Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Một đêm đáng sợ


trước sau

"Tỷ ta tới làm gì? Không gặp, không gặp!" Từ lúc ở Định Quốc Công phủ Diệp Di Nguyệt đã bắt đầu thấp thỏm lo sợ, lúc này nghe nha đầu báo Dung Hoa tới, liền cất cao giọng,"Ta không gặp tỷ ta, kêu tỷ ta về đi!"

Ai biết nha đầu chết tiệt kia tới đây như vậy? Còn trễ thế này!

"Tức giận như vậy? Là ai chọc giận Lục muội sao?" Một giọng nói ôn nhu vang lên.

Diệp Di Châu quay đầu nhìn Dung Hoa một thân váy áo xanh lá nhẹ nhàng đi vào, hai mắt lập tức mở to: "Tỷ... Tỷ... Tỷ vào đây bằng cách nào?" Nàng ta rống giận, "Nô tài đáng chết, không có lệnh của ta, ai cho các ngươi để người ngoài vào phòng? Kéo ra ngoài đánh chết cho ta!"

"Đương nhiên là đi vào rồi." Dung Hoa không chút khách khí ngồi xuống, Túy Đồng duỗi tay rót cho nàng ly trà, sau đó lui xuống đứng cạnh Lưu Tô.

Ngoài cửa im ắng không chút tiếng động.

Linh Đang và Linh Nhi sốt ruột đưa mắt ra ngoài xem rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng bọn họ không ai dám rời khỏi Diệp Di Nguyệt, hiện tại chỉ đành đứng sau chờ nàng ta ra lệnh.

"Tỷ làm gì người bên ngoài rồi hả?" Diệp Di Nguyệt trừng mắt nhìn Dung Hoa.

"Không thế nào cả." Dung Hoa cầm ly trà, lắc đầu.

"Ngũ tỷ tỷ, tỷ..." Diệp Di Nguyệt tức giận tới nói không thành tiếng, hai mắt ươn ướt, "Ngũ tỷ tỷ, tuy tỷ là đích tỷ của muội nhưng cũng không thể không nói đạo lý như vậy. Tỷ sao có thể không nói với muội một tiếng mà xông vào phòng chứ?"

Dung Hoa không hề tức giận, thổi thổi ly trà rồi uống một ngụm, mỉm cười: "Thì ra muội cũng biết cái gì là có lý, cái gì là vô lý. Hôm nay ở Quốc công phủ, muội đã làm gì hả? Âm ngoan độc ác hay là tâm địa rắn rết?"

Sắc mặt Diệp Di Nguyệt lập tức trắng bệch: "Muội không biết tỷ tỷ đang nói gì cả."

Dung Hoa gác ly trà lên bàn, vươn tay xoa xoa hoa văn trên cổ tay áo, không nhanh không chậm mà nói: "Lục muội không biết lời của ta có ý gì sao? Chẳng lẽ muốn ta tìm người tới đây đối chất, muội mới có thể nhớ lại?"

Diệp Di Nguyệt nắm chặt hai tay thành đấm: "Tỷ muốn làm gì? Ngũ tỷ tỷ, đừng tưởng tỷ lớn tuổi hơn ta thì muốn làm gì thì làm!"

"Ta cũng chẳng muốn làm gì cả." Dung Hoa vừa nói vừa duỗi tay lấy thanh chủy thủ sớm đã chuẩn bị.

"Ngũ tỷ tỷ, tỷ..." Diệp Di Nguyệt sợ hãi nhìn Diệp Dung Hoa, hét lớn, "Người đâu? Có ai không?"

"Sao vậy? Sợ hả?" Dung Hoa cười trào phúng, "Cứ lớn tiếng đi, tốt nhất là gọi tổ mẫu tới, ta thật muốn xem nếu tổ mẫu biết chuyện ngươi hợp mưu với người ngoài hủy hoại thanh danh của ta, bà ấy sẽ làm thế nào?"

Hôm nay chuyện ở Quốc Công phủ, Diệp Di Nguyệt đương nhiên không thoát khỏi quan hệ, bởi vì phản ứng khi đó của nàng ta đã chứng minh tất cả.

Nếu Diệp lão phu nhân biết Diệp Di Nguyệt cùng người ngoài tính kế với nàng, không biết sẽ có thái độ gì nhỉ?

Nàng là đích nữ của Diệp gia, thanh danh của nàng một khi bị hủy hoại sẽ liên lụy tới Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt, hơn nữa còn ảnh hưởng tới hôn nhân của mấy huynh đệ Diệp Cẩm Hoằng.

Diệp lão phu nhân sẽ bỏ qua cho Diệp Di Nguyệt sao? Không thể nào!

Sắc mặt Diệp Di Nguyệt càng lúc càng tái nhợt,
thái dương ròng ròng mồ hôi lạnh: "Ngũ tỷ tỷ, tỷ đừng ngậm máu phun người! Muội không làm gì cả, tỷ đừng vu oan cho muội."

Linh Đang và Linh Nhi cũng run rẩy: "Ngũ tiểu thư, người đừng làm bậy." Nói xong, bọn họ lập tức muốn chạy ra ngoài.

Lưu Tô bước lên chắn ngang, một tay đè vai một người. Bọn họ bị đè xuống, không thể động đậy. Hai người là đại a đầu bên cạnh Diệp Di Nguyệt, nếu nàng ta xảy ra chuyện, các nàng chắc chắn trốn không khỏi trách nhiệm, vì thế quỳ xuống xin tha: "Ngũ tiểu thư tha mạng, cho dù tiểu thư nhà nô tỳ có chọc người tức giận thế nào, xin người hãy nể mặt lão gia quá cổ, đừng so đo nữa."

Chủ tớ ba người nửa câu cũng không nhắc tới chuyện ở Định Quốc Công phủ hôm nay.

"Chưa làm gì sao?" Dung Hòa khẽ cười, "Diệp Di Nguyệt, ngươi muốn trèo cao gả cho Lâm Luật, ta không để ý, chỉ cần ngươi có bản lĩnh đoạt lấy là được, nhưng ngươi đáng lẽ không nên tính kế với ta!"

"Diệp Dung Hoa, ngươi đừng ở đây ăn nói bậy bạ, hồ ngôn loạn ngữ!"

"Ta ăn nói bậy bạ, hồ ngôn loạn ngữ sao?" Xẹt một tiếng, Dung Hoa rút thanh chủy thủ khỏi vỏ, "Diệp Di Nguyệt, ngươi còn muốn phủ nhận?"

"Ta..." Cả người Diệp Di Nguyệt phát run, "Ngươi... Ngươi điên rồi."

Dung Hoa đưa mắt nhìn thanh chủy thủ trong tay, nói: "Ta đột nhiên cảm thấy ngón tay cũng không tồi."

"Ngũ tiểu thư, đừng..." Linh Đang và Linh Nhi hoảng sợ cầu xin.

Diệp Di Nguyệt run rẩy như lá rụng mùa thu, ngón tay theo bản năng rụt vào ống tay áo: "Điên rồi... Ngươi điên rồi..."

Bỗng một mùi hăng hăng xông thẳng vào mũi.

Dung Hoa châm biết nhìn một mảng ướt lớn trên váy của Diệp Di Nguyệt.

Lưu Tô và Túy Đồng cũng nhìn qua, Linh Đang và Linh Nhi cũng ngẩng đầu nhìn.

Diệp Di Nguyệt cúi đầu, khuôn mặt trắng bệch nhiễm một tầng đỏ xấu hổ. Nàng ta ngẩng đầu nhìn Dung Ho, yết hầu như bị thứ gì đó bóp nghẹn, một chữ cũng không thể nói ra, chỉ biết ngã nhào xuống đất.

"Tiểu thư." Linh Đang và Linh Nhi vội bò qua.

Gan bé vậy sao?

Dung Hoa lắc đầu, đứng dậy.

"Ngũ... Ngũ tiểu thư." Linh Đang và Linh Nhi ôm chầm Diệp Di Nguyệt, run rẩy nhìn Diệp Dung Hoa như trông thấy quỷ.

Dung Hoa liếc nhìn bọn họ, thu lại chủy thủ vào vỏ: "Chúng ta đi." Sau đó, nàng mang Túy Đồng và Lưu Tô ra ngoài.

Ba người vừa ra khỏi phòng, bên trong lập tức truyền tới tiếng kêu hoảng loạn của Linh Đang và Linh Nhi.

Tiếng nháo loạn dần cách xa, bong đêm an tĩnh chỉ còn tiếng bước chân của ba người, chỉ là an tĩnh đến mức quá quỷ dị.

Túy Đồng và Lưu Tô đi cạnh bảo vệ Dung Hoa. Nàng quay đầu, thấp giọng hỏi: "Có người sao?"

Kẻ này đương nhiên không phải gia đinh trong Diệp phủ.

Túy Đồng nghiêm túc gật đầu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện