Trước khi rời phủ, Tứ hoàng tử cùng các phụ tá ở thư phòng nói chuyện.
Bọn họ đều suy đoán lần này Giang tướng quân hồi kinh, Hoàng Thượng sẽ ban ân cho Giang gia trước ở lại kinh thành, gia quan tiến tước, sau đó cho người khác trấn thủ Tây Nam, hoặc phái ông ta tới nơi khác như Tây Bắc.
Gia quan tiến tước ở lại kinh thành, bề ngoài có vẻ được thánh thượng coi trọng nhưng thực chất là cách sắp xếp tệ nhất, dù sao Giang gia cũng ở Tây Nam nhiều năm như vậy, sức ảnh hưởng không thể coi thường.
Đi Tây Năm cũng tốt, dù sao nơi đó Giang gia đã giữ vững nhiều năm.
Nếu đổi nơi khác, đó chính là thể hiện Giang gia được bệ hạ vô cùng tín nhiệm.
Mặc kệ thế nào, mượn sức Giang gia với họ mà nói đều trăm lợi không hại.
"Vốn có thể lợi dụng nữ nhi Giang gia kia, không ngờ lại bị Kiều Vũ Đình đi trước một bước." Tứ hoàng tử cau mày.
Phụ tá lớn tuổi nhất phá vỡ sự trầm mặc: "Không bằng điện hạ lấy tĩnh chế động, trước quan sát thánh ý."
Phụ tá mặc trường bào màu nâu đứng cạnh gật đầu: "Bào muội của Tây Ninh Hầu tuy gả cho Tề gia nhưng hiện tại người đã chết, hơn nữa Tây Ninh Hầu là người thông minh, hẳn sẽ không vì vậy mà qua lại với Thất điện hạ, ngài ấy trung thành với Hoàng Thượng, huống chi người cũng đã chết, chỉ sợ quan hệ sẽ càng xa cách."
Mấy vị còn lại cũng gật đầu tán đầu.
Tứ hoàng tử trầm tư.
Nếu muốn mượn sức, liên hôn đương nhiên là nhanh nhất, mấy vị công tử Giang gia đều thành thân, cô nương duy nhất Giang Uy lại bị Kiều Vũ Đình cướp mất, đệ đệ của Giang Ngọc Nguyên lại quá nhỏ, đều là hài tử.
Tứ hoàng tử im lặng một hồi, lên tiếng: "Chỉ sợ Tây Ninh Hầu ngoài sáng trung với phụ hoàng, ngầm vẫn là người của Thất hoàng tử."
Mấy phụ tá cũng ẩn ẩn cho rằng như vậy.
Kiều Vũ Đình nghĩ gì, ai mà biết?
Tứ hoàng tử nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cũng sắp tới giờ liền cho bọn họ lui xuống, sau đó gọi gã sai vặt vào hầu hạ y thay y phục rồi mới ra ngoài.
Thời điểm tới chính viện, Dương Mặc Tuyết cũng đã chuẩn bị xong xuôi, đang chờ hắn.
Hai người dẫn nữ nhi tiến cung.
"Mẫu hậu nói cung yến hôm nay sẽ gọi tiểu hoàng thẩm tới, nàng cẩn thận chiếu cố nàng ấy một chút." Trên xe ngựa, Tứ hoàng tử dặn dò Dương Mặc Tuyết, "Còn nữa, lần này hoàng cô cũng tiến cung, chúng ta thành thân mấy năm, nàng cũng chưa từng gặp bà ấy, hôm nay nhớ qua thỉnh an."
Mặt mũi Giang gia cũng thật lớn, lần này Kính Huệ công chúa sẽ tham dự cung yến.
Dương Mặc Tuyết dịu dàng gật đầu: "Thần thiếp biết, có điều tiểu hoàng thẩm... Tiểu hoàng thẩm hoài thai, có lẽ sẽ không tham gia."
Lần trước tiến cung thỉnh an, trên đường trở về xảy ra chuyện ngoài ý muốn, với cách tiểu hoàng thúc che chở nàng ấy, y sao có thể để nàng ấy ra ngoài?
"Ừ, nếu tới nàng hiếu kính một chút." Tứ hoàng tử nói, "Sau này cố gắng thường xuyên qua lại, nhà mẹ đẻ của tiểu hoàng thẩm ở Đông Lăng xa xôi, nàng ấy gả xa tới Đại Chu, bên cạnh không có huynh đệ tỷ muội nào."
Nàng cũng muốn thế, nhưng tiểu hoàng thẩm chỉ qua lại với mấy người, hiện tại có thai liền đóng cửa từ chối tiếp khách! Trong lòng Dương Mặc Tuyết nghĩ vậy, trên mặt vẫn cười đồng ý.
