Từ sau khi Nhị thúc Diệp Thế Hiên mất, tình cảm hai nhà liền phai nhạt, cho dù là dịp lễ cũng không lui tới Diệp gia, Lâm gia càng không đề cập tới hôn sự với Diệp Dung Hoa, mà Quốc Công phu nhân lại ước trên đời này không có vị Ngũ tiểu thư kia. Sao lại... Đột nhiên phái người đưa quà tới?
Kỷ thị hỏi: "Ai đưa đồ tới?"
"Dạ, là Thế tử."
"Cái gì? Thế tử tự mình tới? Phái người bẩm báo lão phu nhân chưa?" Kỷ thị kinh ngạc tới nhảy dựng lên.
"Dạ rồi, bên phía lão phu nhân đã có người bẩm báo."
Kỷ thị không nghĩ nhiều, lập tức về phòng ngủ vừa phân phó: "Trần ma ma, ngươi phái người ra nghênh đón Thế tử. Hương Lăng, Hương Vân theo ta về phòng thay y phục."
Mọi người nhận lệnh, vội vàng đi làm.
Thời điểm Kỷ thị thay y phục xong, Lâm Luật cũng qua cửa lớn.
"Thế tử, không kịp tiếp đón từ xa." Kỷ thị ra ngoài, vội nói.
"Gặp qua phu nhân." Lâm Luật ôm quyền hành lễ của vãn bối.
"Không được, không được." Kỷ thị khẽ cười ngăn cản, sau đó dẫn Lâm Luật trực tiếp tới viện của Diệp lão phu nhân.
Sớm có nha đầu thông báo, Diệp lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở giữa đại sảnh, Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt một trái một phải đứng bên cạnh. Lâm Luật đi vào, hành lễ: "Lão phu nhân vạn an."
Lâm Luật kim quan cẩm y, ngọc thụ lâm phong, dáng người đĩnh đạc, Diệp lão phu nhân vô cùng yêu thích, mặt cười như hoa, vội duỗi tay đỡ: "Thế tử mau đứng lên, Quốc Công phu nhân thật khách khí quá rồi, còn kêu Thế tử vất vả tới đây một chuyến."
"Lão phu nhân quá lời, đây vốn là chuyện nên làm." Lâm Luật ôn hòa đáp.
"Hai cháu mau hành lễ với Thế tử đi." Diệp lão phu nhân cười nói với Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt, sau đó hỏi Hỉ Châu bên cạnh, "Ngươi đi xem xem Ngũ tiểu thư tới đâu rồi?"
Nói xong, bà ta liền giải thích với Lâm Luật: "Ngũ nha đầu thích thanh tịnh giống hệt phụ thân của nó, cho nên nơi ở chính là viện phụ thân nó từng ở trước đây, mọi thứ đều tốt cả, chỉ tiếc có hơi xa."
"Gặp qua thế tử." Diệp Di Châu và Diệp Nguyệt đứng lên, cùng hành lễ.
Lâm Luật đáp lễ, sau đó sai gia đinh đem lễ vật lên. Lễ vật có hai phần, một phần đưa cho Diệp gia, một phần khác đưa riêng cho Dung Hoa.
Diệp lão phu nhân gật đầu, cười nói: "Quốc Công phu nhân khách khí quá rồi."
Kỷ thị cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, hai nhà chúng ta cần gì phải khách khí như vậy?"
"Thế tử ngồi đi." Diệp lão phu nhân lên tiếng.
Lâm Luật ngồi xuống, nha đầu liền tiến lên rót trà.
Kỷ thị lại phân phó Trần ma ma: "Ma ma, bà tự mình đưa đồ cho Dung Nhi đi."
Diệp Di Châu tươi cười hỏi muội muội Lâm Nhược của Lâm Luật: "Thế tử ca ca, Lâm tỷ tỷ dạo này khỏe không? Cũng lâu rồi muội không gặp tỷ ấy."
"Cũng tốt, hôm nay biết ta tới đây, Nhược Nhi còn nhờ ta mời ba vị muội muội Diệp gia qua chơi nữa." Lâm Luật ôn hòa cười đáp.
"Vậy sao?" Diệp Di Châu hớn hở nhìn Lâm Luật.
Diệp Di Nguyệt cũng ngước mắt nhìn hắn, gương mặt đỏ ửng lộ vẻ ngượng ngùng.
"Nha đầu này." Diệp lão phu nhân giả vờ tức giận nhìn Diệp Di Châu, sau đó nói với Lâm Luật, "Tỷ muội bọn nó cứ nhắc tới Lâm cô nương mãi."
"Nhược Nhi cũng hay nhắc tới ba tỷ muội Diệp gia." Lâm Luật đáp.
Câu trả lời của Lâm Luật khiến Diệp gia vô cùng hài lòng, bà ta cùng Kỷ thị mỗi người hỏi thăm Quốc Công phu nhân một câu, Lâm Luật đều đối
đáp trôi chảy."
.......................
"Ngươi trở về nói với tổ mẫu, nữ tắc ta còn chưa chép xong." Dung Hoa chấp bút, từng nét đều vô cùng có quy củ, nàng cũng chưa từng ngẩng đầu nhìn Hỉ Châu.
"Ngũ tiểu thư, ý của lão phu nhân là không cần chép nữ tắc nữa. Lâm thế tử tới, lão phu nhân kêu người qua đó." Hỉ Châu khổ cực khuyên.
"Lễ không thể bỏ." Dung Hoa bình tĩnh đáp.
Bạch Lẫm nói hắn vô tình gặp mình là nhờ Lâm Luật.
Hắn ta được tính là vị hôn phu gì chứ?
Hắn đẩy nàng cho một nam tử khác, mà Thành Quốc Công phu nhân lại càng quá phận.
Không muốn cưới nàng, từ hôn là được, cần gì phải làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy?
Lâm Luật là cái thá gì chứ?
Mẫu tử bọn họ chẳng qua đều là lòng lang dạ sói!
Nàng dựa vào cái gì mà phải đi gặp hắn? Cầm thú ra vẻ đạo mạo, lại còn tặng quà trung thu, đây là tự cho mình mặt mũi hay sao?
Hỉ Châu bất lực ra ngoài, đúng lúc gặp đám người Trần ma ma đưa lễ ở cửa, Hỉ Châu như nhìn thấy cứu tinh, vội gọi: "Ma ma, bà mau khuyên Ngũ tiểu thư đi, Ngũ tiểu thư nói nữ tắc chép chưa xong sẽ không rời Hải Đường uyển nửa bước."
Trần ma ma gật đầu, sau đó vào Hải Đường uyển đưa đồ, đáng tiếc không thấy Diệp Dung Hoa, nên đành phải thôi.
Bọn họ trở về sân viện của Diệp lão phu nhân, Trần ma ma cười nói: "Thân thể Ngũ tiểu thư không được tốt, sợ bệnh tật lây cho mọi người nên không dám tới đây. Tiểu thư kêu nô tỳ tạ tội với Thế tử."
Diệp lão phu nhân không khỏi tức giận, nha đầu chết tiệt này, thật biết giả bộ! Nhưng trên mặt vẫn hiện lên tia lo lắng, bà ta vội hỏi: "Sao lại không thoải mái chứ? Trời mới vào thu, buổi tối rất lạnh, có phải đám bà tử nha đầu không tận tâm hầu hạ hay không?"
"Ngũ tiểu thư nói buổi sáng có chút ho khan, hiện tại đã ăn sơn trà, thân thể đã tốt hơn rồi, mong lão phu nhân và phu nhân đừng lo lắng." Trần ma ma cẩn thận trả lời.
"Vậy là tốt rồi." Diệp lão phu nhân cười nói với Lâm Luật, "Làm Thế tử phải ngồi chờ."
"Nếu Dung Hoa muội muội đã không khỏe, vậy hẳn nên nghỉ ngơi mới đúng."
Diệp Di Châu bẹp môi nhìn Lâm Luật, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Diệp Di Nguyệt cũng ngượng ngùng, ngay cả mí mắt cũng rũ xuống.
Diệp Thế Lâm không có ở nhà, huynh đệ Diệp gia cũng không, cho nên Lâm Luật nhanh chóng đứng dậy cáo từ. Ra khỏi Diệp phủ, tươi cười trên mặt Lâm Luật nhanh chóng mất đi, hắn bước chân lên xe ngựa, quay đầu nhìn cửa lớn Diệp phủ, lạnh giọng: "Ra vẻ gì chứ? Bày bộ mặt tàn hoa bại liễu cho bổn thế tử xem sao?"