Kính Huệ công chúa đứng phía sau Dung Hoa, thấy thân hình nàng lay động, bà tuy là công chúa cũng thật bị dọa sợ.
"Người đâu!" Kính Huệ công chúa kêu một tiếng, sau đó theo bản năng muốn đỡ nàng.
Tay vừa duỗi ra ngoài, phịch một tiếng, cửa bị Chu Hành đẩy ra, y như gió cuốn tiến vào duỗi tay đón được nàng.
Túy Đồng, Lưu Tô cùng cung nữ nội thị trong công chúa phủ cũng theo vào.
"Anh Anh, Anh Anh." Chu Hành mặt không huyết sắc, "Nàng sao vậy?"
Dung Hoa nằm trong lòng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt không chút phản ứng.
"Nàng đừng làm ta sợ." Hai mắt Chu Hành đỏ ngầu, "Nàng đừng làm ta sợ mà." Một tay ôm Dung Hoa, một tay run rẩy dò xét mạch đập của nàng, mạch đập chậm rãi nhảy lên, lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Dung Hoa bất tỉnh nằm trong lòng Chu Hành, chúng cung nữ nội thị đều kinh hách, đặc biệt là Túy Đồng và Lưu Tô sợ tới sắc mặt trắng bệch.
Người còn mạch đập, trái tim treo lơ lửng của Chu Hành cũng buông xuống, ôm chặt nữ tử vào lòng, đứng lên, ngước mắt nhìn Kính Huệ công chúa và Giang phu nhân, ánh mắt tản ra băng sương lạnh lẽo.
Kính Huệ công chúa không biết phải giải thích với y thế nào, giật giật cánh môi, nhìn đám người Oanh Ca đứng ở cửa, nói: "Mau, mau đi truyền thái y, truyền thái y."
"Vâng." Một cung nữ nhận lệnh, xoay người nhấc váy chạy ra ngoài.
"Không cần làm phiền hoàng tỷ." Chu Hành lạnh giọng.
Thái độ hiển nhiên là nếu người xem bệnh ở công chúa phủ, không chừng lại xảy ra chuyện.
Kính Huệ công chúa nuốt nước bọt, nói: "Tiểu Cửu, thân mình Dung nha đầu làm trọng, có gì từ từ nói, đệ muốn trách hoàng tỷ cũng phải chờ thái y bắt mạch cho nàng rồi nói." Bà sao có thể ngờ chỉ nói mấy câu, Dung nha đầu liền hôn mê bất tỉnh.
Lòng dạ cứng cỏi như thế, thái độ ương ngạnh như thế.
Bà nào ngờ nha đầu này sẽ có phản ứng lớn như vậy, không chỉ đòi hòa li, thậm chí còn nói sẽ trở về Đông Lăng, nạp mỹ nam vào hậu cung.
Trời ạ, nàng ấy sao có thể nói như vậy?
Cả Đông Lăng đều là của hồi môn của nàng, một cái hậu cung có là cái gì? Chỉ cần nàng muốn, Yến Xước khẳng định sẽ cao hứng giúp nàng lo liệu!
Cũng không biết những lời này Tiểu Cửu có nghe được không?
Kính Huệ công chúa đau cả đầu.
Kính Huệ công chúa không biết nên làm thế nào, Giang phu nhân đứng cạnh, thấy sắc mặt Chu Hành lạnh lẽo như thiên sơn ngàn năm, hai chân nhịn không được mà run rẩy, nếu không phải có Thành cô cô đang dìu, bà ta chắc chắn sẽ trực tiếp ngã xuống đất.
Lúc trước gặp Chiêu Vương, tuy y mặt không biểu cảm, có chút lạnh nhạt nhưng không hề làm người ta khiếp đảm như thế, hôm nay ánh mắt nhìn bà ta, cho dù đang là trời hè cũng khiến bà ta cảm thấy chính mình đang ở trong hầm băng, lạnh tới cả người toàn mồ hôi lạnh.
"Lâm Thắng đang ở bên ngoài." Chu Hành một chút cũng không định để Dung Hoa ở công chúa phủ cho thái y bắt mạch.
"Tiểu Cửu!" Kính Huệ công chúa bất giác cao giọng, vội khuyên nhủ, "Đệ tức giận thì tức giận, nhưng đệ không thể lấy thân mình Dung nha đầu giận dỗi với ta, đệ trước ôm muội ấy tới giường nệm bên này, thái y đang ở ngoại viện, lập tức sẽ tới ngay. Đệ giận hoàng tỷ, oán hoàng tỷ, chờ thái y bắt mạch cho muội ấy xong liền tức giận với ta được không? Ta cũng không ngờ tính tình nha đầu này lại quật cười như vậy, thật sự không ngờ muội ấy sẽ có phản ứng lớn như thế."
Nếu Dung nha đầu xảy ra chuyện, đây thật là tội lỗi của bà.
"Không ngờ nàng có phản ứng lớn như thế? Hoàng tỷ cho rằng nàng là quả hồng mềm muốn bóp nắm thế nào cũng được sao?" Chu Hành lạnh giọng một câu, ánh mắt không chút độ ấm.
Đệ đệ của mình từ khi nào cũng lãnh đạm đối diện với bà như thế? Tuổi tác hai người cách xa, bà cả đời chưa gả, thương y như nhi tử, năm đó mạo hiểm ra sức đưa y rời khỏi kinh thành, giữa bọn họ cũng coi như là tình cảm mẫu tử, nhưng Tiểu Cửu trước mắt... Bà tin, nếu không niệm tình tỷ đệ, Tiểu Cửu khẳng định sẽ đánh qua một chưởng!
Kính Huệ công chúa nhấp môi, nói: "Tiểu Cửu, ta cũng là vì suy nghĩ cho hai người, hai người dù sao cũng phải có hài tử đúng không?"
Chu Hành cúi đầu ôn nhu nhìn Dung Hoa sắc mặt tái nhợt, sau đó ngẩng đầu nhìn Kính Huệ công chúa, gằn từng chữ: "Cho dù Chu Hành ta đời này tuyệt tử tuyệt tôn cũng chỉ có một Yến Dung Hoa là nữ nhân! Nếu Anh Anh muốn về Đông Lăng, Chu Hành ta đây cũng vui vẻ tới cửa làm rể!"
Kính Huệ công chúa khiếp sợ nhìn Chu Hành: "Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, đệ sao có thể..."
"Sao lại không thể? Hoàng tỷ cả đời chưa gả, hẳn hiểu ta và Anh Anh, tỷ từ nhỏ thương ta, ta nghĩ chỉ có người khác làm khó ta và Anh Anh, không ngờ..." Không ngờ bà ấy không thành công ở chỗ mình liền tìm tới thê tử để ra tay! "Hơn nữa lời hoàng tỷ nói ta chỉ coi gió thoảng bên tai, ta rõ ràng đã cự tuyệt, không ngờ... Hoàng tỷ còn đổi trắng thay đen lừa Anh Anh, hoàng tỷ có phải muốn thuyết phục Anh Anh, sau đó để Anh Anh tới thuyết phục ta?"
Trái tim Kính Huệ công chúa như có con dao đâm vào, sau đó chậm rãi run ra, sắc mặt trắng bệch mà lắc đầu, nhưng một chữ phủ nhận cũng không nói được.
Bởi vì bà thật sự suy nghĩ như vậy.
Khi nãy Tiểu Cửu ở bên ngoài khẳng định nghe được không ít.
Nếu còn biện giải, tình cảm tỷ đệ bọn họ sẽ còn lại bao nhiêu?
"Vương gia, là nô tỳ không chiếu cố Vương phi." Túy Đồng thấy thế vội xen vào, "Có điều, Vương gia mau để Lâm Thắng bắt mạch cho Vương phi trước đi."
Chu Hành trách mắng: "Hai người các ngươi trở về nhận phạt, ta sớm đã phân phó, ra khỏi vương phủ một tấc cũng không được rời Vương phi, hôm nay sao lại không ở cạnh nàng? Sao có thể để những kẻ lung tung rối loạn này nhiều lời trước mặt Vương phi, khiến Vương phi ngột ngạt hả?"
Kính Huệ công chúa chán: "Tiểu Cửu, đệ nói ta là người lung tung rối loạn?"
Giang phu nhân run rẩy quỳ xuống: "Vương gia thứ tội, là lỗi của thần phụ, là thần phụ cầu công chúa cho gặp mặt Vương phi, chuyện này không liên quan tới công chúa, mong Vương gia minh giám."
"Ngươi tới công chúa phủ cầu xin còn không phải dùng mặt mũi của một người chết như Giang Trình sao?" Chu Hành nhìn bà ta, ánh mắt như nhìn thi thể, "Đường đường là nữ nhi tướng quân, tuy là thứ nữ vô dụng cũng có thể tìm một cửa môn đăng hộ đối, không ngờ các ngươi lại muốn nhét nữ nhi vào phủ của ta, đây là gả không được hả? Gả không được, quân doanh của các ngươi không phải có hồng quân trướng (1) sao? Lệnh ái muốn thế nào liền có thế đó!"
(1) Hồng quân trướng (红军帐): là một dạng giống kỹ viện ở quân doanh, thời xưa trong mỗi quân doanh sẽ có một hồng quân trướng chuyên phục vụ nhu cầu sinh lý cho tướng sĩ
Giang phu nhân một ngụm máu tươi vọt tới họng, vội vàng nuốt xuống: "Thần phụ đáng chết."
Kính Huệ công chúa đen mặt, ho một tiếng: "Tiểu Cửu, nói năng cẩn thận! Xem đệ đang nói lời gì hả?"
"Nói năng cẩn thận? Vương phi của ta đã bị chọc giận tới bất tỉnh nhân sự, ta còn nói năng cẩn thận?" Chu Hành nhìn Kính
Huệ công chúa, "Còn nữa, hoàng tỷ, sau này có chuyện gì cho người tới vương phủ hoặc truyền tin cho ta là được, miễn quấy rầy thanh tịnh của người."
Đây là muốn bà không được gặp nha đầu này? Kính Huệ công chúa nhíu mày.
Chu Hành lạnh lùng nhìn Giang phu nhân: "Ngươi đúng là đáng chết, chọc giận thân vương phi tới ngất xỉu tội đáng chết vạn lần! Túy Đồng, Lưu Tô, áp giải tội phụ này tới Đại Lý Tự!"
"Vương gia tha mạng." Sắc mặt Giang phu nhân như tro tàn.
"Tiểu Cửu, không liên quan tới Giang phu nhân, là ta, đệ muốn truy cứu cứ nhắm vào hoàng tỷ." Kính Huệ công chúa chắn trước mặt Giang phu nhân."
"Hoàng tỷ muốn bảo vệ ả?"
Kính Huệ công chúa gật đầu: "Tất cả đều là hoàng tỷ sai, không liên quan tới bà ấy."
Chu Hành nhìn Kính Huệ công chúa, bình tĩnh nói: "Được, nể mặt hoàng tỷ ta sẽ không truy cứu."
Kính Huệ công chúa biết, lần này chỉ sợ đã dùng hết tình cảm của tỷ đệ bọn họ. Bà nhấp môi, vừa muốn mở miệng thì thấy thái y vội vàng chạy tới, liền nói: "Hôm nay là ta suy xét không chu toàn, thái y tới rồi, đệ để thái y bắt mạch cho Dung nha đầu trước đi."
"Không làm phiền hoàng tỷ." Chu Hành lạnh lùng vứt lại một câu, trực tiếp ôm người ra khỏi phòng.
Túy Đồng và Lưu Tô vội đi theo.
Thái y chạy tới đầu đầy mồ hôi, hiện tại thấy Chu Hành ôm Dung Hoa đang hôn mê ra ngoài, đương nhiên không dám ngăn cản, chỉ biết nhìn Kính Huệ công chúa.
"Đều lui xuống đi." Kính Huệ công chúa phất tay, trong phòng chỉ giữ lại Thành cô cô và Oanh Ca.
Chu Hành đi rồi, Giang phu nhân mới cảm thấy trong phòng có chút độ ấm, duỗi tay lau khô nước mắt, nức nở: "Công chúa, thần phụ đáng chết, là thần phụ liên lụy công chúa người."
"Thôi, đứng lên đi." Kính Huệ công chúa mệt mỏi nâng tay.
Oanh Ca vội đi tới dìu Giang phu nhân.
Đầu ngón tay Giang phu nhân lạnh run, sắc mặt trắng bệch nhìn Kính Huệ công chúa, ngập ngừng hỏi: "Công chúa, Vương phi sẽ không sao chứ?"
Nói đến cùng Kính Huệ công chúa là tỷ tỷ của Chiêu Vương, nhưng Giang gia và Vương gia nửa điểm quan hệ cũng không có, nếu Chiêu Vương Phi xảy ra chuyện, Chiêu Vương sẽ không làm gì với công chúa, nhưng đối với Giang gia bọn họ khẳng định không khách khí.
Giang phu nhân lập tức cảm thấy trước mắt mơ hồ như không nhìn ra con đường phải đi.
Hai người đế hậu ám chỉ với nhi tử và bà, muốn đưa nữ nhi của họ vào Chiêu vương phủ.
Ý tứ của đế hậu, vì Giang gia, vì tiền đồ của mấy nhi tử, bọn họ đương nhiên không dám làm trái.
Chỉ là, bà thật sự không ngờ tình cảm giữa Chiêu Vương và Chiêu Vương Phi lại sâu đậm như vậy.
Một người thà hòa li cũng không muốn nạp thiếp, một người tình nguyện đoạn tử tuyệt tôn, thậm chí sẵn lòng đi ở rể cũng không muốn nạp thêm nữ nhân.
Bà đúng là không còn cách nào khác.
Nếu không theo ý của đế hậu, con đường làm quan của lão gia và các nhi tử sẽ tới bước đường cùng!
"Oanh Ca, ngươi tự mình đi xem, nếu Vương phi có chuyện lập tức trở về bẩm báo." Kính Huệ công chúa phân phó.
"Vâng, công chúa."
Kính Huệ công chúa lại bổ sung một câu: "Tới nhà kho lấy nhân sâm ngàn năm mang theo."
Oanh Ca nhận lệnh, lui xuống.
"Phu nhân về trước đi, có tin tức gì bổn cung sẽ cho người truyền lời." Kính Huệ công chúa nói.
"Vâng, thần phụ cáo lui." Giang phu nhân đáp, uốn gối cáo từ."
"Hi vọng nha đầu kia không sao." Đám người đi rồi, Kính Huệ công chúa xoa xoa thái dương, "Không ngờ đứa nhỏ Tiểu Cửu này lại có tình cảm sâu đậm với nàng như thế, bổn cung... Có lẽ không nên làm ra chuyện này."
"Vương phi sẽ không sao, công chúa đừng quá lo lắng, Vương gia và Vương phi kiêm điệp tình thâm không dung được người thứ ba, có điều công chúa người cũng là suy nghĩ cho bọn họ, bọn họ sẽ lý giải." Thành cô cô duỗi tay giúp bà xoa bóp, khuyên nhủ.
Kính Huệ công chúa thở dài, nhắm hai mắt lại.
Lên xe ngựa, Giang phu nhân vẫn còn run rẩy: "Bồ Tát phù hộ, Chiêu Vương Phi ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì."
Hai nha đầu không dám nói chuyện, chỉ an tĩnh ở cạnh hầu hạ.
..........................
Lên xe, Chu Hành lập tức cho Lâm Thắng bắt mạch cho Dung Hoa, Lâm Thắng cau mày khám một hồi lâu mới nói: "Vương phi khó thở công tâm nên mới ngất xỉu, không có gì đáng ngại, chỉ là..." Lâm Thắng dừng một chút, tiếp tục, "Hiện tại Vương phi còn chưa tỉnh có lẽ vì mệt mỏi, vẫn là trở về để Ánh cô cô bắt mạch cho Vương phi."
Còn phải trở về? Chu Hành lạnh lùng nhìn hắn, lập tức phân phó Lâm Hạ cưỡi ngựa về vương phủ trước.
Xe ngựa trực tiếp tới cửa thùy hoa mới dừng lại, Chu Hành ôm nàng xuống xe, thấy Lê Hoa đứng chờ sẵn liền hỏi: "Ánh cô cô đâu?"
"Đang ở bên trong."
Chu Hành gật đầu, ôm người về chủ viện.
Đám người Thạch ma ma đều nôn nóng chờ.
Chu Hành trực tiếp vào nội thất, đặt người xuống giường.
Ánh cô cô ngồi ở mép giường dò xét mạch tay phải cho Dung Hoa, sau đó đổi sang tay trái, lại đổi qua tay phải.
Chu Hành đứng nhìn, trái tim muốn nhảy ra ngoài.
Qua nửa ngày, Ánh cô cô mới buông tay Dung Hoa xuống, thi châm cho nàng, sau đó cười tủm tỉm đứng dậy: "Chúc mừng Vương gia, Vương phi có hỉ mạch."
Hỉ mạch? Đầu óc Chu Hành đột nhiên trống rỗng, ngây ngẩn cả người.
"Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương phi." Đám người Thạch ma ma nghe thấy liền vội uốn gối chúc mừng.
Chu Hành nhìn Dung Hoa, trong mắt một mảnh đỏ ngầu, lẩm bẩm: "Thật sao?"
"Là thật, tháng còn nhỏ, tuy rất khó bắt ra nhưng ta vô cùng khẳng định." Ánh cô cô trả lời, sau đó tiếp tục thi châm cho Dung Hoa.
"Anh Anh..." Chu Hành ngồi xuống mép giường.
Dung Hoa chậm rãi mở mắt, nhìn người bên cạnh, nàng liền phân phó Thạch ma ma và Lê Hoa: "Ma ma, thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức trở về Đông Lăng."
Tuy không tin lời Kính Huệ công chúa nói, nhưng mấy ngày nay đối với nàng cũng đủ lắm rồi.