay tướng gia không thượng triều, chi bằng ngày mai thiếp tự đi đón nàng về."
"Không cần, tự ta sẽ đi đón." Yến Xước vẫn một mực không thuận theo.
Phó Cửu Lận nghe ra gì đó, vội đứng dậy nói: "Nghĩa muội trở về là đại sự, con ra ngoài chuẩn bị, xem trong kho có lễ vật thích hợp tặng muội ấy hay không." Nói rồi hắn liền hành lễ cáo từ.
Yến Phi cau mày, cũng vội ra ngoài theo.
Yến Xước không nói một lời.
Thấy hai tiểu bối đã rời đi, Ninh thị ra hiệu cho hạ nhân trong sảnh, tất cả liền đồng loạt lui xuống.
......................
Ra khỏi đại sảnh, Yến Phi liền đuổi theo Phó Cửu Lận: "Huynh đều biết có phải không? Huynh tới Đại Chu là vì tìm nàng đúng không?"
Phó Cửu Lận lắc đầu: "Vừa rồi ta cũng mới biết."
"Gạt người, huynh khẳng định đã biết." Yến Phi tỏ vẻ không tin, "Nếu không sao huynh lại đi lâu như vậy? Huynh phụng mệnh phụ thân đi tìm người có đúng hay không? Vì thế huynh trói nàng tới Đông Lăng là vì muốn nàng cùng phụ thân tương nhận?"
Phó Cửu Lận vẫn lắc đầu, "Không phải, ta thật sự vừa rồi mới biết."
"Huynh gạt người, huynh rõ ràng đã biết tất cả." Yến Phi chỉ trích.
Phó Cửu Lận mỉm cười ôn hòa: "Trước kia ta thật sự không biết, tin hay không tùy muội. Được rồi, muội cũng đi chuẩn bị lễ vật đi, bản thân có thêm tỷ tỷ không phải rất tốt sao? Dung Hoa muội muội là người rất tốt."
Tuy từng đẩy hắn vào hồ nước lạnh băng, đã từng có đoạn đường làm bạn, nữ tử tuyệt sắc kia trong ấn tượng của hắn
quả thật không tồi. Hiện tại nàng trở thành nghĩa muội, hắn cảm thấy nên đối tốt với nàng nhiều hơn.
Hắn ở Đại Chu lâu như vậy lại không có cách điều tra thân thế của nàng, nhưng tình hình nàng ở Diệp gia hắn cũng biết được ít nhiều.
Bản thân hẳn nên đối xử với nàng thật tốt!
Yến Phi nhấp môi nhìn Phó Cửu Lận: "Thật sự không biết? Vậy mẫu thân của nàng là ai, huynh có biết không?" Nói tới đây, nàng ta đưa mắt nhìn bốn phía.
Phó Cửu Lận lắc đầu.
Yến Phi nhíu mày nghi hoặc nhìn hắn, nghĩ nghĩ, nói: "Xem ra Lâu ca ca thật sự không biết." Dứt lời, nàng ta liền cáo từ.
Nếu phụ thân không dặn dò sự tình đã kêu Lâu ca ca đi làm, như vậy chắc chắn sẽ không nói với hắn một chữ.
Cho nên nàng vẫn là đi hỏi mẫu thân.
Thấy đại sảnh không còn ai, Ninh thị mới lên tiếng: "Tướng gia, thiếp biết ngài nhớ thương Tuyết biểu tỷ, nhưng thi thể của Tuyết biểu tỷ và hài tử đã xuống mồ vì an, chuyện này... Có phải đây là kế hoạch của Đại Chu không?"
"Ý của nàng là Dung Dung không phải nữ nhi của ta?" Yến Xước nhìn Ninh thị, trực tiếp hỏi, "Nàng cho rằng ta nhận sai người?"
"Không phải, thiếp chỉ là lo lắng." Ninh thị vội lắc đầu, "Thiếp không hề hoài nghi tướng gia."
"Dẹp cái gọi là lo lắng này đi." Yến Xước cảnh cáo.
"Thiếp hiểu rồi." Ninh thị gật đầu, sau đó lại nói, "Đúng rồi, nàng và Chiêu Vương đã đính hôn, thiếp nghe nói thân thể Vương gia không tốt, tướng gia, hôn sự này..."
"Ta tự có chủ trương." Chẳng lẽ ông không biết sao? Ông đương nhiên đã tìm hiểu, cũng biết sức khỏe Chu Hành không sao. Nói xong, Yến Xước liền đứng dậy.
Ninh thị vội tiễn tới cửa, sau đó nắm chặt khăn gấm trở về chính viện.
...................
Vừa thấy Ninh thị vào phòng, Yến Phi liền đi tới đỡ bà ta, sau đó quay đầu đuổi tất cả hạ nhân lui ra ngoài.
"Mẫu thân, rốt cuộc là có chuyện gì?" Dìu Ninh thị ngồi xuống, Yến Phi hỏi, "Phụ thân sao lại có nữ nhi lớn hơn con, hơn nữa còn là đích nữ, đây rốt cuộc là có ý gì?"
Ninh thị trả lời: "Con cũng biết phụ thân con không phải nhân sĩ kinh thành, năm ấy lúc nhậm chức ở bên ngoài ông ấy từng cưới thê, vì vậy chuyện này mọi người đều không biết."
Mà nguyên phối của Yến Xước chính là biểu tỷ bà con xa của bà.
Cho nên, mẫu thân là vợ kế! Sắc mặt Yến Phi tái nhợt: "Vì vậy Diệp Dung Hoa thật sự là nữ nhi của phụ thân?"
"Chuyện phụ thân con nói tất nhiên là thật." Ninh thị gật đầu, duỗi tay vén tóc mai cho Yến Phi, "Cố gắng sống chung với nàng, đừng dở thói ngang ngược."
Nữ nhi nhàn nhã hiểu chuyện, nhưng ở trong phủ, trước mặt người thân khó tránh có đôi lúc ương bướng.
"Nàng tuy là tỷ tỷ nhưng từ nhỏ lớn lên ở Đại Chu, đối với phong thổ và lễ nghi quy củ ở Lệ Kinh đều không quen thuộc, con là muội muội, sau này nên giúp đỡ nàng nhiều hơn." Vừa rồi nghe ý tứ của tướng gia, hôn sự của nha đầu kia sẽ không thay đổi, cho nên nàng và Chiêu vương gia đã là ván đã đóng thuyền, tương lai chẳng qua chỉ cần chuẩn bị một phần của hồi môn rồi tiễn người về Đại Chu mà thôi.
Đại tiểu thư Yến gia được tôn kính vẫn là nữ nhi của mình!
Ninh thị nghĩ nghĩ, lại nói: "Ngày mai con cùng ta qua đó."
"Con không đi." Ở trước mặt mẫu thân không cần cố kỵ, Yến Phi trực tiếp cự tuyệt.
"Được rồi, nghe lời đi." Ninh thị cười nói, "Nàng đã đính hôn, có thể sống trong phủ mấy ngày?"
Yến Phi vẫn không cao hứng: "Nhưng nếu vậy người trong Lệ Kinh đều sẽ biết mẫu thân chỉ là vợ kế, mà nữ nhi cũng chỉ là nữ nhi của vợ kế." Từng tuổi này nàng mới biết mẫu thân của mình chỉ là vợ kế.
"Biết thì đã sao? Người đó dù sao cũng đã chết! Mà Diệp Dung Hoa nếu là nữ tử tri thư đạt lễ thì sao lại đoạn tuyệt quan hệ với gia đình thu nhận mình? Nàng ta có thể sánh với Phi Nhi con sao?" Tuy tình hình cụ thể bà không rõ nhưng đêm qua có nghe đám người nghị luận, Diệp gia kia cũng không phải người trong sạch gì, cho nên về mọi thứ nữ nhi khẳng định ưu tú hơn nàng.
Yến Phi trầm tư, cảm thấy sự việc đúng là như vậy, khói mù trong lòng liền tan đi không ít, cười gật đầu: "Con biết rồi, ngày mai con đi với người."
"Thế thì tốt." Ninh thị mỉm cười sờ gương mặt trắng nõn của nàng.
..........................
Dùng xong bữa tối, thấy trên mặt Dung Hoa vẫn có chút buồn rầu, Chu Hành thấy vậy liền nói: "Anh Anh, nếu nàng không thích thì không tới tướng phủ là được, nàng không muốn đi, tướng gia sẽ không miễn cưỡng nàng." Có người thì chắc chắn sẽ có thị phi tranh đấu, huống hồ đột nhiên xuất hiện một nữ nhi, Yến phu nhân và Yến cô nương có khả năng sẽ không chấp nhận được, "Dù sao chúng ta vẫn ở trong Lệ Kinh, muốn gặp mặt không phải rất dễ dàng sao?"
Ninh thị và Yến Phi kia quá hoàn hảo, trên mặt hệt như đang đeo mặt nạ, cho nên... Dung Hoa mỉm cười ngẩng đầu nhìn Chu Hành, hỏi, "Phụ thân ta và Yến phu nhân thật sự phu thê tình thâm?"
Một nam nhân đỉnh thiên lập địa, hô mưa gọi gió lại tới ôm mình khóc không thành tiếng, điều này đủ cho thấy ông ấy rất yêu mẫu thân, chẳng lẽ Ninh thị không biết?
Phụ thân còn nói nàng là đích nữ.
Vậy có nghĩa là mẫu thân là chính thất.
Nhưng bọn họ phái người điều tra lại không hỏi thăm được gì, đủ để thấy chuyện này không có ai biết, hoặc là chỉ có vài người hiểu rõ sự tình.
Rốt cuộc Ninh thị có biết hay không?
Tới tướng phủ, nàng đương nhiên nghe theo an bài của Yến Xước.
Nếu phụ thân thân sinh là tên đồi bại, nàng khẳng định sẽ không quan tâm tới ý tứ của ông ấy.
Nhưng Yến Xước lại là một phụ thân tốt.
Dưỡng phụ thương nàng, nàng không có cơ hội tẫn hiếu.
Hiện tại tìm được phụ thân thân sinh, nàng đương nhiên muốn thừa hoan ở dưới khối tẫn hết hiếu tâm của nữ nhi.
Chu Hành khẽ cười: "Chỉ là ngoài mặt thôi, ai biết chân tướng thế nào?" Mấy chuyện làm bộ làm tịch, cố gắng tạo cảnh thiên hạ thái bình vốn thường hay xảy ra trong các nhà huân quý.
"Có đi hay không chúng ta cứ nghe theo an bài của phụ thân." Dung Hoa thở dài, "Nếu mẫu thân cũng còn sống thì tốt quá."
Nhưng đây chẳng qua là hi vọng xa vời.
Chính mình được mẫu thân giao cho Diệp Thế Hiên, mà bà ấy lại bị người ta đuổi giết.
Phụ thân, mấy năm nay ông ấy luôn phái người tìm kiếm mẫu thân.
Với địa vị và lực lượng của phụ thân hiện giờ, Đông Lăng phỏng chừng đã bị ông ấy lục tung mấy lần, nhưng rốt cuộc vẫn không có bất kỳ tin tức.
Cho nên...
"Có khả năng bà ấy vẫn còn sống." Chu Hành nhẹ giọng.
"Tỷ tỷ, sau này tỷ và bá bá về nhà, vậy Thần Nhi và Vương gia tỷ phu thì sao? Có phải cũng cùng đi hay không?" Kiều Vũ Thần trông mong kéo tay áo Dung Hoa, nói, "Nếu đệ và Vương gia tỷ phu không đi được, tỷ tỷ mỗi ngày có thể tới thăm bọn đệ không?"
"Hai người đương nhiên sẽ đi cùng." Dung Hoa duỗi tay điểm nhẹ lên trán hài tử, cười nói.
"Thế thì tốt quá." Kiều Vũ Thần lập tức cao hứng vỗ tay.
....................
Cho dù Phó Cửu Lận muốn hỗ trợ, Yến Xước cũng không để hắn nhúng tay, tự mình bận rộn tới hừng đông mới bố trí xong Hạ Noãn Các. Yến Xước nhìn nhìn, vừa lòng mà thay triều phục đi thượng triều, trước công bố sự tình tìm được nữ nhi, sau liền đón khuê nữ hồi phủ.
Ninh thị và Yến Phi dùng xong bữa sáng, trang điểm sửa soạn rồi tới hẻm Song Quý.
Đối với chuyện Ninh thị và Yến Phi sáng sớm đột nhiên tới thăm, Dung Hoa không hề cảm hề cảm thấy kinh ngạc, lập tức phái người mời các nàng vào.