Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Ta thích thế nào thì như thế đấy!


trước sau

Thì ra là vì chuyện này! Khó trách gần đây nàng ấy đều nặng nề tâm sự, Tằng Minh và Lục hoàng tử thành thân chưa tới hai năm, Lục hoàng tử tuy có hơi tuy hứng nhưng ngày thường, hai người bọn họ thật sự ân ái.

Cho nên nàng ấy ưu sầu và kháng cự là chuyện bình thường, trên thế gian này có ai nguyện ý chia sẻ trượng phu của mình với nữ nhân khác? Trừ phi nàng không yêu hắn, không yên nên không quan tâm, khi đó hậu viện tam thê tứ thiếp cũng không liên quan tới nàng.

Dung Hoa mỉm cười vỗ vai nàng ấy, nói: "Nếu đã không thích, vậy không cần là được."

"Chỉ là..." Tằng Mính nhìn Dung Hoa, hỏi, "Con không cần thì sẽ hữu dụng sao?"

"Thảo luận chuyện này với Tiểu Lục chưa?"

Tằng Mính lắc đầu.

Dung Hoa trầm tư một hồi, nói: "Đem suy nghĩ của mình nói với Tiểu Lục, nếu có tâm, hắn chắc chắn sẽ nghĩ cách giải quyết, còn nếu hắn cảm thấy ngươi hoang đường, vậy ngươi cứ coi bản thân đùa giỡn với hắn là được."

Ở thời đại này tam thê tứ thiếp, mỹ thiếp thành đàn là hợp pháp, cho nên trong mắt bọn họ, đây là chuyện vô cùng bình thường.

Muốn làm thế nào đương nhiên còn phải xem phu thê hai người bọn họ.

Tuy là trưởng bối nhưng nàng cũng không thể tùy tiện can thiệp, giữa phu thê như người uống nước ấm lạnh tự biết, cụ thể thế nào còn phải xem chính hai người bọn họ.

Tằng Mính gật đầu, rũ mắt trầm tư một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Dung Hoa, hỏi: "Lần này phụ hoàng và mẫu hậu khẳng định sẽ tuyển người cho Tiểu hoàng thúc, Tiểu hoàng thẩm, người sẽ làm thế nào? Chấp nhận sao?"

Cách làm người của phu quân nhà mình là nghĩ gì nói đó, tính tình như pháo nổ, mặc dù trước khi thành thân hắn cũng có thị thiếp bên người nhưng hiện tại đã đuổi đi hết, hắn tuy hay xúc động nhưng đối với nàng thật sự rất tốt.

Mấy thị thiếp trong phủ, chẳng biết trước đó hắn nghe gì mà đuổi hết đi, nhưng mặc kệ nguyên nhân là gì, nàng vẫn thật sự cao hứng.

Cho nên mấy năm thành thân, nàng rất hài lòng, không có bất kỳ tâm sự nào.

Nhưng tình hình hiện tại không giống, nếu trắc phi vào cửa, đó là vì hoàng gia khai chi tán diệp, không phải nói tống cổ là tống cổ đi được.

Từ nhỏ nàng đã đọc thuộc nữ giới, nhưng nhìn những người đó vào cửa, nàng vẫn không nguyện ý.

Việc này đương nhiên không thể nói với nhà mẹ đẻ.

Mà mẫu phi và mẫu hậu, còn cả mấy chị em dâu càng không thể nói, nghẹn mấy ngày, nàng chỉ có thể đi tìm Tiểu hoàng thẩm tâm sự.

Mọi người đều biết hiện tại bên cạnh Tiểu hoàng thúc chỉ có mỗi Tiểu hoàng thẩm, trong phủ không có bất kỳ nữ nhân khác.

Cho nên, Tiểu hoàng thẩm khẳng định có thể hiểu tích tụ trong lòng nàng! Nhưng rối rắm mấy ngày nay, nàng không biết phải mở miệng thế nào.

Dung Hoa cười lắc đầu: "Đương nhiên là không."

"Vậy nếu Tiểu hoàng thúc..." Nếu Tiểu hoàng thúc gật đầu đồng ý, vậy sẽ như thế nào? Tằng Mính hỏi.

Dung Hoa nhìn nữ tử trước mặt, nghiêm túc trả lời: "Nếu chàng dám dẫn mấy nữ nhân đó về, ta đây lập tức trở về Đông Lăng! Ta có tay có chân, có của hồi môn, chẳng lẽ không có chàng ta không sống nổi?"

Tằng Mính mở to hai mắt, ngập ngừng: "Vậy... Vậy... Không phải sẽ bị người ta mắng thành nữ nhân đố kỵ thì sao?"

Dù sao Tằng Mính cũng chịu cách giáo dục khuê tú này mà lớn lên, hôm nay có thể hỏi những lời này khẳng định là bị Lục hoàng tử ảnh hưởng. Dung Hoa duỗi tay giúp nàng sửa lại lọn tóc mai rũ xuống, nói: "Người khác nói thế nào là chuyện của họ, chỉ cần chúng ta sống tốt là được, người khác sao, nữ nhân sao, có mấy ai mà thật lòng cam tâm tình nguyện chia sẻ trượng phu của mình? Nói người khác đố kỵ, không chừng bản thân cũng ghen ghét hâm mộ."

Thấy Tằng Mính như suy tư, Dung Hoa tiếp tục: "Tiểu Lục là người thẳng thắn, có chuyện gì cứ thương lượng với hắn, hai người đồng lòng, vô luận là chuyện gì cũng đều có thể giải quyết."

Tằng Mính cười gật đầu, cảm kích nói: "Đa tạ người, Tiểu hoàng thẩm."

"Đa tạ gì chứ? Người một nhà còn nói lời khách khí sao?" Dung Hoa vỗ tay nàng, cười nói.

"Tiểu hoàng thẩm đâu, việc này con phiền muộn lâu lắm rồi."

"Đúng vậy, ngay cả Tiểu Vũ Chi cũng có thể cảm nhận được."

"Vậy sao?" Tằng Mính ngây ra, sau đó ôn nhu nở nụ cười, "Tiểu tử thúi này thật ra cũng là một tri kỷ."

Tâm sự trong lòng đã nói ra, Tằng Mính đã thoải mái hơn nhiều, hàn huyên thêm một lúc, thấy sắc trời đã muộn, nàng sai nha đầu đi gọi vú nuôi ôm Chu Chi Vũ tới, sau đó cáo từ.

Tới nhị môn, vừa vặn đụng phải Chu Hành từ nha môn trở về.

"Gặp qua Tiểu hoàng thúc."

"Đường thúc tổ phụ."

Tằng Mính vội kéo Chu Chi Vũ hành lễ.

Chu Hành duỗi tay sờ đầu Chu Chi Vũ, gật đầu với Tằng Mính.

Đối diện với Chu Hành sắc mặt lãnh đạm, Tằng Mính trước nay vẫn luôn kính sợ, có điều nghĩ tới những lời vừa nói với Dung Hoa, nàng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Chu Hành: "Tiểu hoàng thúc, ngài nhất định phải đối tốt với Tiểu hoàng thẩm, đừng cô phụ nàng ấy."

Dứt lời, nàng bế Chu Chi Vũ uốn gối hành lễ với Chu Hành, sau đó chạy nhanh lướt qua xe ngựa dừng ở nhị môn.

Nha đầu bà tử phía sau kinh hoảng nhìn động tác mau lẹ của chủ tử nhà mình, qua một hồi lâu mới hoàn hồn, vội hành lễ với Chu Hành rồi nhanh chóng theo sau.

Chu Hành nhìn thoáng qua xe ngựa dừng bên ngoài, xoay người vào trong.

....................

Thay triều phục ra, Chu Hành nhận ly trà Dung Hoa đưa qua, uống một ngụm, liền hỏi: "Tức phụ của Tiểu Lục hôm nay làm sao vậy?"

Tằng Mính? Dung Hoa không khỏi nhíu mày: "Vừa gặp nàng ấy sao? Có chuyện gì vậy?"

Chu Hành thuật lại câu nói không thể hiểu nổi của Tằng Mính lại một lần.

Dung Hoa cười đáp: "Đứa nhỏ này lo lắng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu chọn trắc phi cho Tiểu Lục, muộn phiền mấy ngày rồi, hiện tại khó khăn lắm mới có thể nói ra."

Chu Hành chỉ "Ừ" một tiếng, cũng không nhắc lại.

....................

Sau khi trở về, Tằng Mính chờ Lục hoàng tử hồi phủ cùng dùng cơm chiều, rửa mặt xong rồi cùng chơi với Chu Vũ Chi một lúc, sau đó liền cho bà vú ôm nhi tử xuống, đồng thời đuổi hết hạ nhân ra ngoài.

Nàng sắc mặt trịnh trọng nhìn Lục hoàng tử, nói: "Điện hạ, thiếp có chuyện muốn nói với ngài."

Thấy bộ dáng nghiêm túc của nàng, Lục hoàng tử gật đầu ý bảo nàng nói tiếp.

Nhìn gương mặt anh tuấn quen thuộc của Lục hoàng tử, Tằng Mính lại không biết phải mở miệng thế nào mới tốt.

"Chuyện gì?" Thấy nàng không nói, Lục hoàng tử liền hỏi.

Tằng Mính ngập ngừng một hồi, nói: "Tuyển tú lần này điện hạ ngài cảm thấy thế nào?"

"Tuyển tú?" Còn tưởng nàng có chuyện quan trọng muốn nói với mình, thì ra là việc này! Lục hoàng tử xua tay, "Đó là chuyện của phụ hoàng, ta có thể có ý kiến gì?"

Tằng Mính sớm đoán được hắn sẽ có phản ứng này, vì thế cẩn thận nói: "Lần này phụ hoàng, mẫu hậu, còn cả mẫu phi khẳng định sẽ chọn trắc phi cho ngài, điện hạ ngài định tính thế nào?" Hai người bọn họ trước đó không phải cũng chỉ hôn sao?

"Ai nói? Mẫu hậu nói với nàng? Hay là mẫu phi?" Lục hoàng tử lập tức ngồi thẳng người.

Dáng vẻ này, không phải vui mừng hay hưng phấn, ngược lại là bị dọa sợ! Tằng Mính cẩn thận quan sát biểu tình của hắn, lắc đầu: "Không ai nói với thiếp cả."

Lục hoàng tử thở dài nhẹ nhõm, duỗi tay nhéo má Tằng Mính: "Nàng đâ là muốn dọa ta sợ chết hả?"

"Điện hạ, thiếp nói lời này vô cùng nghiêm túc, quy củ... Điện hạ ngài cũng rõ, đừng nói chuyện khác,trong phủ một chính phi hai trắc phi là lệ thường, điện hạ..." Tằng Mính dừng một lúc,
tiếp tục, "Điện hạ ngài nói thiếp ghen tị cũng được, nói thiếp hẹp hòi không hiền huệ cũng thế, mặc kệ là trắc phi hay thị thiếp, thiếp đều không hi vọng có ai vào cửa, thiếp chỉ muốn cùng ngài bên nhau lâu dài, còn cả hài tử của chúng ta cùng nhau vui vẻ sống cuộc sống an tường."

Lục hoàng tử ngưng trọng nhìn nàng, đột nhiên bật cười ha ha: "Ta còn tưởng lài đại sự gì, nàng yên tâm, bên phía phụ hoàng và mẫu hậu để ta đi nói, nàng không cần lo lắng, còn bên chỗ mẫu phi cũng cứ giao cho ta."

Chỉ như vậy? Có phải quá đơn giản rồi không? Không phải nên nháo một hồi sao? Tằng Mính ngơ ngẩn nhìn Lục hoàng tử, có chút phản ứng không kịp, lẩm bẩm: "Như vậy được không?"

"Không thành vấn đề, nàng chỉ cần yên tâm là được."

Tằng Mính nghĩ nghĩ, nói: "Vẫn là để tự thiếp đi."

"Được rồi, nàng đừng lo lắng, ngày mai ta sẽ đi nói, bằng không chờ tới lúc hạ chỉ thì không còn dễ dàng."

Tằng Mính gật đầu, còn việc ngày mai hắn nói thế nào, nàng không hỏi.

Nhìn kiều thê như hoa của mình, Lục hoàng tử dặn dò: "Đúng rồi, chuyện này nàng cứ coi như không biết gì cả."

Tri kỷ như vậy, Tằng Mính đương nhiên vui vẻ gật đầu, sau đó tò mò hỏi: "Điện hạ thật sự không muốn trong phủ có nhiều người hầu hạ sao?"

Tai Lục hoàng tử đỏ lên, khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu: "Ta thích thế nào thì như thế đấy, ai quản được?"

Trong lòng như có mật ngọt rót vào, Tằng Mính mỉm cười.

......................

Lục hoàng tử nói là làm, hôm sau hạ triều, hắn đi gặp Lý Thục Phi trước, nói: "Mẫu phi, nhi thần không muốn nạp trắc phi hay nữ nhân lung tung gì hết, cho nên mẫu phi người... Lần này không chọn người cho nhi thần được không?"

Thấy hắn tới, Lý thục Phi đương nhiên cao hứng, vừa định hỏi tôn nhi ngoan ngoãn của mình, không ngờ vừa mở miệng hắn liền nói không muốn nạp trắc phi làm trà trong miệng bà thiếu chút phun ra. Lý Thục Phi buông chén trà xuống, lau khô khóe miệng, xoa xoa trán, giáo huấn: "Cái gì là không nạp phi? Con lại nói hươu nói vượn gì hả?" Ngay sau đó bà liền nhíu mày, không vui mà hỏi, "Là ý của con, hay là..."

Câu tiếp theo bà dừng lại, chỉ duỗi tay điểm nhẹ lên trán hắn: "Tiểu tử thúi, con lúc này đang nghĩ gì vậy hả?" Nhi tử của mình hoạt bát ương ngạnh, muốn gì làm đó, cho nên bà mới chọn một đứa con dâu đoan trang hiền huệ, con dâu hào phóng khéo léo, cho nên việc này khẳng định là nhi tử phát điên.

"Đương nhiên là ý của nhi thần." Lục hoàng tử rót trà đưa cho Lý Thục Phi, nói, "Mẫu phi cũng biết, hậu cung phụ hoàng nhiều người như vậy, trong lòng mẫu phi khẳng định rõ ràng, nhi thần... Nhi thần không muốn làm nàng thương tâm..."

Thấy hắn nghiêm túc như vậy, Lý Thục Phi chậm rãi gật đầu: "Được, nếu phụ hoàng và mẫu hậu con đồng ý, vậy mẫu phi đương nhiên thành toàn cho con."

Nói tới nữ nhân nhiều, tất nhiên không đâu bằng hậu cung, tư vị chia sẻ trượng phu của mình, Lý Thục Phi rất rõ ràng, hiện tại nhi tử và con dâu đã có cuộc sống riêng, bà đương nhiên sẽ vui vẻ thành toàn cho chúng.

Có điều, nếu Hoàng Thượng và Hoàng Hậu không đồng ý, trắc phi này bà vẫn sẽ tự mình lựa chọn, miễn cho kẻ tâm thuật bất chính cài người vào phủ của nhi tử.

"Đa tạ mẫu phi." Lục hoàng tử cười hì hì ôm tay bà.

"Được rồi, trước đừng đa tạ, bên phía phụ hoàng con con phải tự mình đi nói." Lý Thục Phi cố ý xụ mặt, "Đúng rồi, chỉ có mỗi Tiểu Chi Vũ thì không đủ."

"Việc này không thành vấn đề, nhi tử chắc chắn sẽ cho người thêm mấy tôn tử." Lục hoàng tử lập tức cười đáp.

Cùng Lý Thục Phi dùng cơm trưa, mẫu tử hai người nói chuyện vui vẻ một hồi, Lục hoàng tử mới đứng dậy cáo từ, sau đó trực tiếp qua Ngự Thư Phòng, chỉ cần phụ hoàng đồng ý, bên phía mẫu hậu liền không thành vấn đề.

Không ngờ hắn vừa mở miệng, Chính Đức Đế liền tức giận duỗi tay ném nghiêng mực trên án thư qua.

"Phụ hoàng, sẽ đập chết người đấy!" Lục hoàng tử nhanh nhẹn tránh đi.

"Đồ bất hiếu nhà ngươi, ngươi lặp lại câu nói vừa rồi nữa xem!" Chính Đức để cả giận nhìn hắn, sớm biết hoàng nhi không đàng hoàng này tới tìm mình khẳng định không phải chuyện tốt!

"Vừa rồi nhi tử nói rất rõ ràng, không nạp trắc phi."

"Đồ bất hiếu, ngươi còn dám nói? Ngươi còn dám nói hả?" Chính Đức Đế đập bàn một cái, chỉ vào Lục hoàng tử, "Đường đường là hoàng tử, ngươi xem mình đang ăn nói lung tung gì hả? Quả thật là hồ nháo!"

"Phụ hoàng, nhi thần không hồ nháo, nhi tử là muốn có cuộc sống an tường với tức phụ của mình, vì thế hôm nay mới cố ý tới nói rõ ràng với ngài." Lục hoàng tử kiên định, "Cho nên phụ hoàng ngài đừng bận tâm chuyện của nhi thần, tóm lại nhi thần sẽ không cho người vào cửa, tới lúc đó phụ hoàng không được trách nhi thần tội kháng chỉ bất tuân."

"Ngươi dám!" Chính Đức Đế chán nản nhìn nhi tử trước mặt, ông ta biết hắn khẳng định có thể làm được! "Nghiệt tử, ngươi đây là uy hiếp trẫm hả? Ngươi cho rằng trẫm không dám giết ngươi sao?"

"Nhi thần không dám." Lục hoàng tử vội khom người.

"Ngươi không dám? Ngươi có gì mà không dám?" Chính Đức Đế sắc mặt âm trầm nhìn Lục hoàng tử, hỏi, "Đồ hỗn trướng, ngươi học cái này từ ai?"

Đương nhiên là Tiểu hoàng thúc hắn kính yêu nhất! Lục hoàng tử thầm nghĩ, có điều ngoài miệng vẫn ương ngạnh: "Nhi thần không học ai cả, đây là lời chân thành từ đáy lòng nhi thần."

"Hừ!" Chính Đức Đế lạnh giọng phân phó, "Mau truyền Chiêu Vương!"

Nhi tử này, ông ta còn không rõ ràng sao?

Bên cạnh Chu Hành chỉ có một mình Yến Dung Hoa, tên tiểu tử thúi này là học theo y, trước đó thậm chí còn đuổi mấy thị thiếp trong phủ của mình.

Tiểu tử thúi này hôm nay như thế, Chu Hành không có liên quan?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện