Vân Như Tuyết và Dung Hoa về phòng thay y phục, sau đó cùng nhau tới chính sảnh ở tiền viện.
Đổng Trầm Chu đang uống trà, thấy Dung Hoa và Vân Như Tuyết tới liền đứng dậy, hành lễ: "Phu nhân, Vương phi."
"Đổng Nhị ca mau đứng lên." Dung Hoa đi tới trước một bước mới dừng lại, duỗi tay, trên mặt toàn là ý cười.
Mặt mày vẫn tuấn lãng, có lẽ vì thành thân mà trầm ổn và thành thục hơn trước, có điều trong mắt Dung Hoa, hắn vẫn là Đổng Trầm Chu ngày đó.
"Đổng công tử mau ngồi đi." Vân Như Tuyết cũng quan sát hắn, hòa ái cười, "Mấy người tướng gia, Vương gia và Lâu Nhi đều không ở đây, chậm trễ công tử, mong được thứ lỗi."
"Là ta mạo muội." Đổng Trầm Chu vội nói.
"Mời ngồi, mời ngồi." Vân Như Tuyết ngồi vào chủ tọa, Dung Hoa liền ngồi bên dưới bà.
Đổng Trầm Chu cảm tạ một câu, lần nữa ngồi xuống.
Túy Đồng và Lưu Tô lên dâng trà và điểm tâm, sau đó lui về một góc.
"Ta còn đang nghĩ khi nào Đổng Nhị ca mới tới, không ngờ Đổng Nhị ca tới rồi, tới lúc nào vậy? Đi đường có thuận lợi không?" Dung Hoa cười hỏi, "Đổng bá bá và Đổng bá mẫu thế nào? Sức khỏe có tốt không? Đổng tỷ tỷ và Lưu Quang tỷ tỷ đều tốt chứ..."
"Nha đầu này, vừa gặp Đổng công tử liền hỏi đống vấn đề, có gì từ từ hỏi!" Vân Như Tuyết dịu dàng cắt ngang Dung Hoa, sau đó cười nhìn Đổng Trầm Chu, "Đa tạ lệnh tôn lệnh đường, cả ngươi và Đổng cô nương trước kia đã chiếu cố nó." Thời điểm nhắc tới quan hệ với Diệp gia, nữ nhi đều nhẹ nhàng bâng quơ, chưa từng kể khổ, nhưng giữa lúc một mình nàng lẻ loi không nơi nương tựa, chính người Đổng gia đã ra tay chiếu ứng.
"Phu nhân quá lời, hàng xóm đương nhiên phải chiếu ứng lẫn nhau, hơn nữa là Vương phi chiếu cố muội muội nghịch ngợm của ta mới đúng." Đổng Trầm Chu cười trả lời, "Ta vừa đến, buông hành lý xuống liền tới đây, muội muội rất tốt, phụ thân, mẫu thân và Lưu Quang cũng vậy, bọn họ đều nhớ thương Vương phi."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đổng Trầm Chu trả lời câu hỏi của Dung Hoa, sau đó chỉ mấy cái hòm đặt trong phòng: "Muội muội và Lưu Quang nhờ ta mang tới, trong đó có phần của mẫu thân, muội muội và Lưu Quang, Kính Huệ công chúa cũng phân phó ta mang đưa đồ tới cho Vương gia và Vương phi, còn cả đồ của hầu gia và Mạnh lão gia đưa cho Thần Nhi và Triệt Nhi..."
Đáy mắt Dung Hoa hiện lên lệ quang, cảm kích mà nói: "Mọi người đều khách khí rồi. Đường xa như vậy, vất vả Đổng Nhị ca."
"Không vất vả, chuyện nhỏ không tốn sức." Đổng Trầm Chu vội nói.
"Lưu Tô, Túy Đồng, các ngươi đem đồ xuống, phần của Thần Nhi và Triệt Nhi đưa qua viện cho chúng, còn nữa, kêu người gọi chúng sớm về một chút." Dung Hoa phân phó một câu, lại cười hỏi, "Đổng tỷ tỷ sinh chưa? Còn Lưu Quang tỷ tỷ nữa, tỷ ấy tốt không?"
Người Mạnh gia phải về Tây Bắc, trước khi về họ muốn nhìn Mạnh Phi thành thân, Đổng đại nhân và Đổng phu nhân là người sảng khoái, hai người thương lượng một hồi liền quyết định tổ chức hôn sự cho Đổng Ngọc Lan và Mạnh Phi vào tháng năm năm trước, tháng sáu, Đổng Ngọc Lan có hỉ, tính toàn thời gian hẳn cũng sắp sinh.
Từ Lưu Quang và Đổng Trầm Chu cũng thành thân năm trước, điều Dung Hoa muốn hỏi chính là Từ Lưu Quang hoài hài tử chưa? Lời vừa ra khỏi miệng, nàng mới phát hiện hỏi một đại nam nhân như Đổng Trầm Chu có chút gượng gạo, sắc mặt liền ửng đỏ.
Đổng Trầm Chu cũng đỏ mặt, ho một tiếng, mới nói: "Muội muội có lẽ cuối tháng hoặc tháng sau mới sinh, muội ấy nói, chờ hài tử ra đời liền lập tức viết thương báo tin hỉ cho người, còn về Lưu Quang..." Hắn lại ho một tiếng, trên mặt là nụ cười hạnh phúc, "Thời điểm ăn Tết bắt được hỉ mạch hai tháng, đúng lúc ta phải tới đây, vì thế chưa viết thư báo tin cho người."
"Thật sao? Chúc mừng chúc mừng." Nghe vậy, Dung Hoa cao hứng chúc mừng, trong lòng lại thổn thức một phen.
Năm đó, ngày tháng ba người kết bạn ra ngoài du ngoạn vẫn còn rõ ràng trước mặt, đảo mắt, tất cả đều đã thành thân, Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang đều sắp trở thành mẫu thân rồi.
Vân Như Tuyết như suy tư mà nhìn bụng của Dung Hoa, sau đó cười trách cứ: "Nha đầu này, nói chuyện không biết đúng mực, mất công Đổng công tử thương con như muội muội."
"Con không phải là vì lâu rồi chưa gặp Đổng bá mẫu, Đổng tỷ tỷ và Lưu Quang tỷ tỷ bọn họ, nhất thời kích động sao?" Dung Hoa cười nói.
Vân Như Tuyết lắc đầu, quay đầu nhìn Đổng Trầm Chu hỏi thăm sức khỏe của Đổng phu nhân.
Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt rất nhanh liền tới đây, gặp được Đổng Trầm Chu cũng vô cùng cao hứng.
Nhìn mặt trời dần ngả về Tây, Vân Như Tuyết cười giữ Đổng Trầm Chu ở lại dùng cơm.
Đổng Trầm Chu không từ chối, sảng khoái nhận lời.
Vân Như Tuyết phân phó nha đầu xuống bếp an bài cơm chiều, vừa phân phó xong, ba người Yến Xước, Phó Cửu Lận và Chu Hành cũng trở về.
Bọn họ không thiếu một màn chào hỏi lẫn nhau.
Đổng Trầm Chu là khách quý, buổi tối mọi người khó tránh sẽ uống mấy ly, mãi tới khi rời đi, Đổng Trầm Chu cũng không nói gì khác, càng không nhắc tới quốc sự giữa hai nước.
Trước khi đi, Vân Như Tuyết và Yến Xước nhiệt tình mời hắn tối mai lại tới dùng bữa, Đổng Trầm Chu cũng sảng khoái mà trực tiếp đồng ý.
Đổng Trầm Chu không nói, nhưng Dung Hoa vẫn không tin Chính Đức Đế không có ý chỉ nào khác, vì thế tiễn Đổng Trầm Chu đi rồi, cùng Chu Hành về phòng rửa mặt chải đầu, nàng ngồi ở đầu giường lo lắng nói: "Đổng Nhị ca không nói gì, thiếp càng lo lắng."
Chu Hành nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, nói: "Hôm nay hắn tới chỉ đơn thuần là bái phỏng bằng hữu, phụ thân và mẫu thân cũng đã mời hắn ngày mai tới chơi, ngày mai ta không có việc quan trọng, không cần ra ngoài, chờ hắn tới, chúng ta hỏi hắn một chút."
Dung Hoa cười gật đầu.
Bên kia, Vân Như Tuyết và Yến Xước cảm khái thanh niên tuấn tú như Đổng Trầm Chu xong liền lo lắng cho nữ nhi và con rể: "Hai bằng hữu của Dung Dung đều thành thân năm trước, nghe nói Đổng cô nương sắp lâm bồn, thê tử của Đổng công tử cũng có thai, chỉ là Dung Dung..." Vân Như Tuyết nhíu mày, "Dung Dung và con rể thành thân cũng gần một năm, sao vẫn không thấy động tĩnh chứ? Cô cô cũng nói hai đứa đều không có vấn đề."
Nữ nhi và con rể ân ái, nhưng bọn họ thành thân gần một năm vẫn chưa có tin tức, bà đương nhiên lo lắng.
Yến Xước cũng ngóng trông, nhưng cười nói: "Không vội, nữ nhi còn nhỏ, chờ thêm hai năm sinh dưỡng cũng chưa muộn."
Vân Như Tuyết cười gật đầu: "Cũng đúng, thành thân bốn năm năm sẽ thoải mái không ít." Nàng không tiếp tục vấn đề này, lại lo lắng nói, "Hôm nay Đổng công tử đến, cái gì cũng không đề cập." Hắn chỉ cùng bọn họ ôn chuyện và tâm sự việc nhà, nhưng trong lòng mọi người đều rõ, lần này hắn tới không chỉ chúc mừng.
Yến Xước trầm ngâm một hồi, nói: "Hai đứa nó sẽ xử lý tốt."
Vân Như Tuyết gật đầu, sau đó cùng Yến Xước thương lượng lễ vật trả lễ Đại Chu.
Lễ đương nhiên không dùng thân phận Yến tướng gia và Yến phu nhân của Đông Lăng đưa, mà thân là phụ mẫu của Dung Hoa, bọn họ muốn cảm ơn Đổng gia đã chiếu cố nàng.
Phu thê hai người thương lượng một hồi mới đi ngủ.
Chiều
hôm sau, Đổng Trầm Chu tới.
Sau khi gặp Vân Như Tuyết, Chu Hành và Dung Hoa liền mời Đổng Trầm Chu tới Hạ Noãn Viện dùng trà.
Uống được nửa ly, Dung Hoa phân phó Túy Đồng và Lưu Tô dẫn những nha đầu khác lui xuống.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Hành nghiêm túc nhìn Đổng Trầm Chu, hỏi: "Hoàng huynh có ý chỉ khác với ngươi?"
"Đổng Nhị ca, huynh cứ nói thẳng." Dung Hoa lên tiếng.
Đổng Trầm Chu mỉm cười nhìn hai người: "Lần này ta tới là phụng mệnh bệ hạ chúc mừng tướng gia." Hắn chỉ cười, nửa câu cũng không nhắc tới việc khác.
Đổng Trầm Chu như vậy, Dung Hoa sắc mặt ngưng trọng nhìn Chu Hành.
Đổng Trầm Chu không phải quan viên của Hồng Lư Tự, cũng không phải người của Lễ Bộ, càng không phải hoàng thân quốc thích, nhưng lần này Chính Đức Đế lại cố tình phái hắn tới.
Dung Hoa và Chu Hành kỳ thật đều đoán được ý của ông ta, lần này phái Đổng Trầm Chu tới, mục đích là để đón bọn họ trở về Đại Chu!
Dung Hoa nhìn Đổng Trầm Chu, nói: "Đổng Nhị ca, huynh chẳng lẽ muốn chúng ta phải đi hỏi người khác sao? Huynh cứ trực tiếp nói đi."
"Có phải hoàng huynh muốn ngươi đón chúng ta về Đại Chu không?" Ánh mắt Chu Hành đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Ông ta uy hiếp ngươi?"
Cách làm người và thủ đoạn của hoàng huynh nhà mình, y rất rõ.
Trước đó không có gì đã phái không ít người tới Đông Lăng, hiện tại Đông Lăng trở thành của hồi môn của Vương phi mình, ông ta sao có thể ngồi yên?
Đổng Trầm Chu nhìn hai người bọn họ, khẽ cười: "Bệ hạ muốn ta hỏi Vương gia và Vương phi khi nào định trở về." Dừng một chút, hắn lại cười nói, "Còn nữa, công chúa cũng phái người kêu ta hỏi một tiếng, công chúa còn nói, Vương phi và phụ mẫu mới tương nhận, nên cố gắng tẫn hiếu."
Kính Huệ công chúa đương nhiên nhớ thương ấu đệ Chu Hành này, có điều lời nói muốn bọn họ ở cạnh hai trưởng bối Yến Xước và Vân Như Tuyết thêm đoạn thời gian khẳng định cũng là thật.
Đổng Trầm Chu không nói gì khác, nhưng Dung Hoa rốt cuộc vẫn không yên tâm, vì thế cười đứng dậy: "Vương gia và Đổng Nhị ca cứ tâm sự, ta xuống bếp xem bọn họ chuẩn bị thế nào rồi."
Ra khỏi phòng, Dung Hoa vừa đi vừa phân phó Lưu Tô: "Sai vặt đi cùng Đổng Nhị ca đang ở đâu? Ngươi dẫn hắn tới, ta có vài lời muốn hỏi."
"Quản sự đang tiếp đón hắn ở ngoại viện uống rượu." Lưu Tô gật đầu, "Nô tỳ lập tức gọi hắn tới."
"Vương phi lo cho Từ cô nương ở Đại Chu sao?" Túy Đồng dìu Dung Hoa vào tiểu thính.
"Đúng vậy." Dung Hoa thở dài.
Từ Lưu Quang còn đang hoài hài tử, hi vọng mọi chuyện không như suy nghĩ của nàng.
"Từ cô nương hiểu biết y thuật, khẳng định sẽ chiếu cố bản thân và hài tử thật tốt, hơn nữa còn có Đổng đại nhân, Đổng phu nhân và Từ gia bên cạnh." Túy Đồng an ủi, duỗi tay rót trà cho Dung Hoa.
Rất nhanh Lưu Tô đã dẫn sai vặt của Đổng Trầm Chu tới.
"Tiểu nhân gặp qua Vương phi." Vào phòng, Minh Trà liền cung kính hành lễ.
"Đứng dậy rồi nói." Dung Hoa đưa ly trà cho Túy Đồng, cười hỏi tình hình đi đường của Đổng Trầm Chu.
Minh Trà cẩn thận trả lời.
Nói hai câu, Dung Hoa liền trực tiếp hỏi: "Có phải bên Đại Chu xảy ra chuyện gì rồi không? Đổng đại nhân, Đổng phu nhân và Lưu Quang tỷ tỷ không sao chứ?"
"Không, không có." Minh Trà vội cúi đầu, đáp, "Lão gia, phu nhân và thiếu phu nhân đều rất tốt."
Dung Hoa thở dài: "Nếu ta muốn biết, chỉ cần phân phó người đi điều tra là được, chỉ qua là quá tốn thời gian, ngươi đem những gì mình biết nói đi, lát nữa tự ta sẽ đi nói là ta ép ngươi."
Minh Trà do dự một hồi, lắc đầu đáp: "Thiếu gia đã dặn dò, không cho tiểu nhân nói bậy."
"Nói đi!"
Minh Trà nghĩ nghĩ, hai mắt đột nhiên đỏ lên, quỳ xuống: "Vương phi, trước khi đi, bệ hạ phái người nói với công tử, kêu công tử cứ yên tâm tới Đông Lăng, Hoàng Hậu sẽ chiếu cố thiếu phu nhân thật tốt."
Cái gì là chiếu cố thật tốt? Chẳng qua là dùng Từ Lưu Quang và hài tử trong bụng tỷ ấy uy hiếp Đổng Trầm Chu mà thôi! Trái tim Dung Hoa lập tức treo lên, trầm giọng: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi." Nàng phất tay ý bảo Lưu Tô tiễn hắn ra ngoài.
Túy Đồng khuyên nhủ: "Vương phi, Từ cô nương biết y thuật, sẽ không có việc gì."
Dung Hoa nhíu mày, nhấp môi.
Nếu Phương Hoàng Hậu và Chính Đức Đế muốn đối phó một thai phụ như Từ Lưu Quang, ngoại trừ bỏ thuốc vẫn còn rất nhiều thủ đoạn, cho dù Đổng đại nhân và Đổng phu nhân ra sức cẩn thận cũng khó lòng phòng bị.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.......................
Ăn cơm chiều, chờ Đổng Trầm Chu đi rồi, Dung Hoa mới kể lại sự tình.
Vân Như Tuyết nghe xong cũng rất lo lắng.
Yến Xước lạnh giọng hừ một tiếng: "Một thai phụ cũng lợi dụng, uổng cho làm vua của một nước!"
Chu Hành nhấp môi nhìn Dung Hoa.
Phó Cửu Lận sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm chằm lá trà trong ly một lúc lâu cũng không động.
Nhất thời, mọi người trong phòng không ai lên tiếng, qua nửa ngày, Yến Xước mới mở miệng: "Được rồi, tất cả về phòng nghỉ ngơi đi."
.........................
Đổng gia đối tốt với Dung Hoa, Từ Lưu Quang lại là bằng hữu của nàng, thương nghị một hồi, Dung Hoa và Chu Hành quyết định trở về Đại Chu.
Thời điểm hai người nói quyết định của mình với Đổng Trầm Chu, Đổng Trầm Chu ngây ra, ngay sau đó liền nói: "Lưu Quang đã có phụ thân và mẫu thân chiếu cố, Vương gia và Vương phi không cần lo lắng." Hắn thật sự lo lắng cho kiều thê, nhưng cũng không thể vì vậy mà khiến Chu Hành và Dung Hoa lo lắng, hắn ngậm miệng không đề cập tới, đây là kết quả sau khi thương lượng với phụ mẫu và thê tử ở Đại Chu, "Bệ hạ ít nhiều vẫn sẽ cho phụ thân vài phần thể diện."
"Cứ quyết định vậy đi, chúng ta ra ngoài hơn một năm, cũng nên trở về rồi." Dung Hoa cười nói.
Nếu Chính Đức Đế có thể nhớ tới tâm phúc đại thần Đổng đại nhân này, ông ta sẽ không phái Đổng Trầm Chu tới Đông Lăng, càng không phân phó Phương Hoàng Hậu chiếu cố Từ Lưu Quang!