Khó lắm Kính Huệ công chúa mới lộ mặt một lần, cho nên Phương Hoàng Hậu cố ý truyền lời muốn Dung Hoa tiến cung. Có điều đó chỉ là ý của bà ta, Chu Hành nhất quyết không đồng ý. Dung Hoa cũng không thích yến hội ngươi đào hố, ta lập bẫy, vì thế quyết định không đi.
Kính Huệ công chúa tham dự, còn truyền lời kêu mình đi, Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu còn không phải muốn cho Giang gia mặt mũi sao? Nghĩ đến Giang gia lợi dụng Kính Huệ công chúa tính kế nàng và Chu Hành, trong lòng Dung Hoa lại không thoải mái.
Yến hội bắt đầu vào buổi chiều, không chỉ có Tứ hoàng tử dặn dò Dương Mặc Tuyết, Đại hoàng tử và Thất hoàng tử cũng nói chuyện với thê tử của mình.
Mọi người cũng sớm đoán được Dung Hoa sẽ không đến, vì thế như ngày thường mà qua lại chào hỏi với chúng nữ quyến.
Giang Uy sắp tới ngày gả, vì thế Giang phu nhân chỉ dẫn theo mấy con dâu, cười đến gương mặt như hoa nở rộ. Được chúng phu nhân nịnh hót, bà ta cười tới khép miệng không được.
Trong viện, chúng công tử đùa giỡn nói huynh đệ Giang Ngọc Nguyên không giống công tử thế gia trong kinh thành, ai nấy đều oai hùng khí độ khiến mọi người phải chú ý.
Chỉ chốc lát, Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu tới, Chính Đức Đế đi trước, Phương Hoàng Hậu hiền huệ dìu Kính Huệ công chúa. Phía sau là chúng phi tần Hàn Đức Phi và Lý Thục Phi.
Mọi người vội quỳ xuống hành lễ.
Vào chỗ ngồi, Chính Đức Đế ban Giang Dũng ba chén rượu, lại hàn huyên chuyện những năm gần đây.
Giang Dũng vội cùng thê nhi quỳ xuống tạ ân, tỏ vẻ cảm động đến rơi nước mắt, ba chung rượu đều uống cạn.
Chu Hành ngước mắt nhìn qua.
Giang Dũng một thân khôi giáp, nước da ngăm đen, nét mặt lộ sự uy nghiêm.
Chu Hành lắc lư chén rượu trong tay.
Lục hoàng tử ngồi bên cạnh y lúc này thì thầm: "Tiểu hoàng thúc ngài xem, đôi mắt ông ta lóe sáng như sao, khẳng định không phải kẻ đơn giản."
Chu Hành nhíu mày, thấp giọng: "Đương nhiên không đơn giản." Có thể ở Tây Nam nhiều năm, lại có thể thần không biết quỷ không hay mà khai thác mỏ vàng nhiều năm như vậy, gần đây nhất còn có thể xóa sạch mọi dấu vết, Giang Dũng là kẻ đơn giản sao?
Điều y tò mò chính là, vàng Giang gia khai thác mấy năm nay rốt cuộc đã bị đưa đi đâu? Dùng làm gì? Trong tối ngoài sáng Giang Dũng không có quá nhiều sản nghiệp.
Chẳng lẽ số vàng đó đều được chôn trong tướng quân phủ của Giang gia ở Tây Nam?
Thấy Lục hoàng tử và Chu Hành thì thầm nói chuyện, Phương Hoàng Hậu quay đầu cười với Kính Huệ công chúa: "Biết hoàng tỷ sẽ đến, hôm nay muội cố ý truyền lời cho Cửu đệ muội nếu thân thể nhanh nhẹn thì tiến cung, như thế chúng ta có thể hàn huyên việc nhà."
Kính Huệ công chúa sao không biết bà ta đang mách lẻo, ý nói người làm hoàng tỷ này khó lắm mới ra ngoài một chuyến, tức phụ của Tiểu Cửu ỷ vào hài tử trong bụng mà làm bộ làm tịch. Bà quay đầu nhìn Hoàng Hậu ngồi bên trên, hòa ái nói: "Tiểu Cửu lớn như vậy, đây là hài tử đầu tiên, theo lý nên như thế." Ánh mắt lạnh lùng không chút độ ấm.
Phương Hoàng Hậu sững sờ, cười gật đầu: "Hoàng tỷ nói đúng, nên cẩn thận một chút, lần trước đúng là dọa người, vì thế muội cố ý dặn muội ấy chờ sinh hạ hài tử rồi lại tiến cung thỉnh an."
Hai người không nói gì nữa.
Qua ba chén rượu, Giang Dũng đột nhiên đứng lên, hai tay giao ra hổ phù, chỉ nói bản thân tuổi đã lớn, thân thể lại có tật cũ, không có cách nào đảm đương trọng trách.
Nhất thời, cả điện các đều an tĩnh.
Chu Hành không khỏi ngước nhìn nhìn thoáng qua Giang Dũng.
Chính Đức Đế khẽ cười: "Ái khanh càng già càng dẻo dai, Tây Nam không thể thiếu ngươi giúp trẫm trấn thủ."
Hôm qua vừa hồi kinh ông ta liền tiến cung, không chút do dự mà giao ra hổ phù, châm chước muốn thử ông ta, cho nên hôm qua Chính Đức Đế mới không lấy lại.
Hôm qua không có kết quả, hôm nay lần nữa làm trò trước mặt nhiều người để biểu đạt lòng trung
thành, quả nhiên chỉ có cáo già!
Giang Dũng lại khóc lóc kể lể một hồi, nói bản thân không có cách nào tiếp tục đảm nhiệm trọng trách này, ngay cả nước mắt cũng trào mi.
Lúc này Chính Đức Đế mới cho người lấy hổ phù về.
Còn những việc khác ông ta không nói gì thêm, nhưng trong lòng mọi người đã rõ. Hoàng Thượng khẳng định đã có sắp xếp cho Giang gia.
Giang Dũng như trút được gánh nặng, tươi cười trên mặt cũng tỏ vẻ nhẹ đi vài phần.
Kế tiếp tất nhiên là ca vũ thăng bình, quần thần hân hoan, Kính Huệ công chúa ngồi một lúc liền xin cáo từ, mấy năm nay bà ấy luôn ở trong công chúa phủ, Chính Đức Đế níu giữ không được liền lệnh Trương công công tự mình đưa bà về.
Yến hội lần này tổ chức ở Ánh Nguyệt Các, nơi ngắm trăng đẹp nhất, hơn nữa còn có dòng suối chảy vào, buổi tối ánh đèn và sao trời chiếu xuống vô cùng xinh đẹp. Nhân Trung Thu mới qua mấy ngày, mà thời điểm đó phụ tử Giang Dũng còn đang đi đường, vì thể hiện sự quan tâm với họ, Chính Đức Đế cố tình tổ chức yến hội ở nơi này.
Ánh chiều hôm đã buông xuống, điện các đặc biệt náo nhiệt.
Chính Đức Đế thoải mái cho mọi người tùy ý ra ngoài ngắm trăng.
Tề Quý Phi nhìn lên trời, quay đầu cười nói với Phương Hoàng Hậu: "Ánh trăng đẹp như vậy, mấy người trẻ tuổi hẳn đều muốn ngắm trăng, thần thiếp nếu trẻ lại vài tuổi cũng sẽ nghĩ như vậy."
"Cũng đúng." Phương Hoàng Hậu gật đầu, cho mấy phi tần trẻ tuổi như Ngô Bảo Châu và Diệp Di Nguyệt ra ngoài tản bộ.
Chính Đức Đế cũng đồng ý.
Mọi người đứng dậy tạ ân rồi rời đi.
.................................
Nhóm thần tử lớn tuổi cùng mệnh phụ ở lại cùng đế hậu thưởng thức ca vũ, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng thét chói tai: "Cứu mạng! Mau tới cứu mạng!"
Chính Đức Đế không vui nhíu mày, buông chén rượu trong tay xuống.
Phương Hoàng Hậu vội gọi cung nữ phía sau: "Đi xem đã xảy ra chuyện gì."
Cung nữ nhận lệnh, mới đi được hai bước, bên ngoài có cung nữ khác vội vàng chạy vào bẩm báo: "Bệ hạ, nương nương, việc lớn không tốt rồi."
"Chuyện gì mà hô to gọi lớn như vậy!" Phương Hoàng Hậu quát.
Cung nữ kia quỳ xuống: "Bệ hạ, nương nương, Sương Hà công chúa rơi xuống nước."
Chính Đức Đế lạnh lùng hỏi: "Cái gì? Sương Hà sao lại rơi xuống nước? Cung nữ vầ ma ma hầu hạ đâu?"
Phương Hoàng Hậu nghĩ tới cháu gái của mình đang chơi đùa với Sương Hà công chúa và mấy hài tử khác, gấp gáp hỏi: "Những hài tử khác thì sao?"
Hàn Đức Phi, Lý Thục Phi và Tề Quý Phi đều lo lắng.
"Tại sao lại rơi xuống nước thì nô tỳ không rõ lắm." Cung nữ trả lời, "Những vị điện hạ khác đều tốt, chỉ có Sương Hà công chúa rơi xuống nước."
"Mau truyền thái y!" Chính Đức Đế đứng dậy, ra ngoài.
Hoàng tử hoàng nữ dưới gối ông ta không nhiều lắm. Sương Hà công chúa là nữ nhi nhỏ nhất, cách Thanh Hà công chúa mười mấy tuổi, vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, ông ta đương nhiên sủng ái nó vạn phần.
Thấy Chính Đức Đế ra ngoài, Phương Hoàng Hậu cùng đám người cũng đứng dậy đuổi theo.
Tới nơi, nhóm người vây quanh bên hồ vội tản ra hành lễ.
Chính Đức Đế phất tay.
"Bệ hạ, ngài mau cứu Sương Hà đi." Diệp Di Nguyệt bò tới cạnh chân Chính Đức Đế, khóc lóc thảm thiết.
Chính Đức Đế duỗi tay đỡ ả đứng dậy, sau đó cau mày nhìn về mặt hồ.
"Sương Hà." Phương Hoàng Hậu cầm khăn xoa xoa khóe mắt, ra lệnh, "Mau, phái thêm người xuống cứu công chúa!"
"Vâng." Dứt lời, lại có mấy người nhảy xuống.
Diệp Di Nguyệt nức nở nhìn về mặt hồ: "Sương Hà, mẫu phi tới cứu con đây, con đừng sợ."
"Chiêu Nghi, nàng bình tĩnh một chút!" Chính Đức Đế vội giữ ả lại, "Sương Hà sẽ không sao."
"Bệ hạ, nước trong hồ rất sâu, Sương Hà lại nhỏ như vậy." Diệp Di Nguyệt khóc tới đứt ruột đứt gan, "Ngài để thần thiếp xuống cứu nó đi bệ hạ, ngài để thần thiếp đi đi."
Chính Đức Đế nhíu mày, giao ả cho Phương Hoàng Hậu, sau đó quay đầu nhìn nhìn đám người hầu hạ Sương Hà công chúa đang quỳ dưới đất: "Sương Hà sao lại rơi xuống nước?"
Bọn họ ai nấy cũng đều run rẩy: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết."
"Bệ hạ, trước cứu Sương Hà mới quan trọng." Phương Hoàng Hậu sai cung nữ phía sau dìu Diệp Di Nguyệt, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Chính Đức Đế lại quay đầu nhìn mặt hồ.
Người xuống nước nổi lên lại chìm xuống.
Trái tim mọi người đều thắt chặt.
Sắc mặt Ngô Bảo Châu trắng bệch, cả người run rẩy, ánh mắt hoảng sợ mà nhìn Diệp Di Nguyệt.
Thái y cũng mang hòm thuốc vội vàng chạy tới.
Khoảng nửa khắc, Sương Hà công chúa mới được vớt lên.
Hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt trắng xanh, đã tắt thở.
Thái y vội sai người đặt Sương Hà công chúa nằm xuống đất, một phen cứu chữa cũng không thể xoay chuyển đất trời.
"Sương Hà!" Diệp Di Nguyệt hét lên một tiếng rồi nhào qua, ôm lấy Sương Hà công chúa mà nức nở khiến người nhìn cũng phải đau lòng.
Lục hoàng tử khẽ thở dài: "Hài tử Sương Hà này trước giờ luôn ngoan ngoãn."
Chu Hành đứng cạnh hắn lại im lặng. Y lặng lẽ nhìn Diệp Di Nguyệt khóc đến thở hổn hển, lại nhìn Ngô Bảo Châu sắc mặt tái nhợt, trong lòng cảm thấy may mắn vì không cho Dung Hoa vào cung.
Khóc lóc một hồi, Diệp Di Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Ngô Bảo Châu: "Là ngươi, là ngươi đẩy Sương Hà xuống nước."
Ngô Bảo Châu run rẩy quỳ xuống: "Bệ hạ, thần thiếp bị oan."
"Ngô Bảo Châu, bọn ta tận mắt thấy ngươi đẩy Sương Hà. Ngươi thật ngoan độc, Sương Hà nó mới mấy tuổi chứ? Ngươi hận ta được Hoàng Thượng sủng ái, vậy cứ nhắm vào ta, Sương Hà chẳng qua chỉ là một hài tử, là ngươi giết Sương Hà, ngươi trả Sương Hà lại cho ta... Ngô Bảo Châu, ta phải cùng ngươi đồng quy vu tận." Dứt lời, Diệp Di Nguyệt nhào về phía Ngô Bảo Châu.
Truyện convert hay :
Cực Phẩm Cường Đại Nhất Thiếu