Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Cậy sủng sinh kiêu?


trước sau

Với việc Phương Hoàng Hậu triệu kiến, Dung Hoa sớm đã có tâm lý chuẩn bị, Chu Hành và Lục hoàng tử vừa nháo chuyện như vậy, Chính Đức Đế tuy đồng ý nhưng chắc chắn không thể đơn giản bỏ qua.

Có điều cũng không cần khẩn trương.

Chỉ có Tằng Mính thấp thỏm trong lòng, thứ nhất Phương Hoàng Hậu là mẫu nghi thiên hạ, thứ hai Phương Hoàng Hậu mới là bà bà chân chính của nàng.

Điện hạ nháo loạn một phen, cuối cùng cũng được Hoàng Thượng và mẫu phi đồng ý, có điều, phận làm tức phụ như nàng cũng không khỏi bất an.

Cũng may đã nói chuyện trước với Lục hoàng tử, cho nên Tằng Mính định giả chết, còn dẫn nhi tử Chu Chi Vũ cùng tiến cung.

Tiểu hài đồng lứa, nó và hài tử trong Đại hoàng tử phủ trạc tuổi nhau, cho nên đám người Hoàng Thượng và Phương Hoàng Hậu đều yêu thương hai tôn tử này.

Chiêu vương phủ và Lục hoàng tử phủ khá gần nhau, cho nên Tằng Mính và Dung Hoa ước hẹn cùng nhau tiến cung.

Tới chỗ của Phương Hoàng Hậu, hai người mới phát hiện, không chỉ có các nàng, nơi này còn có Hàn thị, Dương Mặc Tuyết và Bạch Nhứ, bọn họ đều dẫn hài tử tiến cung, cùng Phương Hoàng Hậu nói chuyện.

Dung Hoa và Tằng Mính nhìn nhau, cười đi tới hành lễ với Phương Hoàng Hậu.

"Miễn lễ, mau đứng lên, mau đứng lên." Phương Hoàng Hậu duỗi tay.

Ba người Hàn thị cũng đứng dậy hành lễ với Dung Hoa, sau lại cùng Tằng Mính bốn chị em dâu từng người chào hỏi nhau.

"Được rồi, đều ngồi xuống, ngồi xuống đi." Phương Hoàng Hậu cho các nàng ngồi xuống, sau đó phân phó vú nuôi dẫn hài tử đi chơi đùa, rồi cười nói với Dung Hoa và bốn người Hàn thị, "Trong khoảng thời gian này bổn cung bận rộn, mấy ngày trước mới nhớ mọi người đã lâu chưa tiến cung, chỗ này của bổn cung cảnh xuân tươi đẹp, cho nên hôm nay cố ý gọi mọi người tới hàn huyên ngắm hoa."

Kỳ thật mùng một và mười lăm hàng tháng đều sẽ ấn lệ tiến cung thỉnh an, sao có thể nói đã lâu chưa tiến cung? Chẳng qua chỉ là cái cớ! Dung Hoa mỉm cười: "Trong cung tuyển tú việc nhiều, chúng ta là sợ làm phiền Hoàng Hậu nương nương." Nếu đã vì chuyện của Chu Hành và Lục hoàng tử mà triệu kiến họ, vậy nàng sẽ mở miệng trước.

"Có gì mà quấy rầy?" Phương Hoàng Hậu mỉm cười, không trực tiếp nói thẳng, chỉ cảm thán, "Bổn cung là hi vọng mấy người các ngươi có thể thường xuyên tiến cung đi lại."

"Đến lúc đó chỉ mong mẫu hậu đừng chê bọn con phiền phức." Dương Mặc Tuyết cười đáp.

Phương Hoàng Hậu cười nói: "Mỗi ngày các ngươi đều tới mới tốt."

Mọi người đều nhấp miệng nở nụ cười.

Chẳng lẽ là nàng nghĩ nhiều? Dung Hoa không khỏi thầm quan sát Phương Hoàng Hậu.

Phương Hoàng Hậu mặt mày tươi cười, đã cao quý lại đoan trang.

Cười nói một hồi, đám người Hàn Đức Phi, Tề Quý Phi và Lý Thục Phi tới, ngay cả Nghi Dư công chúa và Diệp Di Nguyệt cũng xuất hiện.

Thấy mọi người đã tới đủ, Phương Hoàng Hậu liền phân phó người đi mời Lâm Thái Hậu, sau đó đứng dậy dẫn mọi người đi Ngự Hoa Viên.

Bên Ngự Hoa Viên, trà bánh trái cây đều chuẩn bị đủ.

Gió xuân thổi tới, trước mắt một mảnh muôn hồng nghìn tía xác thật cảnh đẹp ý vui. Mọi người đến lúc lúc, Lâm Thái Hậu liền dẫn theo Lâm Nhược trang điểm kiều tiếu tới.

Mọi người không thiếu một màn đứng dậy chào hỏi.

Nhìn cảnh vui vẻ nói cười trước mặt, Lâm Thái Hậu liếc nhìn Phương Hoàng Hậu.

Vốn cho rằng kêu bà tới dạy bảo hai người.

Lại không ngờ là dẫn mọi người tới ngắm hoa!

Đối với chuyện của Chu Hành và Lục hoàng tử, một câu Phương Hoàng Hậu cũng không nhắc tới. Phương Hoàng Hậu không mở miệng, đám người Hàn Đức Phi đương nhiên cũng không xen vào. Chỉ là thỉnh thoảng lại có người hâm mộ mà nhìn Dung Hoa và Tằng Mính, nói tới cùng, có nữ nhân nào hi vọng phu quân lập thiếp? Các nàng không phải phi tần hậu cung thì chính là tức phụ hoàng gia, cả đời chỉ có hai người đối với các nàng mà nói chỉ là câu chuyện trong sách.

Không ngờ, Chiêu vương và Lục hoàng tử lại có thể như thế.

Mặc kệ tương lai thế nào, tóm lại hiện tại thật khiến các nàng hâm mộ.

Các nàng không nhắc tới, Dung Hoa đương nhiên sẽ không lên tiếng, mà Tằng Mính ước gì không ai đề cập tới mới tốt.

Chỉ là dù các nàng không muốn nói đến, Lâm Thái Hậu lại muốn đề cập.

Nhưng bà vừa mở miệng, Phương Hoàng Hậu và Tề Quý Phi liền lập tức thay đổi chủ đề.

Như thế vài lần, Lâm Thái Hậu cũng hiểu ý, lần này Phương Hoàng Hậu không có ý định giáo huấn họ! Cẩn thận suy xét, Lâm Thái Hậu liền rõ mục đích của Phương Hoàng Hậu, nàng ta không chỉ không định giáo huấn hai người các nàng, còn muốn dùng cách này nói với mọi người, nàng ta ủng hộ quyết định của Hoàng Thượng.

Rõ ràng mục đích của Phương Hoàng Hậu, Lâm Thái Hậu tạm thời đè ép tâm tư xuống.

Vì thế bọn họ nói cười tới qua giờ Ngọ mới tan, các phi tần từng người trở về nghỉ trưa, bốn chị em dâu Tằng Mính từng người đương nhiên dẫn theo hài tử đi theo hầu hạ mẹ đẻ của các hoàng tử.

Tằng Mính cùng Dung Hoa tiến cung, cho nên thời điểm chuẩn bị đứng dậy, Tằng Mính cười hỏi: "Tiểu hoàng thẩm, người có muốn cùng con và mẫu phi qua đó ngồi một chút không?"

Lý Thục Phi cười gật đầu: "Đúng vậy, Cửu đệ muội có thể qua chỗ ta nghỉ ngơi một lát."

Mẹ chồng nàng dâu hai người khẳng định có lời muốn nói, hơn nữa Lý Thục Phi hẳn cũng rất muốn chơi đùa với tôn tử Chu Chi Vũ này một hồi, vì thế Dung Hoa không tiện quấy rầy, từ chối uyển chuyển: "Lần sau đi, hôm nay nương nương cũng mệt rồi, ta không tiện làm phiền."

Lý Thục Phi cười nói: "Vậy lần sau sẽ mời Cửu đệ muội qua ngồi."

Tằng Mính hiền huệ đỡ Lý Thục Phi đứng dậy.

Lâm Nhược và Diệp Di Nguyệt trái phải dìu Lâm Thái Hậu, đi được vài bước, bà ta hòa ái nhìn Dung Hoa: "Tức phụ của Tiểu Cửu nếu không thấy mệt mỏi thì qua chỗ ai gia ngồi một lát? Ngươi và Chiêu Nghi tỷ muội hai người đã lâu không gặp."

Tuy bà và Hoàng Thượng, Chu Hành không cùng huyết thống, nhưng rốt cuộc vẫn là Thái Hậu danh chính ngôn thuận, Dung Hoa nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.

Lâm gia và bọn họ có quan hệ gì, trong lòng mọi người đều rõ, mời nàng qua, bà ta có lòng tốt thế sao?

Chỉ sợ có mục đích khác.

Lâm Thái Hậu vừa lòng cười bảo Lâm Nhược lui ra sau, để Dung Hoa và Diệp Di Nguyệt dìu mình về Nhân Thọ Cung.

Thấy vậy, Phương Hoàng Hậu nhíu mày cùng Dương Mặc Tuyết rời đi. Nên làm, bà ta cũng đã làm, Lâm Thái Hậu muốn thế nào, đó không phải chuyện liên quan  tới bà ta!

Những người còn lại đều tan.

...................................

Tới Nhân Thọ Cung, ngồi xuống uống mấy ngụm trà, Lâm Thái Hậu liền tìm cái cớ đuổi Lâm Nhược ra ngoài.

Tuy là chất nữ nhưng rốt cuộc vẫn là người ngoài.

Nếu làm trò khiến Yến Dung Hoa mất thể diện trước mặt Nhược Nhi, tới lúc đó nàng còn không ghi hận lên Nhược Nhi sao?

Lâm Nhược gật đầu đáp, đứng dậy dẫn theo nha đầu rời đi.

Chờ Lâm Nhược đi rồi, Lâm Thái Hậu liền nhìn Dung Hoa, trực tiếp hỏi: "Chuyện của Tiểu Cửu mấy ngày trước, ngươi đều biết cả?"

"Vâng." Dung Hoa gật đầu. Hiện giờ toàn bộ kinh thành đều đã biết, nếu nàng giả chưa từng nghe thấy thì thật vô lý.

"Hoang đường!" Lâm Thái Hậu nhíu mày.

Diệp Di Nguyệt ngồi ngay ngắn, rũ mắt nhìn lá trà trong chén.

Dung Hoa không nói gì.

"Nam chủ ngoại nữ chủ nội, việc trong hậu trạch trước giờ đều do nữ chủ tử là chủ, ngươi thân là nữ chủ nhân của vương phủ, nên hoàn thành chức trách và nghĩa vụ của mình." Lâm Thái Hậu nghiêm khắc nói, "Không
nạp trắc phi, quả thật là vớ vẩn! Tiểu Cửu là đại nam nhân, mấy năm nay lại ở Thương Châu, bên cạnh phần lớn đều là nam nhân, nơi nào biết việc của hậu viện? Cũng may hiện giờ đã về kinh thành với ngươi, những việc của hậu viện này đương nhiên do tức phụ như ngươi xử lý."

Mặt mày Lâm Thái Hậu trầm xuống: "Chuyện của vương phủ, ai gia vốn không định hỏi tới, có điều hiện tại Tiểu Cửu đã nháo thành như vậy, ai gia không thể một câu cũng không hỏi. Tiểu Cửu là nam nhân không hiểu chuyện, tức phụ như ngươi chẳng lẽ cũng không hiểu sao?"

Dung Hoa bình tĩnh nhìn Lâm Thái Hậu: "Thái Hậu nương nương giáo huấn rất đúng, Dung Hoa thật sự không hiểu."

Không hiểu? Lại còn giả ngốc với bà!

"Không hiểu, ai gia thấy ngươi rõ ràng là đố kị, trái tim nhỏ bé không dung được kẻ khác, Tiểu Cửu khẳng định là do ngươi xúi giục!" Lâm Thái Hậu buông mạnh chung trà xuống, lập tức phát ra tiếng vang nặng nề.

"Thái Hậu nương nương bớt giận." Diệp Di Nguyệt vội đứng dậy, đi ra phía sau Lâm Thái Hậu duỗi tay vỗ ngực giúp bà ta thuận khí.

"Thái Hậu nương nương anh minh." Dung Hoa thản nhiên nói, "Yến Dung Hoa ta đúng là trái tim nhỏ bé, không chấp nhận được việc san sẻ trượng phu của mình với kẻ khác."

"Vớ vẩn! Đúng là nói bậy!" Lâm Thái Hậu quát lên, "Có nam nhân nào mà không tam thê tứ tiếp? Ngươi đã là tức phụ của Tiểu Cửu thì nên vì Tiểu Cửu mà suy nghĩ, cố gắng phụng dưỡng y, vì y mà lo liệu, vì y mà khai chi tán diệp!" Nói rồi, bà ta nhìn bụng nhỏ bằng phẳng của Dung Hoa.

"Công việc vặt trong phủ Dung Hoa đương nhiên tận tâm tận lực xử lý, có điều, việc nạp thiếp này, Dung Hoa tuyệt đối không làm! Hơn nữa Vương gia đã nói trước mặt Hoàng Thượng, đó cũng là ý của Vương gia, có câu xuất giá tòng phu, đã là ý của chàng, vậy Dung Hoa đương nhiên sẽ ủng hộ."

"Quả thật là đố phụ không biết nói lý!" Lâm Thái Hậu tức giận.

"Nếu có thể được Vương gia toàn tâm toàn ý, làm đố phụ cũng chẳng sao." Dung Hoa khẽ cười.

Diệp Di Nguyệt kinh ngạc thoáng nhìn về phía Dung Hoa, sau đó rũ mắt tiếp tục nhẹ nhàng vỗ lưng cho Lâm Thái Hậu.

Chẳng qua là ỷ Chu Hành sủng ái! "Ngươi thật không biết sợ hãi!" Lâm Thái Hậu lạnh giọng, "Không sợ Chu gia ta hưu ngươi!"

Dung Hoa chỉ cười không đáp.

Hưu nàng?

Lâm Thái Hậu nghĩ mình là ai.

Thấy nàng còn cười, Lâm Thái Hậu càng bực bội: "Ngươi còn cười? Một chút hối lỗi cũng không có?"

"Dung Hoa có gì sai?" Dung Hoa hỏi ngược lại,"Thân là thê tử phải cắm con dao vào lồng ngực, vì trượng phu mà nạp thiếp?" Chuyện như vậy, Yến Dung Hoa nàng làm không được!

"Đúng là không biết nói lý lẽ! Nếu người làm thê tử như ngươi không thể dung được người khác, vậy để ai gia làm chủ, ngươi yên tâm, ai gia chắc chắn sẽ chọn mấy nữ tử vừa ý biết săn sóc Tiểu Cửu."

"Chuyện của Vương phủ không nhọc Thái Hậu nương nương người lo lắng, nếu Thái Hậu nương nương nhất ý cô hành, vậy Dung Hoa cũng không còn gì để nói, nhưng đến lúc đó nếu nổi giận... Vậy người chịu thiệt cũng là mấy vị cô nương kia." Dung Hoa nháy mắt với Túy Đồng.

Lâm Thái Hậu bà ta cam tâm giúp Chính Đức Đế việc này.

Mà nàng và Chu Hành khẳng định sẽ không nhẫn nhục chịu đựng!

Túy Đồng tươi cười bình tĩnh đi đến cạnh bàn, vươn tay đập muốn cái, sau đó xoay người trở về bên cạnh Dung Hoa.

Chỉ cái nháy mắt xoay người, bàn gỗ kia gãy làm đôi.

Lâm Thái Hậu hoảng sợ một hồi, sau khi hoàn hồn liền đưa tay xoa trán: "Phản, phản rồi..."

Diệp Di Nguyệt nhìn Lưu Tô đứng sau Dung Hoa, lại nhìn Túy Đồng, lòng còn sợ hãi mà nuốt nước bọt, vội ôn nhu khuyên Lâm Thái Hậu: "Thái Hậu nương nương, người không sao chứ, người đừng dọa thần thiếp, Ngũ tỷ tỷ là vô tâm, người đừng nóng giận."

"Khiến Thái Hậu nương nương sợ hãi là Dung Hoa không đúng." Dung Hoa nhẹ giọng.

"Thái Hậu nương nương, Ngũ tỷ tỷ là vô tâm, vậy người đừng nên trách tỷ ấy, vừa rồi Ngũ tỷ tỷ có uống hai ly rượu trái cây, khẳng định là say rồi, không bằng cứ từ từ nói chuyện với tỷ ấy?"

Lâm Thái Hậu nhấp môi.

Dung Hoa đứng lên: "Sắc trời cũng không còn sớm, Dung Hoa không quấy rầy Thái Hậu nương nương người nghỉ ngơi."

Lâm Thái Hậu trừng mắt nhìn Dung Hoa một hồi, lúc này mới xua tay: "Trở về chép nữ giới năm mươi lần cho ai gia, tự phản tỉnh lại."

Dung Hoa uốn gối, dẫn theo Túy Đồng và Lưu Tô rời đi.

Lâm Thái Hậu sắc mặt âm trầm đập bàn một cái: "Đố phụ!" Bà thật không tin, đến lúc đó ban người tới vương phủ, Yến Dung Hoa thật có thể làm ra chuyện đại khai sát giới kia!

.....................................

Biết Dung Hoa bình an vô sự rời khỏi Nhân Thọ Cung, Phương Hoàng Hậu chỉ cười không hỏi tình hình cụ thể bên đó.

Dương Mặc Tuyết rót thêm trà cho bà ta, hỏi: "Mọi người đều đang nói chuyện của Tiểu hoàng thúc và Lục hoàng đế, mẫu hậu sao hôm nay lại không nhắc tới?"

"Thôi, việc ác chúng ta đừng nên đi làm." Phương Hoàng Hậu lắc đầu.

Dương Mặc Tuyết nghĩ nghĩ, lập tức rõ ràng, có điều vẫn cau mày hỏi: "Mẫu hậu, Lục hoàng đệ và Tiểu hoàng thúc đi lại gần, nếu đến lúc đó... Tiểu hoàng thúc ủng hộ Lục hoàng đệ thì phải làm sao?"

Bọn họ đều không nhúng tay vào chuyện của vương phủ chính là hi vọng mượn sức của Tiểu hoàng thúc này. Nhưng Lục hoàng đệ và Tiểu hoàng thúc đi lại gần, Tiểu hoàng thúc ủng hộ hắn không phải rất bình thường sao?

Phương Hoàng Hậu khẽ cười, ngữ khí chắc chắn: "Chớ nói Tiểu Lục hắn vô tâm với trữ vị, cho dù hắn có, khẳng định cũng không được Chu Hành ủng hộ!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện