Chu Hành và Lục hoàng tử đều không kinh ngạc. Chuyện này hiển nhiên là nhắm vào họ, nếu không phải thân thủ của Túy Đồng và Lưu Tô lợi hại, kết quả thế nào hai người đều có thể nghĩ tới.
Thứ nhất, có thể trừ bỏ Tằng Mính, Dung Hoa và Chu Chi Vũ, thứ hai có thể khiến Chu Hành và Lục hoàng tử trở mặt thành thù, cho dù không phải, hai người cũng khó mà thản nhiên đối mặt với nhau, dù sao giữa họ đã khoảng cách mấy mạng người.
Mọi người đều biết Chiêu Vương Chu Hành và Lục hoàng tử sủng thê, nếu lúc này trừ bỏ Tằng Mính và Dung Hoa, hai người ít nhất sẽ chìm trong đau thương mấy năm, khó mà gượng dậy.
"Trung chính là độc gì?" Sắc mặt Chu Hành vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như thanh kiếm rút ra khỏi vỏ.
"Ngựa trúng độc trung chính sau nửa giờ sẽ phát tác, sau nửa giờ tiếp theo sẽ chết." Thị vệ trả lời.
Chu Hành hồi tưởng, từ trong cung tới nơi xảy ra chuyện vừa vặn trong nửa giờ, sau đó đến thời điểm ngựa chết không đến nửa giờ tiếp theo.
Rõ ràng đã đoán chắc thời gian hạ độc!
"Đồ táng tận lương tâm, có gì cứ hướng vào ta, hướng vào nữ nhân và đứa nhỏ làm gì? Chẳng lẽ không biết trên xe ngựa còn có đứa nhỏ và thai phụ sao?" Đương nhiên, kẻ đứng sau tấm màn đang hướng vào điểm này! Hai mắt Lục hoàng tử như muốn nứt ra, nghiến răng nghiến lợi, "Tiểu hoàng thúc, con nhất định phải thiên đao vạn quả hung thủ!"
Thiên đao vạn quả nào đủ? Chu Hành nhíu mày.
"Bắt hết người ven đường lại, còn nữa, trong cung phàm là ai tới gần xe ngựa đều bắt lại điều tra." Chu Hành ra lệnh.
"Vâng." Thị vệ đáp một tiếng, ôm quyền lui xuống làm việc.
Lục hoàng tử nhìn Chu Hành, áy náy: "Tiểu hoàng thúc, xin lỗi, đều là con không tốt, thiếu chút đã hại tiểu hoàng thẩm, thời điểm mấu chốt tiểu hoàng thẩm còn cho người cứu Mính Nhi và Chi Vũ." Nếu không phải tiểu hoàng thẩm phái người qua hỗ trợ, thê nhi sẽ gặp chuyện gì hắn không dám nghĩ tới.
Hai nha đầu và vú nuôi trong xe ngựa, còn cả xa phu đều bị thương rất nặng, vẫn chưa tỉnh lại, đại phu nói khả năng bốn người họ tỉnh lại là rất thấp.
"Có người muốn hại chúng ta, sao có thể trách ngươi?" Chu Hành duỗi tay vỗ vai hắn, quay đầu vào trong.
Lục hoàng tử bình tĩnh lại, theo vào.
Ngồi xuống, chờ sai vặt dâng trà lui xuống, Lục hoàng tử tức giận hỏi: "Tiểu hoàng thúc, ngài nói có phải Đại hoàng huynh, Tứ hoàng huynh hay Thất hoàng đệ làm không?" Từ sau khi hoàng thúc bắt đầu dạy dỗ mình, ánh mắt bọn họ nhìn hắn liền thay đổi. Chẳng lẽ bọn họ sợ hắn uy hiếp tới họ, cho nên nghĩ cách trừ bỏ hắn và tiểu hoàng thúc? Trừ bỏ không được, ít nhất cũng khiến hai người trở mặt!
Chu Hành vuốt ve miệng ly trà, không trả lời hắn. Trước khi chân tướng rõ ràng, ai cũng có khả năng! Im lặng một hồi, y ngược mắt nhìn Lục hoàng tử, hỏi: "Vụ án của Phong thái y, chỗ ngươi tiến hành tới đâu rồi?"
"Cũng sắp xong rồi." Lục hoàng tử đáp, sau đó đem kết quả điều tra của mình nói lại một lần.
Chu Hành hỏi hắn mấy vấn đề, rồi nói: " Vậy ngươi trở về sửa sang một chút, sau mang tới đây, hung thủ đứng sau chuyện hôm nay phải bắt, nhưng vụ án của Phong thái y cũng không thể sơ sẩy."
"Con hiểu." Lục hoàng tử gật đầu, "Con lập tức trở về sửa sang lại, sau điều tra tất cả thị vệ hôm nay đi theo." Hạ độc ngựa có thể là kẻ khác, cũng có thể là người cạnh mình. Tuy thị vệ và xa phu đều do hắn chọn, hai nha đầu đều là đại a đầu bên cạnh thế tử, vú nuôi là người mẫu phi từ nội vụ phủ chọn ra, nhưng ai biết được?
Chu Hành gật đầu, dặn dò một câu: "Ngươi bình tĩnh một chút, nếu tra được gì lập tức thương lượng với ta, đừng xúc động."
Nếu hung thủ còn có hậu chiêu, chỉ cần trêu chọc được Lục hoàng tử, hắn một khi xúc động không biết sẽ gây ra chuyện gì!
Lục hoàng tử gật đầu: "Tiểu hoàng thúc yên tâm." Nói rồi, hắn đứng dậy, "Mấy ngày nay con cũng sẽ ở đây." Thê nhi đều ở Chiêu Vương phủ, hắn đương nhiên cũng muốn ở bên cạnh họ, lại nghĩ tới nha hoàn và vú nuôi đều bị thương, hắn nói, "Có cần chọn mấy nha hoàn bà tử tới hầu hạ Mính Nhi và Chi Vũ không? Tiểu hoàng thẩm còn đang hoài thai."
"Phủ của ta còn thiếu mấy nha đầu bà tử này?" Chu Hành từ chối.
Nếu hoài nghi đám thị vệ, nha đầu bà tử cùng xa phu ra ngoài, vậy hạ nhân trong phủ cũng đáng nghi, cho nên vẫn là không mang tới! Lục hoàng tử gật đầu: "Vậy quấy rầy tiểu hoàng thúc và tiểu hoàng thẩm mấy ngày, con đi trước, buổi tối lại tới."
Chu Hành gọi Lâm Thắng vào.
Lục hoàng tử về Lục hoàng tử phủ, sai người vào cung đưa tin cho Lý Thục Phi, sau mới dẫn người tới thư phòng.
..............................
Sự việc rất nhanh truyền tới hoàng cung, nghe nói xe ngựa của Tằng Mính gặp chuyện, Lý Thục Phi lập tức bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn không đứng dậy nổi.
Cung nữ vội đỡ lấy bà, rót trà cho bà uống: "Nương nương, người uống chút trà đi."
Lý Thục Phi nhìn cung nữ bẩm báo, hỏi: "Tức phụ của Tiểu Lục và Chi Vũ đâu? Chiêu vương phi đâu? Bọn họ không sao chứ?"
Cung nữ vội trả lời: "Nương nương đừng lo lắng, tiểu thế tử và Chiêu vương phi nương nương đuề không sao, chỉ có Lục hoàng tử phi bị thương nhẹ."
Lý Thục Phi thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Nghiêm trọng không?"
Cung nữ lắc đầu, vừa muốn trả lời, bên ngoài có cung nữ khác tới bẩm báo: "Nương nương, điện hạ phái người tới."
"Mau cho vào."
Người Lục hoàng tử phái tới là Thạch ma ma hơn ba mươi tuổi, là ma ma chưởng sự của Lục hoàng tử phủ.
"Nô tỳ gặp qua nương nương." Thạch ma ma vào điện, hành lễ.
"Mau đứng lên."
"Điện hạ sai nô tỳ vào cung bẩm báo với nương nương một tiếng, Lục hoàng tử phi nương nương và thế tử đều bình an vô sự, mong nương nương yên tâm, Lục hoàng tử phi chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏi." Mấy ngày nay Tằng Mính sẽ ở Chiêu Vương phủ dưỡng thương, Chu Chi Vũ và Lục hoàng tử cũng ở bên cạnh, chờ vết thương của Tằng Mính ổn định, sau khi trở về sẽ vào cung nói rõ với Lý Thục Phi.
"Ừ, bổn cung đã biết." Lý Thục Phi lúc này mới thật sự an lòng, lệnh ma ma bên cạnh, "Vào nhà kho lấy chút thuốc bổ dưỡng đưa tới Chiêu Vương phủ, ngươi thay bổn cung đa tạ vương phi một phen."
"Vâng."
Lý Thục Phi nhìn sắc trời bên ngoài, nói: "Hôm nay đã muộn, ngày mai bổn cung phái người đón tiểu Chi Vũ vào cung, mấy ngày nay có bổn cung chăm sóc, tức phụ của Tiểu Lục cũng có thể dưỡng thương, vương phi thân mình nặng nề không thể để nàng ấy phí công lo lắng."
Thạch ma ma sớm đã được Lục hoàng tử dặn dò, vội đáp: "Điện hạ cũng nghĩ như vậy, nhưng điện hạ nói hôm nay tiểu thế tử chịu kinh hách, dính chặt nương nương, ngày mai nếu vẫn còn thế thì để ngài ấy ở cạnh nương nương, điện hạ nói, thương thế của nương nương không quá nặng, không đáng ngại."
Mẫu tử liền tâm, Lý Thục Phi gật đầu, kêu người thưởng cho Thạch ma ma, sau sai ma ma tâm phúc của mình mang theo thuốc và tạ lễ cùng bà ta xuất cung, tới Chiêu Vương phủ.
Đám người đi rồi, sắc mặt Lý Thục Phi liền tối sầm.
Là ai muốn hại bọn họ?
Là mấy người bọn họ? Chu Hành chẳng qua chỉ thường xuyên dẫn Tiểu Lục đi theo bên cạnh, bọn họ đã gấp gáp ra tay?
Cũng may người đều không gặp chuyện!
Chiêu Vương và Chiêu vương phi cũng không vì vậy mà xa lạ với phu thê Tiểu Lục, còn cứu tức phụ của Tiểu Lục, để nàng ở lại vương phủ dưỡng thương.
Nghĩ nghĩ, Lý Thục Phi đứng dậy sửa sang y phục, dẫn người tới chỗ Phương Hoàng Hậu.
"Muội muội, muội cũng bị dọa sợ đúng không?" Phương Hoàng Hậu lo lắng
mà kêu cung nữ dìu Lý Thục Phi ngồi xuống đối diện mình.
"Vâng." Lý Thục Phi nôn nóng gật đầu, thoáng nhìn sắc trời bên ngoài, "Hôm nay đã muộn, thần thiếp tới muốn cầu xin người một ân điển, xin nương nương chuẩn cho thần thiếp ngày mai xuất cung đi thăm tức phụ của Tiểu Lục và Chi Vũ."
Phương Hoàng Hậu lập tức đồng ý, bà ta cũng vừa nghe cung nữ bẩm báo, vội quan tâm hỏi: "Tức phụ của Tiểu Lục bị thương thế nào? Có nặng lắm không? Có cần dẫn thái y theo không? Cần thuốc gì muội chỉ cần cho người tới Thái Y Viện lấy, bổn cung nghe nói Chi Vũ và Cửu đệ tức không sao, Cửu đệ tức còn đang hoài thai, đúng là Bồ Tát phù hộ..."
Ngoài miệng không ngừng quan tâm, trong lòng lại vô cùng kích động, tuy nói Yến Dung Hoa không sao, nhưng nàng đang hoài hài tử, hơn nữa nữ tử hậu trạch vốn kiều quý, chịu kinh hách lớn như vậy sao có thể không sao? Có lẽ là giả bộ cho người ngoài xem!
Cơ hội tốt như vậy, nếu có thể loại trừ Tiểu Lục và Chiêu Vương, vậy thật đúng là chuyện khiến lòng người sảng khoái!
Trong lòng nhảy nhót không ngừng, trên mặt Phương Hoàng Hậu vẫn mang nét lo lắng và sốt ruột.
"Tạ nương nương quan tâm." Lý Thục Phi cảm tạ, "Chi Vũ và Cửu đệ tức đều không sao, chỉ có tức phụ của Tiểu Lục bị thương nhẹ, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏi, nương nương không cần lo lắng."
Phương Hoàng Hậu nghẹn ở yết hầu, trên mặt lại mỉm cười, vỗ ngực, "Không sao thì tốt, không sao thì tốt."
Hỏi thăm một hồi, Phương Hoàng Hậu cho Lý Thục Phi trở về.
Lý Thục Phi đi rồi, Phương Hoàng Hậu đen mặt: "Ông trời đúng là quá quan tâm nàng ta!" Mấy năm nay, Yến Dung Hoa gặp chuyện còn ít sao?
Biết tin, Tề Quý Phi và Hàn Đức Phi cũng mất hứng, cơ hội tốt như vậy, thế mà chỉ là Tằng Mính bị thương nhẹ! Một đám người thầm mắng ông trời không có mắt!
Mắng một hồi, mọi người đều lặng lẽ suy đoán, rốt cuộc kẻ đứng sau làm chủ là ai!
...........................
Xảy ra chuyện ngựa nổi điên, người của Ngũ Thành Binh Mã Tư liền vội tới chân không chạm đất, bởi vậy Kiều Vũ Đình bận tới trời tối mới hồi phủ.
Tới cổng lớn, còn chưa vào trong, nghe quản gia nói Kiều Nguyệt ở trên đường phát bệnh té xỉu, hắn vội xoay người lên ngựa tới thẳng Tuyên Bình Hầu phủ.
Nghe tin hắn tới, Tuyên Bình Hầu vội ra ngoài tiếp đón.
Ngửi mùi hương thường thấy trên người Tuyên Bình Hầu, Kiều Vũ Đình chán ghét nhíu mày.
Nếu muội phu có thể thấu hiểu lòng người một chút, nói không chừng tâm tình của muội muội đã tốt hơn, nghỉ ngơi nhiều thân thể sẽ không suy sụp, nhưng gã lại hoàn toàn mặc kệ sống chết của muội muội, hết kéo nữ nhân này tới nữ nhân khác lên giường!
Nếu không phải hôn sự này do Hoàng Thượng ban, hắn sớm đã kêu muội muội hòa ly với gã!
"Hầu gia." Tuyên Bình Hầu không chú ý tới sắc mặt của hắn, ân cần dẫn hắn tới chủ viện.
"Điền thái y nói thế nào?" Kiều Vũ Đình hỏi.
"Hôm nay Điền thái y tới Nam thành, vừa mới trở về, trước đó ta mời thái y khác bắt mạch cho Nguyệt Nhi vẫn là như vậy, đây là bệnh cũ, Nguyệt Nhi cần nghỉ ngơi." Tuyên Bình Hầu trả lời, "Điền thái y đang bắt mạch lại cho Nguyệt Nhi."
Kiều Vũ Đình gật đầu, không hỏi gì thêm.
Rất nhanh bọn họ đã tới chủ viện, chủ viện đèn đuốc sáng trưng, vô cùng an tĩnh.
Kiều Vũ Đình và Tuyên Bình Hầu trực tiếp vào phòng.
Kiều Nguyệt mang đôi môi tái nhợt nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, Điền thái y đang bắt mạch cho ả. Qua hồi lâu, Điền thái y mới bắt mạch xong, cho thêm hai dược vị vào phương thuốc trước đó.
"Thái y, Nguyệt Nhi có sao không?" Kiều Vũ Đình hỏi.
Điền thái y thoáng nhìn qua Kiều Nguyệt, lắc đầu: "Phu nhân đã là đèn hết dầu, lão phu chỉ có thể tận lực mà làm, còn lại phải nghe ý trời."
Kiều Vũ Đình nắm chặt tay Điền thái y, khẩn thiết nói: "Thái y, ngươi phải cứu muội ấy." Hắn chỉ có một thân muội muội này.
"Thái y, ngươi phải cứu nàng, tốn bao nhiêu bạc cũng được, chỉ cần giữ được mạng của nàng." Tuyên Bình Hầu cũng cầu xin.
Nha đầu bà tử hầu hạ trong phòng đều đỏ hai mắt.
Điền thái y lắc đầu, nói với Kiều Vũ Đình và Tuyên Bình Hầu: "Nghe nói bên cạnh Chiêu Vương có một đại phu y thuật lợi hại, nếu không ngại hầu gia có thể mời hắn tới bắt mạch cho phu nhân, không chừng có thể liễu ám hoa minh (1)." Dứt lời, ông ta liền mang hòm thuốc xin cáo từ.
(1) Liễu ám hoa minh: mắt thấy tình huống không còn đường tiến nữa thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng
Tuyên Bình Hầu nhìn hốc mắt Kiều Vũ Đình đã đỏ, cũng làm ra bộ dáng đau khổ mà thương tiếc nhìn Kiều Nguyệt nằm trên giường.
Kiều Nguyệt bệnh dở ương ương ở trên giường cũng có phong vị khác, mỗi lần ả đều như cá dưới nước, dáng người nhu nhược như hoa lê dưới mưa khiến gã vô cùng hưng phấn.
Thật đáng tiếc!
Kiều Vũ Đình chán ghét nhìn gã, nói: "Để ta ở cạnh Nguyệt Nhi."
"Được." Tuyên Bình Hầu biết Kiều Vũ Đình và Kiều Nguyệt huynh muội tình thâm, mà cháu ngoại trai cũng đang muốn mượn sức hắn, vì thế gã sảng khoái đồng ý, ra ngoài.
Ngoại trừ Cam Thảo và Liên Kiều, những nha đầu bà tử còn lại cũng lặng lẽ lui xuống.
"Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi." Kiều Vũ Đình ngồi ở mép giường, dịu dàng gọi.
Kiều Nguyệt nhíu mày.
"Sao lại ngất xỉu trên đường?" Kiều Vũ Đình hỏi.
Cam Thảo và Liên Kiều vội bẩm báo tình huống trên đường một lần.
Nha đầu này... Kiều Vũ Đình thật không biết phải nói gì, thấy Kiều Nguyệt không có phản ứng, hắn chuẩn bị đứng dậy.
Kiều Nguyệt trên giường lại ưm một tiếng.
"Nguyệt Nhi?" Kiều Vũ Đình gọi.
Kiều Nguyệt chậm rãi mở mắt, vừa thấy Kiều Vũ Đình ngồi ở mép giường, khóe môi liền cong lên, yếu đuối kêu một tiếng: "Ca ca, huynh tới rồi." Nói rồi, ả muốn ngồi dậy.
"Chậm một chút, có chỗ nào không thoải mái không?" Kiều Vũ Đình vội duỗi tay, dịu dàng đỡ ả ngồi dậy.
Kiều Nguyệt lắc đầu, bỗng nắm lấy tay Kiều Vũ Đình, ánh mắt tôi độc, gằn từng chữ: "Ca ca, huynh giúp muội giết nàng, giúp muội giết Yến Dung Hoa!"