"Tiểu thư!" Túy Đồng lo lắng gọi. Tuy vừa rồi đám người Lý ma ma lui xuống đứng khá xa, nhưng nàng là người tập võ, thính lực tốt hơn người thường, cho nên những lời Hứa thị vừa nói nàng đều nghe được.
Túy Đồng còn tưởng tiểu thư cuối cùng cũng tìm được người chống lưng, không ngờ Hứa thị có mục đích khác.
"Ta không sao." Dung Hoa nhìn nàng, cười lắc đầu, sau đó nói với Lý ma ma một tiếng rồi dẫn Túy Đồng về Hải Đường uyển.
"Túy Đồng, có tin của Bạch gia không?" Bạch Lẫm tuy bị thương không nặng, nhưng nàng lại đụng thủng thuyền hắn, nàng tin hắn không dễ dàng từ bỏ.
Túy Đồng nhìn nàng, do dự một hồi mới đáp: "Bạch Lẫm đang trên đường tới kinh thành, khoảng hai ngày sẽ đến."
Dung Hoa nhíu mày, kinh thành tuy là nhà của nàng, nàng và đoàn người của Liễu Hành tuy lên đường vô cùng thuận lợi, nhưng Bạch Lẫm chỉ cần hỏi thăm một chút sẽ biết ngay.
Cho nên, Dung Hoa không quá kinh ngạc.
"Tiểu thư, người đừng lo lắng, ở đây là kinh thành, lại là Diệp phủ, hắn không dám làm càn đâu." Nhìn vẻ mặt Dung Hoa không chút sợ hãi, Túy Đồng liền trấn an.
"Ừ." Dung Hoa gật đầu, khóe miệng cong lên. Lời đồn một khi truyền ra, Kỷ thị, Diệp gia chắc chắn sẽ không để nàng xảy ra chuyện, hơn nữa bên phía Lâm gia cũng sẽ tạo áp lực cho Bạch Lẫm!
...............
Lý ma ma mang người trở về viện của Diệp lão phu nhân.
"Lão phu nhân và phu nhân đang nói chuyện bên trong." Lý ma ma muốn trực tiếp đi vào lại bị Hỉ Châu đứng ngoài cửa ngăn cản. Lý ma ma hiểu ý, lập tức dừng bước.
"Mấy năm qua một chút quan tâm Dung Nhi cũng không có, hôm nay Hứa thị tới nói gì với ngươi?" Nhiều năm Nhan gia không hỏi thăm tới đứa cháu ngoại này, hôm nay tới đây, Diệp lão phu nhân có thể đoán được vài phần. Tuy hai nhà đã chặt đứt tới lui, nhưng chỉ cần liên quan tới Nhan gia, Diệp lão phu nhân không khỏi tức giận.
"Là vì Dung nha đầu." Kỷ thị biết tâm tư của bà, đương nhiên không thể nói đỡ Hứa thị, hơn nữa bà lại là người của Diệp gia, đương nhiên không có lý giúp đỡ Nhan gia! Bà ta cố tình thêm mắm thêm muối lời Hứa thị nói, "Bà ta tin lời đồn bên ngoài, nói Diệp gia chúng ta bạc đãi Dung nha đầu, còn nói muốn đưa Dung nha đầu về Nhan gia, để Nhan gia nuôi dưỡng."
"Cô nương Diệp gia ta đang tốt đẹp, dựa vào đâu phải đưa Nhan gia nuôi nấng? Mấy năm nay không thèm quan tâm, hiện tại lại không có mặt mũi chạy tới cửa sao?" Diệp lão phu nhân tức giận.
"Con thấy Hứa thị kia không có ý tốt gì." Kỷ thị hùa theo, "Còn không phải thấy Dung nha đầu hiện tại đã lớn, hơn nữa còn có một mối hôn sự tốt, con thấy, bà ta muốn dựa dẫm cô nương Diệp gia để leo lên thân cận Thái hậu."
"Nịnh nọt!" Diệp lão phu nhân hừ lạnh một tiếng.
"Còn không phải sao? Mẫu thân, người không thấy dáng vẻ vừa rồi của Hứa thị đâu, làm bộ làm tịch quan tâm Dung nha đầu, vậy mà không nghĩ chuyện mấy năm nay Nhan thị đã làm!"
"Còn không phải do ngươi gây ra chuyện ngu xuẩn hả? Nếu không phải ngươi, Diệp gia có phải trở thành tửu lâu để người ta đàm tiếu không hả?" Diệp lão phu nhân nhìn Kỷ thị, cả giận quát.
Kỷ thị vội vàng cúi đầu.
Diệp lão phu nhân thấy Kỷ thị như vậy, phất tay để bà ta lui xuống.
Kỷ thị chỉ đành lặng lẽ lui ra ngoài.
Không khí Diệp gia vô cùng trầm trọng, giống vậy, không khí ở Thành Quốc Công phủ cũng không tốt cho lắm. Thành Quốc Công phu nhân Dương thị nghe được tin đồn bên ngoài liền tức giận tới sắc mặt tối sầm, hạ nhân trong phủ cả ngày nơm nớp lo
sợ, không dám nửa phần sơ sẩy.
Mặt trời đã lặn về cuối chân trời, nha hoàn tới báo Quốc Công gia đã về, Dương thị liền mang theo tươi cười đi ra nghênh đón. Nhìn sắc mặt tuy bình tĩnh như ánh mắt lại có chút lạnh lùng của Thành Quốc Công, tươi cười trên mặt Dương thị cứng đờ, sau đó bà ta vẫn vui vẻ dẫn ông ta về phòng, tự mình hầu hạ Thành Quốc Công thay xiêm y. Xong xuôi, Dương thị tự tay rót trà cho ông, ôn nhu hỏi: "Sắc mặt Quốc Công gia không được tốt, có phải không thoải mái không? Hay là có chuyện gì phiền muộn vậy?"
Thành Quốc Công uống một ngụm trà, sau đó đưa mắt nhìn Dương thị: "Lời đồn bên ngoài nàng nghe chưa?"
"Buổi chiều thiếp thân có nghe nói." Hốc mắt Dương thị lập tức ươn ướt, "Lời đồn trước nay đều khơi mào sóng gió, nhưng thiếp thân không ngờ lần này, bọn họ lại nói Quốc Công phủ chúng ta hãm hại Ngũ cô nương... Lời đồn thật đáng sợ... Ngũ cô nương là thiên kim khuê phòng, thiếp thật sự lo lắng cho đứa nhỏ này. Nó không có cha, mẫu thân lại không ở bên cạnh..."
Sắc mặt Thành Quốc Công trầm xuống, nghiêm túc nhìn Dương thị: "Nàng chọn ngày tốt tới Diệp gia một chuyến, sớm định ngày thành hôn đi."
Trong lòng tuy không tán đồng, nhưng Dương thị vẫn cẩn thận nói: "Quốc Công gia, thiếp cũng muốn sớm ngày đón nha đầu đáng thương kia tới đây, nhưng với tình hình hiện tại..." Dương thị ngẩng đầu nhìn Thành Quốc Công, Quốc công gia, ngài cũng biết hiện giờ bên ngoài ồn ào tới mức nào, nếu thiếp qua đó, người khác không phải sẽ có cớ nói này nói nọ sao? Bọn họ chắc chắn sẽ đồn chúng ta chột dạ..."
Bà còn một trai một gái, đương nhiên đau lòng cho bonjn họ.
Nhi tử Lâm Luật ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, cô nương Diệp gia kia không có cha, một nha đầu như vậy sao có thể xứng đôi với nhi tử của bà? Chỉ có quý nữ gia thế hiển hách, tài mạo song toàn mới có thể xứng đôi với nhi tử Lâm Luật!
Chỉ cần bà còn sống, Diệp Dung Hoa kia đừng hòng vào cửa Lâm gia một bước!
Thành Quốc Công suy nghĩ một lát, mới nói: "Vậy đợi thêm vài ngày nữa đi, chờ sóng gió bên ngoài dịu bớt, bà lập tức qua Diệp gia quyết định chuyện này liền."
"Vâng, Quốc Công gia." Dương thị khẽ cười.
"Còn Bạch gia, Bạch Lẫm kia..." Nghĩ tới lời đồn bên ngoài, ánh mắt Thành Quốc Công mang theo vài phần lệ khí.
Dương thị lập tức trở nên nghiêm túc: "Quốc Công gia, ngài yên tâm, ban ngày thiếp đã sai người truyền tin, nói Bạch Lẫm sắp tới đừng xuất hiện ở kinh thành... Nếu hắn hay người Bạch gia tới cửa, thiếp sẽ cẩn thận truyền đạt ý tứ của ngài cho bọn họ."
Nghe Dương thị nói, sắc mặt Thành Quốc Công cũng dịu xuống, không nói gì.
"Quốc Công gia mệt mỏi cả ngày, có đói bụng không?" Dương thị lập tức đổi sang chủ đề khác, thấy ông ta không phản bác liền vội gọi nha đầu vào dọn bữa.