Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Là dao trong tay ta nhanh? Hay ngươi ra tay nhanh hơn?


trước sau

Mùng mười, Diệp Thế Lâm bắt đầu tới nha môn làm việc.

Thư viện qua nguyên tiêu mới mở, nên trong mấy ngày này ba huynh đệ Diệp Cẩm Hoằng, Diệp Cẩm Cần và Diệp Cẩm Hoằng đều vùi đầu khổ đọc ở nhà.

Diệp lão phu nhân một bên xử lý công việc trong phủ, một bên cùng Lý ma ma tuyển chọn cháu dâu, bà ta thương tôn tử như vậy, đương nhiên tìm người đủ hiền lương thục đức, đoan trang hào phóng mà rước về.

Đứa cháu dâu này phải xuất thân hiển hách, môn đăng hộ đối hoặc ít nhất gần bằng Diệp gia. Trong lòng Diệp lão phu nhân đã có vài tuyển chọn, hiện tại chỉ chờ tôn tử đậu cao trung mới có thể bắt đầu xuống tay.

Diệp phu nhiều người, Diệp Cẩm Bạc đương nhiên không thể đơn độc ở cùng Dung Hoa, trừ những lúc cần thiết, nàng đều ở Hải Đường uyển. Diệp Cẩm Bạc nhiều lần tới thăm nhưng ngay cả cửa viện cũng không thể đi vào. Hắn vốn định tìm cách để bản thân qua Nhị phòng, thân càng thêm thân. Nhưng cuối cùng người được chọn lại là Diệp Cẩm Cần, kế hoạch của hắn thiếu chút thành công nhưng lại bị thân mẫu Kỷ thị của mình phá hỏng, mẫu thân đòi sống đòi chết không cho, hắn đương nhiên không dám ngỗ nghịch.

Hơn nữa, mẫu thân cũng vì ba huynh muội họ mà nỗ lực.

Nhưng con người mà, càng không thấy, hắn lại càng muốn gặp, trong lòng tựa như không thể bỏ được, ngày đêm mơ tưởng tới khó chịu, nhưng nghĩ tới mấy ngày nữa phải tới thư viện, hắn càng không thể yên lòng. Nghĩ tới Tết Nguyên Tiêu ngày mai, hai mắt Diệp Cẩm Bạc sáng rực, nhanh chóng phân phó gia đinh Tư Tiên một phen.

Tư Tiên nghe xong liền gật đầu rời đi, lúc trở lại liền cười nói: "Thiếu gia, Lâu Ngoại Lâu bị đặt chỗ hết rồi, tiểu nhân liền giúp người chọn một nhã gian trên lầu ba ở Thái Bạch Lâu, tầm nhìn vô cùng tuyệt."

"Thưởng." Diệp Cẩm Bạc ném sách lên án thư, vứt cho Tư Tiên một khối bạc, sau đó đứng dậy ra ngoài.

"Tạ thiếu gia ban thưởng. Thiếu gia ngài định đi đâu vậy?" Tư Tiên cao hứng nhận lấy, cười đuổi theo.

"Đi thỉnh an tổ mẫu."

Diệp lão phu nhân vừa nghe ma ma quản sự bẩm báo, thấy Diệp Cẩm Bạc tới liền cho bà ta lui ra ngoài, hỏi: "Bạc Nhi, sao lại tới đây lúc này? Có phải khó chịu trong người không? Hay là đã xảy ra chuyện gì." Diệp lão phu nhân vô cùng thương yêu ba đứa tôn tử, đặc biệt là hai cháu đích tôn.

"Cháu tới thăm tổ mẫu." Diệp Cẩm Bạc cười đáp, sau đó ngồi xuống bên cạnh bà ta.

"Tiểu tử này, nói chuyện thật ngọt." Diệp lão phu nhân cười mắng, gương mặt tràn ngập từ ái, "Nói đi, có chuyện gì nhờ ta giúp đỡ đúng không?"

"Không ạ." Diệp Cẩm Bạc lắc đầu, "Tổ mẫu, nghe nói hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu năm nay tổ chức lớn hơn năm ngoái, tôn nhi đã đặt một nhã gian ở Thái Bạch Lâu trên phố chu tước, hi vọng tối mai tổ mẫu người có thể đi xem."

"Chuyện này..." Diệp lão phu nhân do dự, "Tuy trời đã ấm lên nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, huynh đệ các cháu sắp phải thi cử, nếu có gì sơ suất, các cháu bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao?" Đây là thời điểm mấu chốt, bọn họ không thể để xảy ra bất kỳ sự cố nào.

"Tổ mẫu, không đầu, chúng cháu không phải thư sinh yếu đuối bị gió thổi liền ngã, ra ngoài xem đèn vừa lúc có thể giải sầu, chứ cứ ở trong phòng đọc sách thật buồn chán." Diệp Cẩm Bạc ôm lấy cánh tay Diệp lão phu nhân, làm nũng, "Tổ mẫu, người đồng ý đi."

"Được, được, được." Diệp lão phu nhân bị hắn lắc tay tới đầu óc choáng váng, "Chỉ lần này thôi, sau đó phải nghiêm túc đọc sách, muốn chơi cũng phải đợi tới lúc thi xong rồi nói."

Ba tôn tử cũng sắp tới thư viện, nghe Diệp Cẩm Bạc nói vậy, Diệp lão phu nhân đương nhiên lo ba người quá căng thẳng, lần này ra ngoài xem đèn có thể thả lỏng tinh thần, dù sao hiện tại cách kỳ thi cũng còn hai tháng.

"Cháu biết tổ mẫu thương cháu nhất." Diệp Cẩm Bạc rót trà cho Diệp lão phu nhân, "Tối đó, tổ mẫu, phụ thân và bọn cháu đều đi."

Diệp lão phu nhân nhận ly trà, lắc đầu: "Xương cốt của ta không chịu nổi vất vả rồi, không đi đâu, mấy đứa ra ngoài chơi là được."

"Vậy tôn nhi sẽ mang đèn lồng đẹp nhất về tặng cho người." Diệp Cẩm Bạc cười nói.

"Được." Diệp lão phu nhân gật đầu, sau đó ngẩng đầu nói với Lý ma ma: "Bà đi phân phó xuống kêu bọn họ chuẩn bị xe ngựa, còn nữa, người đi theo tối mai cũng phải lựa chọn kỹ càng.

"Vâng."

Hai người hàn huyên thêm vài câu, Diệp Cẩm Bạc liền đứng dậy cáo từ.

.........................

Diệp lão phu nhân không đi, Diệp Thế Lâm đương nhiên sẽ không theo đám tiểu bối ra ngoài, cho nên bữa tối hôm sau, sau khi cả nhà dùng cơm xong, Diệp lão phu nhân dặn dò Diệp Cẩm Hoằng phải chăm sóc đệ đệ muội muội một phen rồi mới cho bọn họ ra cửa.

Tết Nguyên Tiêu mỗi năm một lần, không ít tài tử cũng ra ngoài ngắm đèn, giải câu đố. Diệp Cẩm Hoằng và Diệp Cẩm Cần không nhảy nhót như Diệp Cẩm Bạc, nhưng hai người cũng rất mong chờ vào chuyến đi này.

Sắp xếp cho ba tỷ muội Dung Hoa hai chiếc xe ngựa. Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt ngồi chung. Dung Hoa dẫn theo Túy Đồng, Lưu Tô và Lê Hoa lên một chiếc, còn cả một Tiểu Xuân Thiên hào hứng.

"Xuân Thiên, lát nữa phải đi cùng mọi người có biết không? Nếu bị lạc thì cũng không được chạy loạn, phải đứng yên ở chỗ chúng ta đã nói trước đấy." Lê Hoa dặn dò Xuân Thiên, hôm nay người nhiều, đoàn người khó trách sẽ tách ra, cho nên cẩn thận vẫn là trên hết.

"Biết rồi, Xuân Thiên sẽ không chạy loạn, nhất định sẽ theo sát ba vị tiểu thư." Xuân Thiên tươi cười tới sáng lạn.

"Nếu gặp bọn bắt cóc thì phải làm sao?" Lưu Tô lên tiếng, đây là thứ đứa nhỏ này cần học. Xương côn nó rất tốt, bên cạnh tiểu thư lại ít người, hiện tại tuy chỉ mới tám tuổi nhưng chưa tới hai năm, nó nhất định sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của tiểu thư. Nàng và Túy Đồng chắc chắn sẽ dốc hết sức lực bồi dưỡng Xuân Thiên.

"Lưu Tô tỷ tỷ, nếu bọn họ ít người, Xuân Thiên sẽ đánh bọn họ, đánh không lại thì chạy. Nếu bọn họ ít người như lợi hại, hoặc là đông người, Xuân Thiên sẽ lập tức chạy trốn, kêu cứu, nếu lỡ bị bắt, vậy thì tùy cơ hành động." Xuân Thiên ngồi thẳng người, đáp.

"Nếu tiểu thư gặp nguy hiểm?" Lưu Tô tiếp tục hỏi.

"Xuân Thiên sẽ liều mình bảo vệ tiểu thư." Xuân Thiên nghiêm túc.

Lê Hoa nghe hai người nói chuyện, cả người khẽ run lên, nhưng nàng biết Lưu Tô lợi hại, sau chuyện lần đó, nàng ấy đã nổi tiếng khắp Diệp phủ, nha đầu thấy nàng ấy nếu không phải cung kính chào hỏi thì cũng sẽ đi đường vòng. Nàng cũng biết Lưu Tô dạy Xuân Thiên như thế cũng vì tốt cho tiểu thư, cho nên nàng chỉ an tĩnh ngồi một chỗ, thỉnh thoảng sẽ dâng trà và điểm tâm cho Dung Hoa.

Dung Hoa nhìn hai người một hỏi một đáp, bộ dáng vô cùng nghiêm túc liền nhịn không được mà mỉm cười.

Trên chiếc xe ngựa khác, Diệp Di Nguyệt và Diệp Di Châu hưng phấn trò chuyện.

Ba huynh đệ Diệp Cẩm Hoằng cưỡi ngựa đi phía trước.

Màn đêm buông xuống, người đi lại trên đường đông như nước, hai bên treo đầy đèn lồng màu đỏ, lúc này đều được đốt sáng, xa xa nhìn tới giống như hỏa long, lộng lẫy xinh đẹp.

Cuối cùng, bọn họ cũng tới Thái Bạch Lâu. Bên dưới hoan thanh tiếu ngữ vô cùng náo nhiệt, từ cửa sổ nhìn ra cảnh tượng đặc biệt huy hoàng.

Diệp Cẩm Bạc đề nghị: "Đứng đây có gì mà ngắm chứ, chi bằng chúng ta ra ngoài, nếu có lạc thì quay lại đây chờ, thế nào? Đại ca, huynh nói đi." 

Diệp Cẩm Hoằng là đại ca, chuyện này đương nhiên sẽ do hắn quyết định. Hắn cũng biết xuống lầu chơi mới thật sự náo nhiệt, cho nên cũng không phản bác: "Ừ, có điều mọi người cẩn thận một chút. Châu Nhi, muội phải chiếu cố Ngũ muội muội và Lục muội muội đấy."

"Đại ca yên tâm." Diệp Di Châu gật đầu, gương mặt lộ rõ phong thái của người tỷ tỷ.

Diệp Cẩm Hoằng dặn dò một phen rồi đứng dậy dẫn mọi người ra cửa, vừa xuống đại đường lầu một lại đụng phải người của Tây Ninh Hầu phủ. Một chúng nha đầu, bà tử, thị vệ vây quanh ba huynh muội Kiều Vũ Đình, Kiều Nhân và Kiều Vũ Thần.

Kiều Vũ Đình mặt như quan ngọc, thần thái sáng láng đứng giữa, bên trái là Kiều Vũ Thần đáng yêu, bên phải là Kiều Nhân ôn nhu.

"Tỷ tỷ." Vừa thấy đoàn người Dung Hoa, hai mắt Kiều Vũ Thần liền sáng lên, lập tức gọi một tiếng, vui sướng chạy về phía nàng.

"Thần Nhi." Dung Hoa cúi đầu nhìn đứa bé.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ." Kiều Vũ Thần ngẩng đầu, làn da trắng nõn nhiễm chút hồng nhạt, đôi mắt sáng như sao, mặt mày hớn hở, "Tỷ tỷ cũng tới ngắm đèn sao?" Một tháng không gặp, Kiều Vũ Thần vẫn nhiệt tình đáng yêu như vậy.

"Kiều Nhi, không được vô lễ." Kiều Vũ Đình đi tới, vươn tay về phía Kiều Vũ Thần.

"Đại ca." Kiều Vũ Thần không qua, chỉ ôm chặt chân của Dung Hoa, giới thiệu, "Đại ca, đây là tỷ tỷ của đệ."

Sau đó, đứa nhỏ buông tay, ra dáng ôm quyền với mấy người Diệp Cẩm Hoằng, hành lễ: "Thần Nhi gặp qua các vị ca ca tỷ tỷ."

"Gia đệ không hiểu chuyện, để các vị cười chê rồi." Kiều Vũ Đình cười duỗi tay kéo đứa nhỏ về bên mình, ôm quyền nói.

Diệp Cẩm Hoằng cũng ôm quyền đáp lễ: "Thế tử quá lời, Tứ công tử hoạt bát đáng yêu, thật khiến người ta yêu thích."

"Gặp qua thế tử." Dung Hoa uốn gối với hắn.

"Ngũ cô nương." Kiều Vũ Đình cười thi lễ, ánh mắt không một gợn sóng dừng trên mặt nàng.

Dung Hoa biết Kiều Vũ Đình có địch ý với mình, tuy chỉ mới vài lần gặp mặt nhưng người này không hề che giấu! Nàng đứng lên, bình tĩnh mỉm cười.

Ánh mắt Kiều Vũ Đình thâm trầm, tươi cười trên mặt càng sâu vài phần.

Diệp Di Châu, Diệp Di Nguyệt, Kiều Nhân cũng tiến lên hành lễ.

"Đại ca, tỷ tỷ cũng tới ngắm đèn, không bằng chúng ta đi cùng bọn họ đi." Kiều Vũ Thần lắc tay Kiều Vũ Đình, cong mi hỏi.

"Thần Nhi, Vương gia ca ca và tỷ tỷ đều đang chờ chúng ta, hơn nữa Ngũ cô nương có lẽ đã hẹn với bằng hữu, chúng ta sao có thể quấy rầy bọn họ chứ?" Kiều Nhân cười sờ vai Kiều Vũ Thần, nói.

"Ừ, Thần Nhi, chúng ta không thể để bọn họ chờ lâu, nếu nhớ tỷ tỷ, sau khi trở về có thể đưa thiệp mời nàng ấy tới phủ chơi, không phải càng tốt hơn sao?" Kiều Vũ Đình cúi đầu nhìn đứa bé, ôn nhu nói: "Thời gian sắp tới rồi, không phải phụ thân và phu tử đã dạy để phải biết giữ chữ tín sao?"

Kiều Vũ Thần nhăn mặt, nghĩ nghĩ rồi mới gật đầu: "Vâng." Nó tránh khỏi tay Kiều Vũ Đình, đi tới trước mặt Dung Hoa, nói, "Tỷ tỷ, đệ và Đại ca, còn cả Vương gia ca ca đã hẹn trước nên không thể đi chơi cùng tỷ tỷ, lát nữa trở về đệ sẽ đưa thiếp mời tỷ tới nhà chơi được không? Đệ có lễ vật muốn tặng tỷ tỷ... Vốn dĩ Thần Nhi muốn nhân ngày chúc Tết cữu cữu để gặp tỷ tỷ, nhưng Nhị tỷ bị bệnh, Thần Nhi không thể tới đó."

"Cảm ơn Thần Nhi, vậy Thần Nhi giúp tỷ tỷ giữ trước, sau này đưa lại cho tỷ cũng được." Dung Hoa cười nói.

"Vâng." Kiều Vũ Thần nghiêm túc gật đầu, "Vậy Thần Nhi đi trước, tạm biệt tỷ tỷ."

Nói xong, đứa nhỏ quay đầu hướng đám người Diệp Cẩm Hoằng, lên tiếng: "Các vị ca ca tỷ tỷ, cáo từ."

Kiều Vũ Đình nhìn Dung Hoa, tươi cười kéo Kiều Vũ Thần, dẫn theo Kiều Nhân rời đi.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Diệp Di Châu hừ một tiếng: "Hừ, kéo gì mà kéo, là như chúng ta muốn theo chân họ vậy!" Nàng ta lại quay đầu nhìn Dung Hoa, khinh miệt, "Tỷ tỷ đệ đệ, không ngờ hai người lại thân thiết thế!"

"Châu Nhi." Diệp Cẩm Hoằng cau mày.

Diệp Di Châu hừ một tiếng rồi quay đầu.

"Tứ tỷ tỷ, Thần nhi là nhi tử của Kiều phu nhân, nó gọi muội một tiếng tỷ tỷ, muội gọi nó một tiếng đệ đệ, có gì sai sao?" Dung Hoa bình thản hỏi.

Diệp Di Châu đang muốn cãi lại thì thấy Diệp Cẩm Hoằng cười nói: "Tứ muội, Ngũ muội, hai muội bớt tranh cãi đi, chúng ra ngoài chơi, không thể vì chuyện người khác mà làm hỏng tâm tình du ngoạn."

Diệp Di Châu liền nuốt lời định nói xuống.

Mọi người tiếp tục ra ngoài.

Từng hàng đèn lồng chiếu rọi cả một vùng sáng rực, trên đường người đi người lại vô cùng náo nhiệt, xiếc ảo thuật, các cửa hàng ăn uống, bàn đồ, giải đố cùng đối thơ đặc biệt đông đúc.

Người trên đường ai nấy đều tươi cười hạnh phúc.

Ban đầu đoàn người vốn theo sát nhau, nhưng dần dần từng người tách ra.

Diệp Cẩm Bạc thầm muốn đơn độc cùng Dung Hoa ngắm đèn du ngoạn, nhưng qua một hồi, nàng và nha đầu mình dẫn theo biến mất giữa biển người.

Túy Đồng và Lưu Tô theo sát trái phải Dung Hoa, Lê Hoa và Xuân Thiên đi theo từ xa, có điều rất nhanh cũng lạc mất nhau. Dung Hoa không hề lo lắng, bởi vì trên người Lê Hoa có ngân lượng, Xuân Thiên lại là hài tử hiểu chuyện, hơn nữa xung quanh rất nhiều người, quan binh tuần tra cũng thường xuyên.

Nơi giải câu đố, những chiếc hoa đăng như đóa hoa nở rộ, bên dưới treo câu đố, tung bay trong gió vô cùng đẹp mắt.

Dung Hoa một đoán, chỉ đứng nhìn ngắm xung quanh. Đi thêm một đoạn, phía trước đột nhiên có người vọt tới, lớn tiếng cười, dường như cố ý cản Túy Đồng và Lưu Tô, hơn nữa còn là người biết võ!

Túy Đồng và Lưu Tô nhìn nhau, đồng thanh: "Tiểu thư cẩn thận." Ngay sau đó hai người liền ăn ý xuất chiêu.

Đối phương sớm có phòng bị, sáu người cùng lúc ra tay.

Ba đấu một.

Nghe tiếng của Túy Đồng và Lưu Tô, Dung Hoa không khỏi căng thẳng, vừa mới xoay người đã bị một mùi hương đánh úp, ý thức lập tức mất đi.

Túy Đồng và Lưu Tô trơ mắt nhìn nàng ngã xuống, nhưng hai người lại bị đám người vây lấy, không thể thoát thân.

Chờ Dung hoa bị mang đi, sáu người cũng nương theo dòng người biến mất.

Túy Đồng lấy ra pháo hoa phát tín hiệu, sau đó cùng Túy Đồng tách ra hành sự, Lưu Tô phụ trách đuổi theo sáu người kia, Túy Đồng đi tìm Dung Hoa.

Người hỗ trợ cũng nhanh chóng tới, Túy Đồng phân phó vài người tới các cửa thành trông giữ, đề phòng người bị đưa ra khỏi kinh thành, sau đó dẫn những người khác đi tìm nàng.

Nhưng kinh thành to như vậy, hôm nay lại là tết Nguyên Tiêu, người càng đông, một chút tung tích của Dung Hoa cũng không thấy.

Lưu Tô cuối cùng cũng bắt được một người, lập tức liên lạc với Túy Đồng cùng tới một hẻm nhỏ, truy hỏi: "Nói, là ai bắt tiểu thư nhà ta?"

Ánh mắt người nọ nhìn Túy Đồng và Lưu Tô, cợt nhả hỏi lại: "Tiểu thư gì chứ? Ta không biết."

Đang là Tết, Bạch gia cũng đang xảy ra không ít phiền toái, cho nên Lưu Tô tin Bạch Lẫm không có thời gian rảnh rỗi đi làm chuyện này, cho nên người ra tay hôm nay là một kẻ khác. Nàng lạnh giọng: "Không biết?"

"Không biết, vậy các ngươi giữ chân bọn ta làm gì? Còn không thành thật khai báo." Túy Đồng cũng hỏi.

"Ta thật sự không biết, ta chỉ là thấy hai vị tỷ tỷ trông thật xinh đẹp, nên muốn..." Người nọ nuốt nước miếng, nhìn Túy Đồng và Lưu Tô, trả lời.

"Không nói đúng không? Bởi vì chúng ta xinh đẹp đúng không?" Lưu Tô vừa nói vừa lấy ra một thanh chủy thủ, quơ qua quơ lại trước mặt hắn, "Rốt cuộc có nói hay không?"

Chủy thủ phát ra tia sáng rợn người, sắc mặt người nọ lập tức trắng bệch: "Không... Biết... Thật sự không biết."

"Không nói đúng không?" Lưu Tô đưa thanh chủy thủ ra phía trước.

Người nọ nhanh chóng cảm nhận được sự lạnh lẽo từ dưới đùi truyền tới, vội run giọng: "Ta nói, ta nói..."

Nhưng sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, bộ dáng cà lơ phất phơ vừa rồi thoáng chốc biến mất. Túy Đồng duỗi tay giữ cằm của hắn, nhưng vẫn không kịp.

Máu tươi từ khóe miệng trào ra.

Nếu một chọi một, bọn họ không phải đối thủ của các nàng, nhưng trong lúc giao chiến các nàng có thể cảm nhận được công phu của đối phương thật sự không tồi, so với thị vệ còn lợi hại hơn nhiều. Đây chắc chắn là ám vệ mà các gia tộc huân quý bồi dưỡng.

Thần sắc Túy Đồng và Lưu Tô càng thêm nghiêm trọng.

Lưu Tô lập tức quay đầu phân phó một người: "Ngươi lập tức về vương phủ, đem tình hình bên này bẩm báo với điện hạ." Cửa thành đã có người trông coi, hiện tại muốn tìm từng nhà trong kinh thành phải nhờ tới Vương gia ra tay.

Về phía người của Diệp phủ, Túy Đồng biết bọn họ sẽ không lo cho an nguy của tiểu thư, đến lúc đó, điều đầu tiên bọn họ nghĩ tới khẳng định là thanh danh của Diệp gia, tiểu thư bị bắt đi sẽ khiến Diệp gia chịu ảnh hưởng gì.

Người nọ gật đầu, lập tức rời đi.

"Không thể là người Bạch gia, hơn nữa ta có chú ý, Bạch gia trong kinh thành không hề có dị động." Cho nên kẻ đứng sau rốt cuộc là ai? Lưu Tô nhìn Túy Đồng, hỏi.

"Liệu có phải Lâm Luật không?" Túy Đồng nói.

Lưu Tô gật đầu: "Nói không chừng Lâm Luật cũng ra ngoài ngắm đèn, chúng ta trước tiên đi tìm người trước!"

Các nàng tự dẫn theo vài người, lập tức chia nhau hành động!

.....................

Ánh trăng đã ngã về Tây, đám đông cũng dần tan đi, vốn đã ước định sẽ gặp ở Thái Bạch Lâu, nhưng mọi người chờ mãi vẫn không thấy ba chủ tớ Dung Hoa, ngay cả Diệp Di Nguyệt cũng không thấy bóng dáng.

Ba huynh đệ Diệp Cẩm Hoằng bắt đầu nôn nóng.

Diệp Cẩm Cần nhìn Lê Hoa và Linh Đang, hỏi: "Các ngươi lạc Ngũ muội muội và Lục muội muội ở đâu?"

"Ở chỗ giải đố, người nhiều quá, nhoáng cái nô tỳ đã không thấy tăm hơi của tiểu thư." Lê Hoa sốt ruột trả lời.

"Nô tỳ để lạc Lục tiểu thư ở chỗ xem xiếc." Linh Đang cũng thành thật đáp.

"Nhị ca, huynh đừng gấp, Ngũ muội và Lục muội đều không phải hài tử, có lẽ là do trùng hợp gặp được bằng hữu nên mới trì hoãn." Diệp Di Châu bưng ly trà, ưu nhã thổi thổi, trên mặt không có nửa phần lo lắng.

"Đúng vậy, bên cạnh Ngũ muội có Lưu Tô, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, người
hiện tại đáng lo mới là Lục muội muội." Diệp Cẩm Cần an ủi Diệp Cẩm Cần một câu.

Thị vệ phái đi tìm người tới gõ cửa, bẩm báo: "Đại thiếu gia, không tìm được Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư."

Diệp Cẩm Bạc gấp tới độ quát lớn: "Không tìm được? Đúng là phí cơm nuôi một đám người! Các ngươi đông như vậy, sao có hai người cũng tìm không được? Tiếp tục tìm cho ta!" Hắn đang tức giận, lại vô cùng lo lắng, chính hắn là người muốn đưa Ngũ muội muội ra ngoài năm đèn, người nhiều khẳng định sẽ lạc, cho nên hắn liền đi theo nàng, nhưng không ngờ một chút sơ sót đã không còn thấy chủ tử bọn họ.

Đèn hắn không thưởng, câu đó hắn không giải, cả đêm vẫn chưa gặp lại nàng! Sớm biết như vậy, tới đây làm gì chứ? Tổ mẫu đang còn ở trong phủ chờ kìa!

Diệp Cẩm Cần cũng không an tâm, liền đứng dậy nói: "Vẫn là tự ta đi tìm." Dù sao hiện tại hắn cũng là huynh trưởng của các nàng.

"Đệ cũng đi." Diệp Cẩm Bạc theo hắn ra ngoài.

Diệp Cẩm Hoằng thân là đại cao, đương nhiên không thể ngồi chờ, vì thế cũng đứng lên, dặn dò Diệp Di Châu: "Châu Nhi, muội ở đây chờ."

Diệp Di Châu không tình nguyện mà gật đầu.

Diệp Cẩm Hoằng chia người thành ba tổ, huynh đệ ba người mỗi người dẫn một đội, chia làm ba đường, khoảng một canh giờ sau mặc kệ có tìm thấy hay không đều phải trở về.

......................

Nguyệt hoa như sương, trời tối vẫn rét lạnh như đêm đông, người du ngoạn đều đã về nhà, hàng quán trên đường cũng đã thu dọn, sau khi trở về, ba người đều không có thu hoạch gì, sắc mặt đều trầm trọng.

Theo sau bọn họ còn có Túy Đồng.

"Túy Đồng, tiểu thư đâu?" Lê Hoa kéo Xuân Thiên chạy tới, sốt ruột hỏi thăm.

"Đại thiếu gia, tiểu thư và Lưu Tô có chút việc cần phải xử lý, ngài dẫn mọi người về trước đi." Túy Đồng vừa cười vừa nói.

"Vậy Lục muội muội có đi cùng bọn họ không?" Diệp Cẩm Hoằng hỏi.

"Không có, Lục tiểu thư vẫn chưa trở về sao?" Túy Đồng quét mắt nhìn khắp phòng một lượt, quả nhiên không nhìn thấy Diệp Di Nguyệt.

"Chưa." Diệp Cẩm Hoằng lắc đầu.

"Nô tỳ xin cáo từ trước." Túy Đồng không định quản chuyện của Diệp Di Nguyệt, nên uốn gối cáo từ.

"Lát nữa nếu các ngươi xử lý xong chuyện rồi thì về lại bên này, đã cùng nhau ra ngoài thì phải cùng trở về." Diệp Cẩm Hoằng nói.

"Vâng, đại thiếu gia." Túy Đồng đáp lời, ra ngoài nhã gian.

"Nha đầu kia tự mình chạy loạn, chúng ta không chờ nữa, về trước đi." Diệp Di Châu đã mất hết kiên nhẫn.

"Đại ca, chi bằng huynh cùng Tam đệ, Tứ muội về trước, mình đệ ở đây chờ là được." Diệp Cẩm Cần đề nghị.

Diệp Cẩm Hoằng liền lắc đầu: "Chúng ta mang bộ dáng này về, không chừng sẽ làm tổ mẫu hoảng sợ, vẫn là chờ chút đi, hôm nay là tết Nguyên Tiêu, buổi tối không cấm đi lại, về trễ một chút cũng không sao." Nói xong, hắn phân phó thị vệ đi tìm Diệp Di Nguyệt, lại kêu tiểu nhị mang lên vài món điểm tâm.

..............................

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Dung Hoa cuối cùng cũng tỉnh. Nàng cố hết sức để bản thân thanh tỉnh, lập tức ngồi dậy.

Huân hương lan tỏa, bốn bên đều có bình phong phong cảnh. Ở giữa là một bình mai treo dây tua mà đỏ.

Một thân hình đĩnh bạc đưa lưng về phía nàng đang đứng trước cửa sổ, xiêm y màu trắng trong đêm tối đặc biệt bắt mắt.

"Kiều Vũ Đình." Dung Hoa lên tiếng.

Kiều Vũ Đình chậm rãi xoay người, vạt áo màu trắng như mang theo ánh trăng vào phòng, thanh lãnh như tuyết: "Tỉnh rồi."

Dung Hoa lạnh lùng nhìn hắn: "Kiều Vũ Đình, ngươi điên rồi, hay ăn no không có gì làm hả? Ngươi và ta không oán không thù, ngươi bắt ta tới đây rốt cuộc là có ý gì?" 

Sau khi hỏi Lưu Tô, nàng mới quyết định ra ngoài, bằng không nếu có một kẻ điên như Bạch Lẫm ở đây, nàng ra ngoài ngắm đèn làm gì? Thật không ngờ, Bạch Lẫm không xuất hiện, Kiều Vũ Đình này lại ra tay.

Hiển nhiên hắn đã nhìn ra công phu của Túy Đồng và Lưu Tô, cho nên mới sai người chặn đường các nàng, sau đó thuận thế mang nàng rời đi!

Kiều Vũ Định đi tới cạnh bàn, duỗi tay rót ly trà, uống một ngụm, sau đó mới nhìn Dung Hoa: "Ngươi nói xem, ngày mai lúc ta đưa ngươi về Diệp phủ sẽ có bộ dáng nào đây?"

Dung Hoa cử động tay, phát hiện có thể cử động liền bật ngồi dậy, lạnh giọng hỏi: "Ngươi nói gì? Ngươi bắt ta chẳng lẽ chỉ vì giữ ta một đêm để xem ngày mai ta có phản ứng gì hả?"

"Vẫn chưa đầy đủ." Kiều Vũ Đình buông ly trà, xoay người từng bước tới gần Dung Hoa, ánh mắt lạnh như băng, "Ngũ cô nương, ngươi có biết ta vì sao lại trói ngươi tới đây không?"

"Không muốn!" Dung Hoa không chút do dự trả lời.

"Nhưng ta lại muốn ngươi nghe thì sao bây giờ?" Kiều Vũ Đình đứng trước mặt nàng, nhìn nàng từ cao xuống, "Bởi vì ngươi là nữ nhi của bà ta."

"Ngươi cũng là nhi tử của bà ấy." Người hắn nhắc tới đương nhiên là Nhan thị, đối với Kiều Vũ Đình nói nàng một chút cũng không bất ngờ. 

Hiện tại Nhan thị là Tây Ninh Hầu phu nhân, là chủ mẫu của Kiều gia, Kiều Vũ Đình hắn cũng phải kêu bà ấy một tiếng mẫu thân!

"Ngươi không hận bà ta? Bà ta vứt bỏ ngươi, nhiều năm chưa từng hỏi han, ngươi thật sự không hận bà ta chút nào sao? Một chút cũng không oán?"

"Ngươi hận bà ấy?" Dung Hoa nhàn nhạt hỏi lại, nàng vốn không phải Diệp Dung Hoa, Nhan thị đối với nàng mà nói đương nhiên chỉ là người xa lạ. Hơn nữa, thời điểm nàng xuyên tới đây, bà ấy đã lấy chồng, hiện tại có gì để hận chứ!

"Hận!" Kiều Vũ Đình phun ra một chữ, lại lẳng lặng nhìn nàng, "Hình như ngươi thật sự không oán hận."

Nhan thị mấy năm nay không hỏi thăm tới nàng bởi vì muội muội bị bệnh, hơn nữa bà ấy cố tình tránh mặt, Nhan thị và nàng cơ hồ không gặp nhau trong yến hội. Lần trước gặp lại, không chỉ có mặt Nhan thị, Kiều Vũ Thần cũng có.

Bởi vậy, hắn mới tính kế đệ đệ của mình mà nàng.

Nhiều năm không quan tâm, nếu còn vì Kiều Vũ Thần mà bị mọi người, nàng chắc chắn sẽ nháo loạn, để tất cả nhìn thấy bộ mặt thật phía sau cái mặt nạ hiền thục kia của Nhan thị.

Nhưng, kết quả là hắn tính sai phản ứng của nàng, còn hại muội muội phát bệnh!

Kiều Vũ Đình mở to hai mắt ôm hận: "Mẫu thân ta vì mà ta mà chết." Năm đó Tây Ninh Hầu và Nhan thị nhất kiến chung tình, lần hai gặp lại thần hồn điên đảo, chỉ tiếc cả hai đều đã đính hôn, cuối cùng chỉ đành thành hôn với người ta.

Sau đó, Diệp Thế Hiên và Tây Ninh Hầu phu nhân đều chết, hai người mới có thể tiếp tục tình duyên.

"Mẫu thân ta trước nay luôn khỏe mạnh, lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, là bà ta hại mẫu thân ta." Năm đó hắn bảy tuổi, sớm đã hiểu chuyện, đối với cái chết của mẫu thân vẫn luôn hoài nghi canh cánh trong lòng, chỉ là mấy năm nay vẫn không tra ra chứng cứ.

Nhan thị ngoài mặt ôn nhu từ ái, kỳ thật là kẻ nhẫn tâm, nếu không phải có tổ mẫu che chở, bản thân hắn sớm đã mất mạng.

Dung Hoa trào phúng nhìn hắn: "Ngươi hoài nghi bà ấy hại mẫu thân ngươi, nhưng nếu ta nhớ không lầm, mẫu thân ngươi còn chết trước phụ thân ta, hơn nữa khi đó bọn ta còn ở Cẩm Châu, xin hỏi bà ấy giết mẫu thân ngươi thế nào hả? Ngươi không đi tìm hung thủ thật sự tính sổ, tới tìm ta làm gì?"

"Ai kêu ngươi là nữ nhi của bà ta!" 

"Cho nên..." Dung Hoa bất động thanh sắc cầm chặt thanh chủy thủ phòng thân trên tay.

"Khuôn mặt xinh đẹp thế này không biết sẽ có tư vị nào nhỉ?" Kiều Vũ Đình duỗi tay vỗ vỗ lên mặt Dung Hoa, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, "Bởi vì ngươi là nữ nhi của bà ta, cho nên ta muốn hủy hoại ngươi!"

Hắn cũng muốn xuống tay với Kiều Vũ Thần, biến Kiều Vũ Thần thành phế nhân, hoặc là dứt khoát đoạt mạng của nó, nhưng nó dù sao cũng là đệ đệ của mình, động thủ, phụ thân khẳng định sẽ tức giận. Chẳng lẽ bản thân muốn trở thành đối thủ của phụ thân sao?

Đến lúc đó, nếu bản thân xảy ra chuyện, muội muội phải làm sao đây?

"Hủy hoại ta?" Dung Hoa nhướng mày.

"Đúng vậy." Kiều Vũ Đình cúi người, "Tới lúc đó ngươi sẽ thân bại danh liệt, kết cục chỉ có ba con đường, một tự sát, hai xuất gia, ba chính là gả cho ta, làm tiểu thiếp của ta! Tới khi đó, bà ta chắc chắn sẽ đau đớn tới chết, dù sao ngươi cũng là nữ nhi của bà ta, không phải sao?"

"Vậy ư?" Dung Hoa cười lạnh, "Ta cùng lắm sẽ cho rằng bị chó hoang cắn một cái, dựa vào cái gì ta phải tự sát, xuất gia làm ni cô chứ? Càng vì thứ gì mà hạ mình làm tiểu thiếp cho ngươi hả?"

Khẩu khí thật lớn!

"Quả nhiên là nữ nhi của bà ta, Ngũ cô nương quả nhiên hơn người." Kiều Vũ Đình bắt lấy bả vai nàng, áp người lại gần.

Đột nhiên bên hông truyền tới cơn đau, Kiều Vũ Đình dừng động tác, cả kinh nhìn Dung Hoa, sau đó đưa tay bóp lấy cổ nàng: "Ngươi... Thật to gan!"

"Quá khen." Dung Hoa cười lạnh, "Chúng ta cùng xem, là dao trong tay ta nhanh, hay ngươi ra tay nhanh hơn?"

Tóm lại, trước khi hắn bóp chết nàng, nàng sẽ dùng đao đâm hắn mấy cái, kéo hắn cùng xuống địa phủ làm bạn.

"Đúng là đã khinh thường ngươi, một tiểu thư khuê các trên người lại mang theo hung khí!" Trong lòng Kiều Vũ Đình thầm ước lượng, lập tức dừng tay, nói, "Là ta quá sơ ý.

Chủy thủ đâm vào da thịt, máu tươi chậm rãi nhiễm đỏ cả xiêm y màu trắng.

Cung mày không chút nhíu lại, Kiều Vũ Đình bình tĩnh nhìn Diệp Dung Hoa, bỗng nhiên bật cười thành tiếng: "Ta chẳng qua là chơi đùa một chút thôi, cô nương lấy đao ra làm gì?" Một đao này đâm vào người quả thật không mấy dễ chịu.

Kiều Vũ Đình đứng dậy, Dung Hoa cũng cử động theo, lạnh giọng: "Ngươi nghĩ ta ngốc sao?" Một khi buông đao, bản thân sẽ như cá nằm trên thớt.

Cũng không biết Lưu Tô và Túy Đồng tìm tới đây chưa.

Kiều Vũ Đình bất động, cau mày cúi đầu.

Cầm chặt chủy thủ trong tay, cánh tay trắng nõn không chút run rẩy, vô cùng vững vàng, hơn nữa hắn còn cảm nhận rõ lực độ trong đó. 

Chủy thủ như sương thu tản ra ánh sáng thanh lãnh.

Hắn tin vừa rồi chỉ cần bản thân vừa động, nàng sẽ không chút do dự mà đâm sâu vào!

"Vậy Ngũ cô nương định như thế nào?" Kiều Vũ Đình lấy lại bình tĩnh, trầm giọng.

"Kêu hai tỳ nữ của ta tới đón ta." Dung Hoa nói.

"Được." Kiều Vũ Đình gật đầu, gọi, "Đàm Sinh."

Gia đinh tên Đàm Sinh lập tức đẩy cửa đi vào, vừa thấy tình hình bên trong, hắn cả kinh chạy tới: "Thế tử." Ngay sau đó, hắn liền trợn mắt nhìn Dung Hoa, "Mau thả thế tử ta ra, nếu không ta sẽ kêu người tới."

"Trước khi ngươi gọi người tới, ta đã giải quyết xong thế tử của ngươi rồi." Dung Hoa nhìn Đàm Sinh, chủy thủ lại đâm sâu vào một phần.

Kiều Vũ Đình nhíu mày, vết máu trên xiêm y cũng loang rộng.

"Được, được, ngươi đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, tuyệt đối không được làm thế tử bị thương." Đàm Sinh vội nói.

"Đi thông báo cho hai nha đầu kia, kêu họ tới đón chủ tử của mình đi." Kiều Vũ Đình phân phó.

Thấy sắc mặt tái nhợt của chủ tử, Đàm Sinh vội gật đầu rồi xoay người ra ngoài thông báo.

"Không chỉ có hai nha đầu thân thủ không tồi, trên người còn mang theo chủy thủ, ngươi thật khiến người ta càng cảm thấy tò mò." Kiều Vũ Đình khẽ cười, lại nói, "Mạo muội hỏi một câu, Ngũ cô nương lấy hai nha đầu kia từ đâu ra vậy?

Diệp gia chắc chắn không có khả năng.

Dung Hoa chỉ cười không nói.

"Hiện tại người của ta đã đi thông báo, hai nha đầu kia rất nhanh sẽ tới, ngươi có phải cũng nên rút đao ra rồi không? Hơn nữa khách khứa trong trà lâu này cũng không ít."

"Ta mà buông tay, ai biết ngươi có lập tức đưa ta đi chỗ khác không chứ?"

Kiều Vũ Đình nhíu mày: "Ngươi thật đa nghi." Một người bình tĩnh như vậy hoàn toàn không giống một đại khuê tú như muội muội hắn!

"Đa nghi còn tốt hơn bị ngươi coi là cá nằm trên thớt." Dung Hoa cười lạnh.

Kiều Vũ Đình không khỏi tức giận, nhưng biết có nói tiếp cũng vô dụng, cho nên không nói chuyện nữa.

Căn phòng trở nên an tĩnh.

Túy Đồng và Lưu Tô vừa nhận được tin liền phái người tới vương phủ bẩm báo một tiếng, sau đó lập tức chạy tới trà lâu.

"Tiểu thư." Hai người đẩy cửa vào, thấy Dung Hoa bình yên vô sự, tâm trạng lúc này mới hoàn toàn buông lỏng.

"Được rồi, bây giờ có thể buông ra chưa? Chẳng lẽ một chút cũng không tin ta sao?" Xiêm y của Kiều Vũ Đình đã thấm đỏ một mảng lớn.

"Đây là cái giá mà ngươi bắt ta hôm nay! Nhớ cho rõ, chuyện của nhà các ngươi lần sau đừng kéo ta vào!" Nói xong, Dung Hoa không chút do dự rút chủy thủ ra, đứng lên.

Đàm Sinh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội chạy tới đỡ Kiều Vũ Thần, hét to: "Người đây!"

Cả gương mặt Kiều Vũ Đình đã tái nhợt không chút huyết sắc, hắn duỗi tay che miệng vết thương, nói: "Không được đi, ngươi đứng lại đó cho ta."

Túy Đồng và Lưu Tô cùng bảo vệ Dung Hoa ra ngoài. Lưu Tô quay đầu lạnh lùng nhìn Kiều Vũ Đình: "Kiều Thế tử, nếu ngài muốn động thủ, chúng ta sẵn sàng phụng bồi!"

Không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.

Dung Hoa trực tiếp mở cửa, chân còn chưa bước ra, gian phòng đối diện cũng đột nhiên mở cửa, hai thân ảnh quen thuộc từ trong đi ra.

Một là Lâm Luật anh tuấn tiêu sái, người còn lại là Diệp Di Nguyệt dịu dàng như nước. Lâm Luật tươi cười nhu hòa, Diệp Di Nguyệt lại e lệ ngượng ngùng! Hai người thấy Dung Hoa, lập tức cả kinh.

Sắc mặt Diệp Di Nguyệt trắng bệch, sợ hãi hỏi: "Ngũ... Ngũ tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?"

Kiều Vũ Đình che miệng vết thương đi tới bên cạnh Dung Hoa, Lâm Luật vừa thấy Kiều Vũ Đình, kinh ngạc trên mặt lập tức đổi thành phẫn nộ. Hắn duỗi tay chỉ vào Dung Hoa, lại chỉ chỉ Kiều Vũ Đình, chất vấn: "Hai người ở đây làm gì?" Lại làm ra bộ dáng và miệng lưỡi bắt thê tử hồng hạnh xuất tường.

"Lâm thế tử cảm thấy hai chúng ta ở đây làm gì?" Dung Hoa nhàn nhạt nhìn Diệp Di Nguyệt, khóe môi khẽ mỉm nhìn Lâm Luật, hỏi lại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện