Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ, Bạch Lẫm chỉ biết trơ mắt nhìn nàng rơi xuống như diều đứt dây.
Ánh Nguyệt và Ánh Hồng hoàn hồn, vội vàng chạy tới, hét lên: "Gia!"
Bạch Lẫm liền đưa người ra trước, duỗi tay, nhưng dáng người nhỏ bé kia đã chìm xuống.
Sóng nước gợn mở.
"Người đâu! Người đâu! Cứu mạng! Tiểu thư rơi xuống nước rồi." Ánh Nguyệt Ánh Hồng vội vàng kêu to, một trái một phải đỡ lấy Bạch Lâm, "Gia, người không sao chứ?"
Người dưới tầng hai nhanh chóng ló đầu ra xem.
Ánh Hồng và Ánh Nguyệt tuy hiểu chút quyền cước nhưng các nàng lại không biết bơi, hiện tại chỉ có thể lớn tiếng nhờ người xuống cứu.
Máu tươi nhiễm đỏ vạt áo, nhưng Bạch Lẫm lại không quan tâm, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm mặt nước.
Bùm, bùm... Rất nhanh liền có người nhảy xuống.
Diệp Dung Hoa chìm xuống mặt nước, sau đó bơi về phía đuôi thuyền.
Sắc trời dần tối, nàng thả lỏng cơ thể để cả người tựa vào thuyền, nửa cái đầu nhô lên.
Không ai nghĩ rằng nàng biết bơi, thậm chí càng không thể tưởng tượng tới chuyện nàng sẽ tựa cơ thể vào thuyền để lẫn trốn.
Diệp Dung Hoa an tĩnh mà chờ, chờ tới trời tối.
Trên thuyền, mọi người đều quay đầu lại.
Đại phu nhanh chóng bôi thuốc cho Bạch Lẫm, sau đó băng bó vết thương.
Sắc mặt Bạch Lẫm xanh mét.
Nàng... Không thích hắn đến vậy sao? Thà chết cũng không tình nguyện theo hắn? Cho dù hắn có thể cho nàng tài phú bất tận?
Mấy ngày nay nhìn nàng an an tĩnh tĩnh, không nháo không loạn, hắn còn tưởng nàng đã suy nghĩ thông suốt, nào ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy?
Nàng dám ám sát hắn, nếu vừa rồi không phải bản thân nhanh tránh đi, hiện tại có phải hắn đã biến thành một khối thi thể hay không? Nàng không vui, nàng sợ, cho nên mới nhảy xuống sông để trốn tránh hắn sao?
Ánh mắt Bạch Lâm tuy giận dữ nhưng lại có chút mê man.
Sớm biết nàng cương liệt như vậy, hắn đã không cho nàng dừng dùng thuốc, sớm biết nàng tàn nhẫn như thế, hắn nên sớm biến nàng thành người của hắn!
Qua nửa ngày, Bạch Lẫm quay đầu nhìn mặt sông sáng như đuốc, gằn từng chữ một, lạnh lùng nói: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
Một đám người xuống nước, nhưng kết quả đều là thất vọng.
Ánh Hồng Ánh Nguyệt đứng một bên, không dám nhiều lời.
Hai người vâng lệnh trông chừng tiểu thư, hiện tại tiểu thư không rõ sống chết, cũng may khi đó chủ tử cũng có mặt, nếu không mạng nhỏ của bọn họ đã không giữ được.
Màn đêm buông xuống, người tìm không được, thi thể cũng không thấy.
Chủ tử chưa lên tiếng, đám người dưới nước không dám lên thuyền, chỉ có thể tiếp tục lặn xuống nước.
Bạch Lẫm nhìn ánh trăng nổi trên mặt sông, phân phó gia đinh tìm theo dòng nước.
Sắc trời đã tối, bốn phía đều được ánh trăng màu bạc phủ lên một tầng ngân ra, Diệp Dung Hoa ra khỏi mặt nước, giơ tay lấy thanh chủy thủ trong người ra.
Ánh trăng chiếu xuống, chủy thủ toát ra sự lạnh lẽo.
Những người trên đó trông chừng nàng quá chặt, kéo, dao, những thứ tương tự căn bản không cho nàng chạm đến. Thanh chủy thủ này nàng vô tình trộm được, chém sắt như bùn!
Diệp Dung Hoa quay đầu nhìn con thuyền.
Gỗ đóng thuyền không giống bỏ củi, hiện tại nàng không có khả năng trả thù, nhưng đục một lỗ hổng, dọa hắn ta vẫn là điều có thể?
Tên khốn này, đã thành hôn còn muốn nạp thiếp, không biết hiện tại có bao nhiêu nữ tử bị hắn hại cho sống dở chết dở đây.
Bạch Lẫm có tiền, không lẽ hắn cung cấp tiền tài cho Đỗ gia và Diệp gia sao?
Một ngày nào đó, nàng sẽ khiến hắn và toàn bộ Bạch gia vì chuyện hôm nay mà trả giá!
Đục một lỗ nhỏ, thấy nước ồ ạt chảy vào trong, sợ người khác chú ý, Diệp Dung Hoa vội cất thanh chủy thủ, nhẹ nhàng xoay người bơi đi.
Lúc quay đầu nhìn lại, Diệp Dung Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, Bạch Lẫm này có thể chương quản Bạch gia, chắc hẳn có chỗ hơn người, thấy thuyền có sự cố, hắn chắc chắn sẽ phải người đi tìm.
Chỉ là, với thân hình quá mảnh mai này, Diệp Dung Hoa bơi một hồi phải dừng lại nghỉ ngơi, cũng may hiện tại là giữa
hè, tuy trời đã khuyên nhưng nước vẫn còn ấm.
Nếu là mùa đông, cho dù có biết bơi nàng cũng không dám nhảy xuống.
Diệp Dung Hoa bơi một hồi thì thấy một chiếc thuyền khác ở trên mặt sông, không muốn để người ta chú ý, nàng liền xoay người bơi về hướng của biển.
Không ngờ, chỉ mới xoay người, bên đó đã truyền tới tiếng động: "Có thích khách." Sau đó bùm mấy tiếng, người trên thuyền nhảy xuống.
Nương theo ánh trăng, nàng liền thấy bốn người bơi về phía mình.
"Ai phái ngươi tới?"
Chẳng lẽ vận khí năm nay quá xui hay sao?
Vừa trốn khỏi ổ sói, hiện tại lại bị coi là thích khách ư?
Diệp Dung Hoa nhìn bốn người trước mặt, hai tay lập tức đưa lên trên: "Cái vị hiểu lầm rồi, ta không phải thích khách."
"Không phải? Vậy ngươi lén la lén lút làm gì?" Một người nhíu mày hỏi, thanh âm lạnh lùng.
"Ta thật sự không phải thích khách, ta là..."
Nói bản thân là người qua đường sao? Hay đang chạy nạn? Chẳng lẽ phải nói bị người ta đuổi giết?
Nàng là một nữ tử yếu đuối, có nói thế nào cũng không rõ ràng.
"Bắt lại trước." Người nọ lạnh lùng nhìn Diệp Dung Hoa, hắn vung tay lên, cùng ba người kia xông tới vây bắt nàng.
"Dừng lại, ta tự mình đi, không cần các ngươi bắt." Diệp Dung Hoa lên tiếng.
Đương nhiên bốn người không thể tự mình làm chủ, nếu muốn tin mình không phải thích khách, vậy nàng phải tự mình đi giải thích với chủ tử của bọn họ!
Người nọ không quan, chỉ trực tiếp tiến lên dùng dây thừng trói nàng.
"Ta đã nói, tự ta đi." Diệp Dung Hoa lạnh lùng nhìn, cả người toát ra sự cương nghị không thể từ chối.
Nói xong, nàng duỗi tay nắm lấy sợi dây kia, hướng người kia nói: "Kéo đi."
Bên trên đã có người đợi sẵn, bọn họ liền kéo Diệp Dung Hoa đi lên.
Không đợi bốn người cùng lên, ở đây đã có người đưa Diệp Dung Hoa tới boong tàu.
Ánh trăng cùng ánh đèn đan xen vào nhau, Diệp Dung Hoa thấy một nam tử trẻ tuổi ngồi trên boong tàu, nhàn nhã pha trà, tuy không rõ dung nhan nhưng tư thái, động tác vô cùng ưu tư.
"Chủ tử, đây là thích khách vừa bị bắt." Người mang Diệp Dung Hoa tới đẩy nàng về phía trước.
Nam tử kia vẫn duỗi tay pha trà.
Tựa như tất cả đều không liên quan tới hắn.
Làn da trắng nõn, ngón tay thon dài, dưới ánh đèn và ánh trăng càng thêm ma mị, động tác mềm nhẹ như đi trên mây.
Tuy vậy, Diệp Dung Hoa lại cảm nhận được sự thờ ơ từ hắn, trong đôi mắt kia hoàn toàn không có sự quan tâm với những chuyện xung quanh.
Nước, tí tách từ lọn tóc, y phụ của Diệp Dung Hoa nhỏ giọt xuống.
Nam tử không nói gì.
Diệp Dung Hoa cũng im lặng, chỉ bình tĩnh chờ hắn lên tiếng.
Nhất thời, xung quanh chỉ còn tiếng pha trà của y cùng tiếng nhỏ giọt trên y phục của Diệp Dung Hoa.
Không khí như lắng đọng lại.