Diệp gia cho rằng người khác đều là kẻ ngốc sao?
Muốn không gả thì không gả, muốn gả thì gả? Bọn họ tưởng mọi chuyện đều do mình định đoạt sao?
Phương Hoàng hậu vô cùng tức giận, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ.
Cung nữ và ma ma hầu hạ bà ta nhiều năm đều nghe ra ngữ khí khó chịu. Có điều Diệp Di Châu tiến cung chưa được bao lâu, hơn nữa lúc này còn quỳ gối cúi đầu, cho nên chỉ từ thanh âm của Phương Hoàng hậu, nàng ta không biết hiện bà đang tức giận, chỉ cung kính đáp: "Diệp gia được nương nương hậu ái, nhưng không bằng nương nương làm chủ tứ hôn cho Ngũ muội muội đi." Ngụ ý chính là hi vọng Diệp gia và Phương gia kết thân!
"A." Phương Hoàng hậu khẽ cười thành tiếng, "Bổn cung cũng hi vọng có thể vì Ngũ cô nương chọn lựa một mối hôn sự tốt, có điều..."
Diệp Di Châu khẩn trương ngẩng đầu, nhìn nụ cười của bà ta mà đáy lòng lạnh lẽo: "Nương nương..." Nói tới đây nàng vội cúi đầu, không dám nhìn bà ta.
Phương Hoàng hậu nâng tay nhìn sơn móng tay diễm lệ, sau đó mới chậm rãi nói: "Ngũ muội muội kia của ngươi, hiện tại bổn cung không tiện chỉ hôn cho nàng, hôm trước hoàng tỷ vào cung, chính miệng nói với Hoàng Thượng rằng bà ấy thích Ngũ cô nương, muốn Hoàng Thượng đừng chỉ hôn cho nàng ấy. Hoàng tỷ hiếm khi lên tiếng, Hoàng Thượng sao có thể không đồng ý? Bổn cung cũng không thể trái ý của Hoàng Thượng và hoàng tỷ, chỉ hôn cho Ngũ cô nương. đúng không?"
Sao lại thành ra như vậy?
Diệp Di Châu ngây ngẩn cả người.
Nàng biết Kính Huệ công chúa vào cung, nhưng có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng bà ấy là vì đường muội nhà mình mà tới đây.
Lúc thị tẩm, nửa chữ Hoàng Thượng cũng không nhắc tới Diệp Dung Hoa.
Diệp Dung Hoa sao có thể được Kính Huệ công chúa yêu thích chứ? Đã vậy còn được bà ấy ra mặt, tiến cung cầu xin Hoàng Thượng!
Chẳng lẽ lời đồn là thật?
Như vậy... Quan hệ giữa nàng và Chiêu Vương Chu Hành cũng là sự thật?
Nha đầu chết tiệt! Nàng ta dựa vào cái gì!
Diệp Di Châu càng nghĩ, móng tay khảm vào da thịt càng sâu.
Mệnh nha đầu kia sao lại tốt như vậy? Còn được Kính Huệ công chúa yêu thích!
Trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, Diệp Di Châu rất nhanh liền hoàn hồn, cung kính nói: "Có thể được Kính Huệ công chúa yêu thích, đó là phúc phận của Ngũ muội muội, chỉ tiếc Ngũ muội muội và thế tử không có duyên phận kia..."
"Cũng không hẳn. Nếu không phải mấy ngày trước tổ mẫu ngươi từ chối, hiện tại hai nhà Phương Diệp đã khua chiêng gõ trống chuẩn bị hôn sự rồi."
Ý là Hoàng hậu đang ghi hận Diệp gia, ghi hận nàng sao?
Diệp Di Châu căng thẳng, vội nói: "Là lỗi của thần thiếp sai, cô phụ ý tốt của nương nương, thần thiếp đáng chết."
Đều do nha đầu chết tiệt kia!
Nghĩ tới mẫu thân còn bị giam cầm ở nhà, Diệp Di Châu càng hận Dung Hoa.
Nàng ta nên gả cho tên ăn chơi trác táng Phương Húc kia, sau đó bị tra tấn tới chết mới đúng!
Nha đầu chết tiệt!
Phương Hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng ta, nói: "Mau đứng lên đi, ngày đó lão phu nhân cũng vì chuyện của lệnh muội và thế tử Thành Quốc Công mà từ chối, nếu bổn cung còn trách cứ, cuối cùng lại thành ra bổn cung không độ lượng, là bổn cung không đúng, nếu để Hoàng Thượng biết được còn không phải đau lòng cho ngươi sao?" Ngữ khí lúc này đặc biệt nhu hòa, trên mặt treo nụ cười, bộ dáng vô cùng khoan dung.
Diệp Di Châu nghe xong càng hoảng sợ, sống lưng toát mồ hôi lạnh, nhưng nàng ta không dám tiếp tục quỳ dưới đất, dịu dàng đáp: "Tạ nương nương."
Đứng dậy rồi, nàng ta cúi đầu đứng sang một bên, tuy thời gian ở trong hậu cung không dài nhưng nàng ta đã nhận ra nơi này vô cùng nguy hiểm.
Cho nên nàng ta nhất mực phải cẩn thận.
Không biết Phương Hoàng hậu sẽ đối phó mình thế nào?
Cái cảm giác hoang mang này khiến nàng thật sự sợ hãi.
Các phi tần khác lần lượt vào thỉnh an.
Nhất thời, trong điện đều là mỹ nhân.
Diệp Di Châu an tĩnh ngồi trên ghế, chỉ khi có người nhắc tới mình, nàng ta mới đối đáp mấy câu. Nhìn Phương Hoàng hậu đoan trang hào phóng, trong lòng nàng ta càng lo sợ.
"Nghe nói hôm qua Thái hậu không khỏe, các muội theo bổn cung qua đó thăm hỏi đi." Phương Hoàng hậu đột nhiên đề nghị.
Chúng phi tần đồng loạt gật đùa đồng ý.
Lâm Thái hậu tuy không phải thân mẫu của Chính Đức đế, tuy thân phận là Thái hậu nhưng bà ta cũng không kiêu căng, bình thường miễn cho Hoàng hậu và chúng phi tần tới thỉnh an. Tuy vậy, mỗi tháng Phương Hoàng hậu đều dẫn phi tần qua đó trò chuyện.
Mọi thứ thoạt nhìn vô cùng hòa hợp.
Lúc đứng dậy, có mấy phi tần dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Diệp Di Châu.
Lòng bàn tay Diệp Di Châu ướt đẫm một mảng, trong lòng bất an. Nàng đột nhiên cảm thấy lần này Phương Hoàng hậu dẫn bọn họ đi thăm Lâm Thái hậu là cố ý, rất có khả năng sẽ gây khó dễ với nàng.
Vì chuyện hôn sự của Lâm Luật và Diệp Dung Hoa, Lâm gia và Diệp gia đã kết thù, Lâm Thái hậu luôn không coi nàng vào mắt, nhưng vì được Phương Hoàng hậu cất nhắc, cho nên Lâm Thái hậu cũng không khó xử nàng quá nhiều.
Nhưng lần này...
Hai ngày trước vừa thỉnh an Lâm Thái hậu, hôm nay Phương Hoàng hậu căn bản có thể cho người mang ít đồ qua đó để hỏi thăm, hơn nữa cũng không nghe nói Thái hậu bị bệnh.
Rõ ràng là không giống bình thường!
Thật không giống tác phong của Phương Hoàng hậu.
Tới Nhân Thọ Cung của Lâm Thái hậu, Diệp Di Châu cẩn thận quan sát sắc mặt của bà ta, thấy bà ta có chút uể oải mệt mỏi, tâm trạng lo lắng cũng buông xuống đôi chút.
Thì ra là nàng nghĩ nhiều, sức khỏe của Thái hậu nương nương thật sự không tốt.
"Nghe nói Thái hậu nương nương không được thoải mái, con dâu liền dẫn bọn họ tới đây thăm người." Phương Hoàng hậu cười nói.
"Các ngươi có lòng." Trời nóng như vậy, Lâm Thái hậu thật không ngờ Phương Hoàng hậu đột nhiên tới đây, có điều trên mặt vẫn duy trì nụ cười, "Chẳng qua là trời nóng lên, ăn uống có chút không ngon miệng, bệnh này của ai gia là bệnh cũ, Hoàng hậu có lòng rồi."
"Thái y đã xem qua chưa? Có kê thuốc gì không? Sáng nay mẫu hậu dùng bữa thế nào?" Phương Hoàng hậu quan tâm hỏi thăm.
"Hôm qua thái y đã bắt mạch cho Thái hậu, kê đơn thuốc, sáng nay Thái hậu dùng chút canh táo đỏ nấm tuyết, sủi cảo thủy tinh..." Đại cung nữ bên cạnh Lâm Thái hậu cung kính nói.
"Mẫu hậu nên ăn nhiều một chút. Con dâu đã phân phó Ngự Thiện Phòng chuẩn bị canh giải nhiệt, khi nào mẫu hậu muốn dùng cứ cho người mang tới."
"Hoàng hậu lo lắng quá rồi, đều là bệnh cũ cả." Lâm Thái hậu hiền lành cười nói.
"Đều là việc con dâu nên làm." Phương Hoàng hậu hiếu thuận nói.
"Thái hậu nương nương an thuận khỏe mạnh, Hoàng Thượng, nương nương và thần thiếp đều cao hứng." Tề Quý Phi cười tủm tỉm nói.
"Năm nay mùa hè tới sớm." Lý Thục Phi gật đầu nói, "Không biết năm nay bệ hạ có lên núi Minh Hà tránh nóng không nữa?"
Ngoại trừ Đại hoàng tử, ba vị hoàng tử đều lần lượt cửa hành đại hôn, Hoàng Thượng có thể sẽ không xuất cung tránh nóng.
Vương Quý nhân cười nói: "Phượng thể của Thái hậu nương nương quan trọng, bệ hạ và Hoàng hậu nương nương phải chủ trì đại hôn cho các vị hoàng tử nên không thể cùng ngài đi, có điều, thần thiếp nguyện ý hầu hạ Thái hậu nương nương." Nói xong, nàng ta liếc mắt nhìn Diệp Di Châu.
Trái tim Diệp Di Châu nhảy dựng lên.
Cùng Thái hậu đi tránh nóng, nàng còn có ngày tháng tốt đẹp sao?
Diệp Di Châu bất giác lui ra sau.
Lâm Thái hậu không chú ý tới nàng ta, chỉ nhìn Phương Hoàng hậu, cười nói: "Ai gia ngóng trông đại hỉ của Tiểu Tứ, Tiểu Lục và Tiểu Thất, ai gia ở đây, không đi đâu cả. Mọi chuyện đã chuẩn bị thỏa đáng hết chưa?"
"Đều đã sắp xếp ổn thỏa." Nhắc tới hôn sự của nhi tử, biểu cảm của Phương Thái hậu cũng nhu hòa vài phần.
"Hoàng hậu vất vả rồi." Lâm Thái hậu cười nói.
"Con dâu nào có vất vả, chẳng qua là nói vài câu thôi, người vất vả nên là các đại nhân ở Lễ Bộ và Nội Vụ Phủ."
Trong khoảng thời gian này, quan viên ở Lễ Bộ và Nội Vụ Phủ quả thật xoay mình liên tục tới chóng mặt.
"Con lo nhiều việc, nào không vất vả?" Lâm Thái hậu nhẹ giọng.
"Đúng vậy, vất vả nương nương rồi, lát nữa thần thiếp sẽ kêu huynh đệ Tiểu Thất tới dập đầu với người." Tề Quý Phi cười nói.
Lý Thục Phi cũng cười gật đầu.
"Đúng rồi, Hoàng hậu, hôn sự của Chiêu Vương thế nào rồi?" Nghĩ tới Chu Hành tuổi xấp xỉ các vị hoàng tử, Lâm Thái hậu quan tâm hỏi một câu.
"Con dâu và bệ hạ đang đau đầu đây." Phương Hoàng hậu thở dài, "Thái y đang nghiên cứu bệnh tình của đệ ấy, mà với tính tình của Chiêu Vương, mẫu hậu cũng rõ... Con dâu và bệ hạ nào khuyên được đệ ấy."
"Đứa nhỏ này từ nhỏ đã có chủ ý." Lâm Thái hậu chỉ cảm khái một câu, không nói nhiều.
Hiện tại cho dù bà là Thái hậu cũng không định quản chuyện của tiểu tử kia. Hôn sự của y đã có Hoàng đế và Hoàng hậu nhọc lòng, bà vẫn nên bảo dưỡng tuổi thọ là được!
Phương Hoàng hậu biết bà chỉ quan tâm hỏi một câu, nên cũng không tiếp tục.
Ánh mặt trời bên ngoài mỗi lúc một khốc liệt.
Lâm Thái hậu nhìn người đứng bên ngoài đã mệt mỏi uể oải.
Phương Hoàng hậu cũng đưa mắt nhìn, nói: "Thời tiết này... Con dâu vẫn nên thương lượng với bệ hạ, sắp xếp người cùng ngài tới biệt cung."
Tề Quý Phi cũng gật đầu tán thành: "Biệt cung mát
mẻ hơn kinh thành, Thái hậu nương nương vẫn nên tới biệt cung tránh nóng mới tốt."
Lý Thục Phi đề nghị: "Hôn sự của đám Tiểu Lục đã có nương nương lo liệu, thần thiếp cũng không bận gì, chi bằng để thần thiếp cùng Thái hậu nương nương tới biệt cung đi."
"Hôn sự của Tiểu Lục, thân làm mẫu phi ngươi sao có thể không có mặt?" Lâm Thái hậu rất thích Lý Thục Phi, nên cười nói: "Tâm ý của ngươi a gia hiểu."
"Đúng vậy, hôn sự của Tiểu Lục rất quan trọng." Phương Hoàng hậu tán đồng Lâm Thái hậu, ánh mắt làm như bất giác nhìn Diệp Di Châu, "Di Tần biết hầu hạ người nhất, mẫu hậu, Hoàng Thượng hay nói với con dâu nàng ấy hầu hạ rất chu đáo, để Di Tần đi cùng người, thế nào?"
"Di Tần lanh lợi, chỉ sợ Hoàng Thượng luyến tiếc nàng theo ai gia xuất cung." Lâm Thái Hậu cũng nhìn Diệp Di Châu, cười nói.
"Hoàng Thượng hiếu thuận, con dâu sẽ đi nói với ngài ấy."
Lâm Thái hậu liền cười gật đầu.
Từ lúc tiến cung, Phương Hoàng hậu cất nhắc Diệp Di Châu, Lâm Thái hậu cũng nể mặt Hoàng hậu mà không khó xử nàng ta. Hiện tại Phương Hoàng hậu ghi hận Diệp gia, đẩy Diệp Di Châu ra trước mắt, Lâm Thái hậu biết bà ta muốn mượn tay mình xử lý Diệp Di Châu, đã vậy, bà sẽ không cự tuyệt!
Phương Hoàng hậu đoan trang không khó xử nàng, nhưng lại đẩy nàng tới trước mặt Thái hậu! Sắc mặt Diệp Di Châu lập tức trắng bệch.
Nhưng một câu kháng cự nàng ta cũng không dám nói.
Biết Phương hoàng hậu ra tay, phần lớn phi tần đều vui vẻ khi thấy người gặp họa.
"Mẫu hậu, vậy bọn con không ấy rầy người nghỉ ngơi nữa, hôm khác sẽ tới thăm cười." Phương Hoàng hậu cáo từ, sau đó dặn dò Diệp Di Châu, "Hôm nay ngươi ở lại, cố gắng hầu hạ Thái hậu nương nương cho chu toàn!"
Đồ không biết điều, Diệp gia tưởng chỉ có bọn họ thông minh thôi sao, hôm nay bà sẽ để mọi người nhìn cho rõ!
"Vâng, nương nương." Diệp Di Châu vội hành lễ.
Phương Hoàng hậu cười khanh khách cùng chúng phi tần rời đi, bỏ một mình Diệp Di Châu ở lại.
................................
Lâm Thái hậu cũng không sai Diệp Di Châu làm quá nhiều chuyện, chỉ kêu nàng ta hầu hạ mình dùng cơm, sau đó ở cạnh quạt mát.
Cả một ngày, Diệp Di Châu chưa từng được ngồi xuống chốc lát.
Diệp Di Châu lớn từng này, có khi nào phải hầu hạ người khác?
Lúc trước ở nhà được Kỷ thị nâng trong tay, khoảng thời gian này vào cung có Hoàng hậu che chở, nàng ta cũng không chịu khổ gì nhiều.
Hết một ngày, eo nàng đau đớn, đôi chân mềm nhũn, cánh tay đau như bị rút gân. Nhưng nàng ta không thể than khổ, trên mặt vẫn duy trì nụ cười không nặng không nhẹ.
Chuyện quạt mát, cung nữ làm không được sao? Rõ ràng là Thái hậu cố ý gây khó dễ. Nhưng Diệp Di Châu chỉ có thể nhịn, chỉ hi vọng trời mau tối, Thái hậu nhanh thả mình về.
Mặt trời dần ngã về Tây, Diệp Di Châu cảm thấy càng lúc càng khó chịu, thái dương đổ mồ hôi lạnh, hơn nữa bụng nhỏ ẩn ẩn đau.
Lâm Thái hậu nhắm mắt nằm trên giường làm như đang ngủ, cũng không lên tiếng kêu nàng ta trở về nghỉ ngơi.
Diệp Di Châu đành tiếp tục đứng quạt, đúng lúc này, dưới thân đột nhiên có dòng nước ấm chảy ra, trước mặt lập tức tối sầm, cả người ngã xuống đất.
Cung nữ và ma ma bên cạnh đều hoảng sợ.
Lâm Thái hậu mở to hai mắt, nói: "Còn thất thần làm gì? Mau dìu Di Tần nương nương đứng lên?"
Đúng là vô dụng, chẳng qua là làm chút chuyện, vậy mà mệt tới ngất xỉu!
Làm như bà khắt khe với nàng ta1
"Nương nương, nương nương." Chúng cung nữ và ma ma luống cuống dìu Diệp Di Châu lên chiếc giường bên cạnh.
Trong đó có Hứa ma ma, bà ta cẩn thận nhìn máu tươi dưới váy Diệp Di Châu, kinh hô: "Thái hậu nương nương, không xong rồi."
Lâm Thái hậu theo ánh mắt bà ta nhìn tới, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng phân phó: "Mau, mau đi thỉnh thái y."
Một cung nữ vội vàng chạy ra ngoài mời thái y.
"Di Tần nương nương sợ là đã có..." Hứa ma ma cau mày nhìn Lâm Thái hậu.
Lâm Thái hậu cắn chặt môi.
Phi tần hậu cung tuy nhiều, nhưng con nối dõi của Hoàng Thượng lại ít, trước mắt chỉ có một tử bốn nữ. Diệp Di Châu này tiến cung hơn một tháng, lại được sủng ái, khả năng thụ thai là rất lớn.
Nếu hiện tại xảy ra chuyện?
Bản thân vốn không có huyết thống với Hoàng Thượng, nhưng cái thai này trong bụng Diệp Di Châu lại là cốt nhục của ngài ấy!
Trái tim Lâm Thái hậu rối loạn không thôi.
"Mau lót hai chân của Di Tần." Hứa ma ma phân phó.
Sắc mặt Diệp Di Châu tái nhợt, tóc tai ướt đẫm mồ hôi.
Thái hậu nhìn tới sốt ruột.
Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện!
Trong lòng không khỏi hối hận, bà không nên thay Phương Hoàng hậu xử lý nàng ta.
Rất nhanh, cung nữ liền dẫn thái y vào.
Sau khi bắt mạch, thái y xác nhận nàng ta có thai, tuy đã động thai khí nhưng may là hài tử không sao.
Lâm Thái hậu vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là không sao!
Diệp Di Châu bất lực mở mắt.
Thái y kê thuốc, lại dặn dò Diệp Di Châu cách dưỡng thai rồi mới cáo từ.
Cung nữ ma ma trong Nhân Thọ Cung đều uốn gối chúc mừng: "Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương."
"Đứa nhỏ này, thân mình như thế sao không nói ai gia biết? Nếu biết như vậy, ai gia sao có thể để ngươi hầu hạ?" Lâm Thái hậu từ ái cầm tay Diệp Di Châu, ngữ khí mang theo vài phần trách cứ.
Cả người Diệp Di Châu đều đau nhức, thái dương như có kim đâm vào, nàng mệt mỏi cười, thành khẩn nói: "Thái hậu nương nương, thần thiếp không biết." Nàng thật sự không biết bản thân có thai.
"Xem ra người hầu hạ cạnh ngươi không dụng tâm rồi! Chuyện mang thai lớn như vậy, bọn họ sao có thể không phát hiện?" Lâm Thái hậu cau mày nói một câu, sau đó lại hòa ái, "Lát nữa kêu Hoàng hậu sai mấy người có kinh nghiệm tới hầu hạ, nếu như có chuyện gì cũng kịp xử lý."
Diệp Di Châu gật đầu: "Vâng."
"Ngươi vừa động thai khí, đừng vội trở về, cứ ở đây nghỉ ngơi, lát nữa ai gia sẽ sai người đưa ngươi trở về." Dù thế nào, nàng ta thiếu chút đã xảy ra chuyện ở đây, cho nên Lâm Thái hậu vô cùng cẩn thận.
Diệp Di Châu ngoan hiền gật đầu.
Nàng ta vừa uống thuốc xong, Chính Đức đế và Phương Hoàng hậu vừa nghe tin liền chạy tới.
Hai người hành lễ với Lâm Thái hậu, trên mặt đều treo nụ cười cao hứng.
Phương Hoàng hậu hỏi lại tình hình, sau đó mỉm cười nhìn Diệp Di Châu và Chính Đức đế: "Bệ hạ, trong cung đã lâu không có thêm hoàng tử và công chúa, chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ."
Chính Đức đế cao hứng cười to: "Đúng vậy, đã nhiều năm rồi, Thanh Hà cũng sắp mười bốn tuổi."
Diệp Di Châu nhìn nụ cười khéo léo quan tâm của Phương Hoàng hậu, cả người lại nhịn không được mà rét run.