Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Kính Huệ công chúa


trước sau

Kính Huệ công chúa là tỷ tỷ cả đương kim Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vô cùng kính trọng vị đích tỷ này, lý do đương nhiên không phải vì bà là hoàng tỷ, mà bên trong vẫn còn một nguyên nhân.

Tiên đế có tám người con trai và một người con gái, vị công chúa duy nhất đó chính là Kính Huệ công chúa, cũng là huyết mạch duy nhất của Tiên hoàng hậu, hơn nữa văn võ song toàn. Năm đó, Kính Huệ công chúa tài mạo xuất chúng, nổi danh thiên hạ.

Tới tuổi thành hôn, người đời đều đoán xem ai có thể đoạt được trái tim của mỹ nữ này, khi ấy, Tây Lương cũng phái người tới cầu thân, hy vọng thắt chặt giao hảo giữa hai nước.

Nhưng, cầu thân chỉ là cầu thân, Tây Lương vẫn phái mấy chục vạn đại quân tiếp cận biên giới, có ý dùng vũ lực để uy hiếp.

Năm đó, Kính Huệ công chúa mười bảy tuổi đã có người trong lòng trực tiếp cầm kiếm chém đầu sứ giả, thỉnh chỉ mặc giáp ra trận, lập lời thề không đánh bại đại quân Tây Lương, tuyệt không trở về kinh!

Ba năm sau, Kính Huệ công chúa đại thắng trở về, nhưng người nàng ái mộ lại không còn nữa.

Mà nàng, cả đời quyết không gả cho kẻ khác.

Tiên đế từng có ý chỉ, con cháu Chu gia bất luận là ai đều không được bạc đãi công chúa, cho nên Hoàng Thượng, Thái hậu, Hoàng hậu thấy nàng đều vô cùng khách khí.

Mà ngày hôm nay, Lâm Luật lại đi đập nát tửu lâu của Kính Huệ công chúa!

"Sao có thể? Kính Huệ công chúa trước giờ luôn ở trong phủ, không hỏi chuyện đời." Vị công chúa này với Lâm Luật mà nói vô cùng xa lạ, khi nhỏ hắn chỉ gặp bà ấy vài lần trong cung.

"Sao lại không thể hả?" Thành Quốc Công chỉ vào thanh chủy thủ đang nằm dưới đất, Lâm Luật tuy không biết nhưng ông lại nhận ra vô cùng rõ ràng, "Thanh chủy thủ này có khắc dấu của Kính Huệ công chúa, ngươi từ trước tới nay làm việc ổn trọng sao không cẩn thận suy nghĩ đi? Người có thể mở Lâu Ngoại Lâu là người thường sao?"

Lâm Luật có chút mơ hồ, hắn đương nhiên biết chủ nhân Lâu Ngoại Lâu xuất thân đặc biệt, nhưng cho dù thế nào cũng không nghĩ đó là Kính Huệ công chúa. Lâm Luật quỳ xuống, cúi đầu: "Là nhi tử lỗ mãng, thỉnh phụ thân trách phạt."

"Từ nhỏ ta đã dạy ngươi bất cứ chuyện gì đều phải suy nghĩ trước rồi mới hành động, không ngờ ngươi lại thiếu kiên nhẫn như thế!" Thành Quốc Công quát.

"Phụ thân, đây cũng không phải là lỗi của một mình ca ca, là tên Liễu công tử kia khiêu khích trước." Tình cảm giữa Lâm Nhược và huynh trưởng trước nay vô cùng tốt, thấy hắn bị phạt, nàng nhịn không được mà mở miệng cầu tình, cuối cùng cũng không quên dùng tới nước mắt, "Ca ca cũng là quan tâm Diệp Ngũ cô nương thôi, nhưng Ngũ cô nương lại không cảm kích, tùy ý theo Liễu công tử kia lên lầu, mà người trong tiệm lại không cho bọn con đi theo. Ca ca là quan tâm mà hoảng loạn, cho nên mới..."

"Liễu công tử? Liễu công tử nào?" Thành Quốc Công nhìn Lâm Nhược, hỏi.

"Con không biết, bọn con cũng là lần đầu gặp y, chỉ biết y họ Liễu tên Hành, nhìn bộ dáng hình như rất thân với Ngũ cô nương." Lâm Nhược lắc đầu, thành thật trả lời.

"Phụ thân, Ngũ cô nương kia..."

"Lão gia, Luật Nhi còn trẻ, sự tình lại liên quan tới hài tử kia, khó trách sẽ manh động một chút..." Lâm phu nhân ho một tiếng, cắt ngang lời Lâm Luật, "Chuyện quan trọng trước mắt là chúng ta phải tìm cách bồi tội với Kính Huệ công chúa." Tính tình của nhi tử, bà còn không rõ sao? Ngay thời điểm Quốc Công gia đang nổi nóng, nếu nó muốn nói gì thêm thì chẳng khác nào đổ dầu vào lửa.

Lâm Luật cũng vội vàng nuốt lời định nói xuống.

Lâm phu nhân đứng dậy nhặt quyển sổ dưới đất: "Tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ... Lão gia, có cần chuẩn bị lễ vật bồi tội không?"

Vật tốt trên đời có thứ nào Kính Huệ công chúa chưa nhìn thấy? Quả thật là khó xử.

Thành Quốc Công nhíu mày, ánh mắt nhìn Lâm Luật càng thêm phẫn nộ: "Liễu Hành? Hành? Vị công tử kia bao nhiêu tuổi?"

"Khoảng mười tám, mười chín tuổi." Lâm Luật trả lời.

"Tuổi tác thì đúng rồi, có điều... Chắc là không phải." Thành Quốc Công lắc đầu.

"Người Quốc Công gia nói là..." Lâm phu nhân mở miệng
định hỏi.

Thành Quốc Công liếc bà ta một cái, duỗi tay giật lấy quyển sổ kia: "Phân phó xuống, vật liệu và nhân lực tu sửa Lâu Ngoại Lâu đều phải là tốt nhất."

"Vâng." Lâm phu nhân đáp.

Thành Quốc Công trầm tư một lát, mới nói: "Đi lấy phỉ thúy Bạch Thái và khô mộc thư phòng tới đây."

"Quốc Công gia."

"Phụ thân."

Lâm Nhược kinh ngạc, sắc mặt Lâm Luật trắng bệch, Lâm phu nhân cũng kinh ngạc.

Ba người đồng loạt nhìn Thành Quốc Công, miếng phỉ thúy Thái Bạch là vật gia truyền của Lâm gia, mà khô mộc cũng là bức tranh có giá trị xa xỉ.

"Người đâu, chuẩn bị xe ngựa." Thành Quốc Công lên tiếng.

Lâm phu nhân đành phải gạt đi bi thương mà đi chuẩn bị.

....................

Đèn đuốc trong phủ công chúa sáng ngời, Kính Huệ công chúa đang đi dạo trong viện, vóc người cao gầy, áo ngoài sắc thu, váy dài xanh thẳm, y phục thập phần đơn giản và hiền hòa nhưng lại không giấu được ung dung quý phái, tuổi tác tuy đã hơn năm mươi nhưng do chăm sóc kỹ càng, thoạt nhìn chỉ khoảng bốn mươi. Nghe hạ nhân nói phụ tử Thành Quốc Công chịu đòn tới nhận tội, bà quay đầu nhìn Liễu Hành bên cạnh, lại phân phó Thành cô cô: "Ngươi đi đuổi bọn họ đi."

Thành cô cô trước kia là cung nữ của Kính Huệ công chúa, hiện tại là ma ma thân cận, kêu bà ta đi cũng vì chừa vài phần mặt mũi cho Thái hậu, còn phụ tử Thành Quốc Công, Kính Huệ công chúa thật sự không để họ vào mắt.

"Quốc Công gia trả tiền là được." Thành cô cô hành lễ với Thành Quốc Công, rồi nói, "Quốc Công gia, Thế tử mời trở về, công chúa nói chẳng qua là việc nhỏ, mọi người không cần để trong lòng."

Thành Quốc Công thở phào nhẹ nhõm, bồi tội thêm một lúc rồi mới dẫn Lâm Luật trở về.

Thành cô cô cho người tiễn bọn họ ra cửa, sau đó kêu cung nữ mang lễ vật tới hậu viện.

Phỉ thúy Bạch Thái dưới ánh đèn càng thêm lộng lẫy, Kính Huệ công chúa lại nhìn bức tranh cung nữ đang mở ra, nói với Liễu Hành: "Thành Quốc Công quả nhiên tốn không ít tâm tư."

Sắc mặt Liễu Hành vẫn lãnh đạm như vậy, y không tiếp lời, chỉ nói: "Lúc trở về cũng không mang tới thứ tốt gì, hôm nay coi như mượn hoa hiến Phật."

"Tiểu tử thúi này." Kính Huệ công chúa cười mắng, "Sao lại không nói thẳng là sản nghiệp của đệ?"

"Đệ đáng lẽ năm sau mới hồi kinh." Liễu Hành chỉ đáp một câu, sau đó liền đứng dậy, "Cáo từ trước."

"Tiểu Cửu, nha đầu kia đã đính hôn với Lâm Luật." Kính Huệ công chúa quan tâm nhắc nhở.

"Đệ biết." Liễu Hành dừng bước, quay đầu nhìn bà, gương mặt được ánh đèn chiếu rọi càng thêm tuấn mỹ, "Hoàng tỷ không cần lo lắng, đệ chiếu cô nàng cũng là vì Diệp trạng nguyên, dù sao ông ấy cũng dạy dỗ đệ mấy ngày."

Y là đệ đệ của Hoàng Thượng và Kính Huệ công chúa, Chiêu Vương Chu Hành, mẫu thân họ Liễu.

Nói xong, y tiếp tục nâng bước.

Kính Huệ nhìn theo bóng lưng của y, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng.

"Công chúa, điện hạ đã trưởng thành rồi, người không cần lo lắng." Thành cô cô nhẹ giọng khuyên nhủ.

"Được rồi, đưa đồ vào kho đi." Kính Huệ công chúa phân phó một câu, duỗi tay cầm lấy ly trà.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện