Cái gì là danh môn vọng tộc, dòng dõi thư hương chứ?
Chẳng qua là đám người áo mũ chỉnh tề bại hoại mà thôi!
Dung Hoa cười lạnh.
Lòng Thạch ma ma nóng như lửa đốt: "Phải nghĩ cách, không thể để bọn họ tính kế, đó là hôn sự lão gia tự mình định đoạt cho người."
Lão gia không còn, mẫu thân tái giá, tiểu thư đã đủ đáng thương rồi, vậy mà đại phòng lại tính kế tới hôn sự của tiểu thư! Đây là người một nhà mà! Nàng là cháu gái của bọn họ mà! Thạch ma ma phẫn nộ không thôi!
Dung Hoa bình tĩnh nhìn vẻ mặt oán giận của Thạch ma ma: "Ma ma, tạm thời đừng gấp, tin tức này có chính xác hay không?"
"Hoàn toàn chính xác!" Thạch ma ma xác định, "Lão nô tìm hiểu, phát hiện người trong viện bọn họ hỏi thăm chuyện của tiểu thư, đặc biệt là tín vật đính hôn năm đó. Lão nô thật không ngờ bọn họ... Lại vô sỉ như vậy..."
Đoạt hôn sự của tiểu thư, người gả đi đương nhiên là Tứ tiểu thư, thật không biết xấu hổ! Bọn họ khi dễ tiểu thư không nơi nương tựa sao?
Thạch ma ma nức nở: "Tiểu thư, người đi cầu xin lão phu nhân làm chủ đi."
Trong phủ này, ngoại trừ lão phu nhân, ai có thể đứng ra chống lưng cho tiểu thư chứ?
Dung Hoa lắc đầu: "Nếu so sánh với ta, chỉ sợ tổ mẫu hi vọng Tứ tỷ tỷ gả qua đó hơn. Tương lai Diệp gia trông cậy vào đám người đại ca, mà Tứ tỷ tỷ lại là muội muội ruột thịt của ba người bọn họ."
Dung Hoa đương nhiên biết, nếu Diệp Thế Hiên và Kỷ thị đã dám tính kế như vậy, khẳng định đã nói với Diệp lão phu nhân một tiếng.
Phụ thân chỉ có hai nữ nhi là nàng và Diệp Di Nguyệt, nhưng Diệp Di Nguyệt lại là nha đầu từ bụng di nương nhảy ra, nhị phòng bọn họ... Từ lúc phụ thân rời đi, nó đã sớm điêu tàn.
So sánh với tương lai của Diệp gia, đây chẳng qua là hi sinh hôn nhân của nàng mà thôi.
"Vậy phải làm sao đây? Tiểu thư phải làm sao bây giờ?" Thạch ma ma càng khóc càng lớn, "Tiểu thư, người không thể để bọn họ sỉ nhục như vậy?"
Thạch ma ma vội lau nước mắt: "Chúng ta đi tìm cữu lão gia, đi tìm phu nhân, bọn họ chắc chắn sẽ làm chủ cho người."
Dung Hoa nhẹ giọng: "Chuyện này ta tự hiểu trong lòng, ma ma, bà yên tâm, nếu đồ đã là của ta, không ai có thể đoạt đi được!"
Hôn sự với Lâm Luật sớm muộn cũng phải lui, nàng trước nay đều không định gả tới Lâm gia, bị bán một lần còn chưa đủ, hiện tại nếu còn muốn nhảy vào hố lửa thì đầu nàng thật sự bị hỏng rồi!
Kỷ thị muốn tính kế lên mối hôn sự này... Không biết Lâm gia có thái độ thế nào, Lâm Luật và vị Lâm phu nhân kia khẳng định không mong nàng vào cửa, nhưng Thành Quốc Công thì sao?
Thạch ma ma nôn nóng, thấy vẻ mặt Dung Hoa bình tĩnh liền muốn lên tiếng khuyên bảo thì ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng nha đầu bẩm báo, nói Lan di nương tới. Thạch ma ma đành phải nuốt lời định nói xuống.
Lan di nương? Bà ta tới đây làm gì? Dung Hoa nghĩ nghĩ rồi ra khỏi phòng.
"Tiện thiếp gặp qua Ngũ tiểu thư." Lan di nương mặt váy ngoài màu lam nhạt, váy trắng như tuyết, tóc đen búi đơn giản, trên đầu có đeo một cây trâm, dáng vẻ mộc mạc khiến bà ta càng thêm đẹp động lòng người.
"Di nương mau đứng lên." Dung Hoa đưa tay kêu bà ta đứng dậy, sau đó ngồi vào chủ vị, "Di nương, mời ngồi."
"Tạ Ngũ tiểu thư." Lan di nương mỉm cười, cung kính ngồi xuống.
Đợi nha hoàn rót trà xong, Dung Hoa cầm lên uống một ngụm, sau đó nhìn Lan di nương, đi vào vấn đề trực tiếp: "Sao hôm nay di nương lại rảnh rỗi tới nơi này vậy."
Lan di nương cầm ly trà, muốn nói lại thôi, ánh mắt đảo qua hạ nhân trong phòng.
"Các ngươi lui xuống đi." Dung Hoa chỉ chừa lại một mình Thạch ma ma bên cạnh
"Ngũ tiểu thư." Lan di nương vừa lên tiếng, hai mắt liền đẫm lệ, "Hôm nay tiện thiếp tới là có chuyện riêng muốn nói với tiểu thư..."
"Di nương
cứ nói." Dung Hoa nhíu mi.
Lan di nương đảo mắt nhìn Thạch ma ma, thấp giọng: "Ngũ tiểu thư, tiện thiếp nghe nói đại phu nhân muốn Tứ tiểu thư thay người gả tới Quốc Công phủ..."
Thạch ma ma lập tức cắt ngang: "Lan di nương, lời này không được nói bậy!"
"Ma ma, cứ để di nương nói hết." Dung Hoa giơ tay ý bảo Thạch ma ma im lặng, "Nếu di nương đã nói như vậy, khẳng định không phải tin đồn vô căn cứ."
Lan di nương từ là nha đầu bên cạnh Diệp lão phu nhân, nhân lực bà ta đương nhiên có.
"Chuyện này tiện thiếp nghe một tỷ muội nói." Lan di nương gật đầu, "Đại phu nhân đã nói với lão phu nhân."
Quả nhiên Diệp lão phu nhân cũng tán đồng việc Diệp Di Châu gả tới Quốc Công phủ, Dung Hoa cũng không mấy kinh ngạc, chỉ có Thạch ma ma đứng sau sắc mặt trắng bệch.
"Tiện thiếp thấp cổ bé họng, chỉ là tiểu thư là cô nương con vợ cả của Diệp gia, tuy lão gia đã đi nhiều năm, nhưng bọn họ cũng không thể chà đạp người như vậy, hơn nữa cửa hôn sự này là do lão gia tự mình định ra, tuy lão gia không còn nhưng nhị phòng chúng ta không thể để bên đại phu nhân và đại lão gia khinh thường." Lan di nương vừa khóc vừa lộ vẻ tức giận.
"Cho nên..." Dung Hoa nhướng mày.
"Đây là di nguyện của lão gia, Ngũ tiểu thư không thể mặc cho bọn họ tính kế. Ngũ tiểu thư hãy đi cầu xin lão phu nhân làm chủ đi, tiện thiếp thấp cổ bé họng không giúp được gì, mà dưới gối lão gia chỉ có mình người và Lục tiểu thư..." Lan di nương bi thiết, "Người dù sao cũng là cốt nhục của lão gia, người đi cầu xin lão phu nhân, lão phu nhân nhất định sẽ nể mặt lão gia mà làm chủ cho người."
"Diệp gia là gia đình thi thư đạt lễ, nào có chuyện hoang đường như vậy?" Dung Hoa lạnh giọng.
Câu nào của Lan di nương đều vì suy nghĩ cho nàng, kêu nàng cầu xin lão phu nhân làm chủ chẳng qua là xúi giục mình náo loạn chỗ lão phu nhân mà thôi.
Tới lúc đó, Diệp lão phu nhân khẳng định càng ghét bỏ nàng, vậy theo di nguyện của phụ thân... Để Diệp Di Nguyệt gả qua kia sao?
Lâm Luật mặt người dạ thú kia thế mà được nhiều người tranh giành như vậy.
Lan di nương ngây ra, vội nói: "Ngũ tiểu thư, từng lời tiện thiếp nói đều là thật."
"Cho dù lời di nương là sự thật, nhưng lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối, chuyện hôn sự há đến phiên ta lên tiếng? Hơn nữa người hiện tại làm chủ cho ta chính là tổ mẫu, đại bá và bá mẫu." Dung Hoa dừng một lát, giận giữ nói, "Đại bá mẫu cho dù có suy nghĩ kia, ta thà để Lục muội muội gả đi cũng không mong Tứ tỷ hưởng lợi."
"Ngũ tiểu thư, hôn sự này do lão gia định cho người, sao có thể tới phiên Lục tiểu thư chứ?" Lan di nương kinh hoảng.
Dung Hoa rũ mí mắt xuống: "Người về đi, ta muốn yên tĩnh một chút."
Lan di nương vội đứng dậy cáo từ.
"Tiểu thư..." Thạch ma ma lo lắng gọi.
"Ma ma, ta không sao." Dung Hoa ngẩng đầu, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt không chút ưu thương. Lúc này Thạch ma ma mới yên tâm, có điều nghĩ tới hôn sự của nàng, bà lại thở dài một tiếng.
Dung Hoa đứng dậy chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, vừa đi được hai bước thì Kỷ thị đã phái người tới nói Nhan gia truyền lời nói ngày mai đón Dung Hoa tới Nhan gia.