Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Cái tát


trước sau

Mặt trăng lên cao, sáng tỏ cả vùng trời đen tối. Gió đêm như nước, so với không khí nóng bức trong thành, buổi tối ở Cẩm Tú sơn trang mát mẻ hơn nhiều. Bốn bề yên tĩnh, có thể nghe được tiếng côn trùng diễn tấu bên ngoài cửa sổ.

Ba người Dung Hoa, Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang khó lắm mới được ra ngoài, vừa tới liền ngủ cùng một giường.

Nơi bọn họ đang ở là sân viện lần trước Kính Huệ công chúa từng nghỉ ngơi. Khi ấy Dung Hoa nói muốn giữ cho công chúa, nhưng bà ấy chỉ cười mà không gật đầu, nhưng nàng biết sau này bà ấy cũng có tới đây.

Viện này vốn dùng để giữ bản thân, cho nên lần này ba người bọn họ tới đây liền ở nơi này.

Người trong thôn trang sớm đã chuẩn bị ổn thỏa, sau khi nghỉ ngơi, thấy mặt trời còn chưa lên cao, Dung Hoa liền dẫn các nàng đi làm quen một chút.

Buổi tối, ba người ngủ cùng nhau, cũng không có người hầu hạ, chỉ thấp giọng cười nói trò chuyện.

"Mùa đông chúng ta lại tới đây, nơi này có suối nước nóng, ở đây mùa đông khẳng định là tốt nhất..." Đổng Ngọc Lan cười nói sang sảng.

"Chỉ cần có cơ hội, chúng ta lúc nào cũng có thể tới đây." Dung Hoa gật đầu.

Tuy nói là vậy, nhưng bọn họ đều đã tới tuổi cập kê, không chừng sau khi hai người bọn họ định ra hôn sự, ngay cả cơ hội ra ngoài cũng không có, vậy thì lấy đâu thời gian để chơi?

Dung Hoa đưa mắt nhìn Từ Lưu Quang hình như đang có tâm tư: "Từ tỷ tỷ có phải có tâm sự gì không? Buổi chiều ta thấy tỷ có gì đó không đúng lắm."

"Đúng vậy, ta cũng nhìn ra." Đổng Ngọc Lan gật đầu, xoay người nằm bò ra, hai tay chống cằm nhìn Từ Lưu Quang. Tính cách nàng tuy hào phóng nhưng vẫn biết chừng mực, đặc biệt là đối với những người mình quan tâm, "Lưu Quang, có phải muội gặp khó khăn gì không? Hay là mẫu thân muội lại làm khó dễ muội?"

Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan nhìn nhau, dứt khoát nói: "Lưu Quang tỷ tỷ, có chuyện gì sao? Tỷ cứ nói với chúng ta, người đông sức nhiều, nói không chừng chúng ta có thể nghĩ ra cách."

"Ừ, Lưu Quang muội muội cứ nói đi." Đổng Ngọc Lan ngồi dậy, không ngừng gật đầu nhìn Từ Lưu Quang.

Từ Lưu Quang ảo não ngồi dậy, nhìn hai người, nói: "Bà ấy muốn gả muội cho thế tử của Tuyên Bình Hầu phủ."

Bà ấy, đương nhiên ám chỉ mẹ kế của nàng.

"Thế tử Tuyên Bình Hầu là dạng người gì chứ? Mẫu thân muội chẳng lẽ không biết sao? Sao có thể đẩy muội vào hố lửa như thế?" Đổng Ngọc Lan tức giận mắng.

Thế tử Tuyên Bình Hầu Tề Lượng và đệ đệ hắn Tề Mộc đều giống Phương Húc, có tiếng ăn chơi trác táng trong kinh thành này, nhưng hiện tại Từ phu nhân lại muốn gả Từ Lưu Quang cho Tề Lượng, đây rõ ràng là đẩy người và hố lửa.

Dung Hoa duỗi tay cầm lấy tay nàng, mỗi nhà đều có chuyện khó nói, ngay cả Diệp gia cũng hận không thể bán mình để đổi lấy vinh hoa phú quý.

Từ gia là dòng dõi thư hương chân chính, thanh lưu thế gia, bọn họ không cần phải bán nữ nhi để đổi lấy danh vọng cho gia tộc. Nhưng lần này, sao lại ép Từ Lưu Quang tới mức trốn lên thông trang chứ?

Từ Lưu Quang nhìn hai người cười cười, nụ cười còn khó coi hơn khóc.

"Phụ thân và tổ mẫu tỷ nói gì?" Từ những lần trò chuyện,  Dung Hoa biết Từ phu nhân tuy là người tàn nhẫn, nhưng những người còn lại trong Từ phủ vẫn đáng để tin cậy.

Đổng Ngọc Lan cũng nhìn Từ Lưu Quang, nàng và nàng ấy kết giao nhiều năm, đương nhiên so với Dung Hoa, nàng hiểu rõ tình hình của Từ phủ nhiều hơn một chút.

Từ Lưu Quang bình tĩnh trả lời: "Tổ mẫu từng chịu ân của Tề Quý Phi."

Cho nên lần này Từ lão phu nhân cũng đồng ý!

Dung Hoa nhìn nàng, trong lòng vô cùng khó chịu: "Nếu bọn ta có thể giúp gì, tỷ cứ việc nói." Từ Lưu Quan là cô nương thông tuệ hiền lành, từ sâu thâm tâm Dung Hoa hi vọng nàng ấy có thể được hạnh phúc.

"Đúng vậy, muội nhất định phải nói với chúng ta." Hốc mắt Đổng Ngọc Lan cũng đỏ lên.

Đầu tiên là Dung Hoa, hiện tại là Lưu Quang. Người này tới người khác, cuộc sống đều bập bênh như vậy.

Nhưng chuyện hôn nhân đại sự, nàng không giúp được gì, chỉ có thể lo lắng suông.

Từ Lưu Quang mỉm cười nắm lấy tay hai người, nói: "Được rồi, hai người không cần lo lắng cho ta, người sống trên đời này mọi chuyện không thể đều hài lòng, hai người yên tâm, ta tự có biện pháp."

Nhưng Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan lại không lạc quan như nàng.

Trong quá khứ Từ Lưu Quang có người nhà bảo vệ, mẹ kế không dám quá phận, nhưng hiện tại, ngay cả Từ lão phu nhân cũng đồng ý.

Chuyện nàng ấy giả bệnh sợ là cũng không giúp được gì.

"Yên tâm, nếu không còn cách nào khác ta sẽ gả qua đó, chắc chắn không để tên Tề Lương kia sống tốt." Thái độ của Từ Lưu Quang vô cùng kiên định.

Tề Quý Phi lợi dụng ân tình năm đó ép nàng gả qua, sau đó mượn sức Từ gia giúp đỡ Thất hoàng tử.

Tề gia muốn cưới, Từ gia phải gả, tới lúc đó nếu không còn cách nào khác, nàng sẽ khiến Tề Lượng nửa sống nửa chết, hoặc là trực tiếp xử lý hắn luôn!

Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan chỉ lẳng lặng nằm cạnh nàng ấy.

Từ Lưu Quang kéo tay hai người, cười nói: "Vui vẻ một chút, chúng ta là ra ngoài chơi, đừng vì những chuyện này mà buồn lòng."

Đổng Ngọc Lan chống một tay lên đầu, hỏi: "Ngày mai chúng ta chơi cái gì? Ta thấy nơi này có trại nuôi ngựa, hay là ta dạy các muội cưỡi ngựa, thế nào?"

Dung Hoa mỉm cười: "Ta sẽ cũng được, Lưu Quang tỷ tỷ thấy sao?"

"Cưỡi ngựa rất nóng." Từ Lưu Quang nghĩ nghĩ, mới nói, "Gần đây có suối, ngày mai chúng ta câu cá đi."

"Ý kiến này được, tới lúc đó chúng ta có thể nướng cá để ăn." Dung Hoa tán đồng.

Đổng Ngọc Lan đương nhiên cũng đồng ý.

Ba người thân mật nói chuyện một hồi mới chịu đi ngủ.

Nghe hô hấp của họ đều đều, Dung Hoa đột nhiên nhớ lại thời học sinh ở kiếp trước của mình, khóe miệng cong lên, lúc này mới nhắm hai mắt lại.

.....................

Hôm sau, ba người dẫn theo nha đầu ra bờ sông câu cá.

Từ sáng sớm, Dung Hoa đã sai người chọn địa điểm, nơi này có cổ thụ, vô cùng mát mẻ.

Trước mắt là trời xanh, gió mát từng cơn, nước sông thanh triệt có thể nhìn thấy đáy.

Đổng Ngọc Lan nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: "Thật thoải mái."

Dung Hoa và Từ Lưu Quang mỉm cười.

Đám người Túy Đồng đã chuẩn bị sẵn cần câu, ba người đi tới ngồi trên ghế, bên cạnh có cái bàn nho nhỏ để trái cây.

Chúng nha đầu còn lại phụ giúp chuẩn bị đồ để nướng cá.

Cả ba đều vô cùng kiên nhẫn.

Đổng Ngọc Lan từ nhỏ theo phụ thân và huynh trưởng tập võ, điều người tập võ cần chú ý nhất chính là kiên nhẫn, cho nên tuy tính cách hào sảng nhưng nàng vẫn an an tĩnh tĩnh ngồi nhìn mặt sông, chờ cá cắn câu.

Cá trong sông rất nhiều, chỉ khoảng một canh giờ, bọn họ đã thu hoạch không ít.

Sau khi được nữ đầu bếp của Cẩm Tú sơn trang xử lý, họ liền đặt lên lửa nướng, mùi thơm thoang thoảng bốn phía.

Ba người kêu nha đầu trông chừng cần câu, còn mình tới cạnh bàn ngồi xuống.

Thưởng thức một miếng cá, Đổng Ngọc Lan liền nheo mắt lại: "Thật ngon."

"Vậy ăn nhiều một chút." Dung Hoa cười đáp, sau đó lại nói với Túy Đồng, "Cá câu cũng nhiều rồi, các ngươi cũng nếm thử đi."

"Chúng ta ở đây chơi thêm mấy ngày rồi về, nơi này mát mẻ hơn kinh thành, lại có trại nuôi ngựa, hơn nữa còn có thể leo núi!" Đổng Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn dãy núi xanh tươi, hào hứng đề nghị."

"Ừ, ở đây chơi thêm mấy ngày đi." Từ Lưu Quang gật đầu đồng ý. Sau khi trở về, nàng phải đối mặt với một trận chiến ác liệt, tương lai còn không thể nói rõ.

Dung Hoa cũng gật đầu.

Lúc này, Lưu Tô đột nhiên đi tới phía sau Dung Hoa, thấp giọng bẩm báo: "Tiểu thư, Lâm thế tử tới."

Dung Hoa quay đầu, thấy Lâm Luật một thân bạch y đứng dưới cây liễu cách đó không xa, hiện tại đang bị hai người của sơn trang ngăn cản.

Ba người các nàng tới đây câu cá, Cao chưởng quầy đương nhiên phía hộ vệ đi theo.

Người của Cẩm Tú sơn trang, nàng đương nhiên tin tưởng.

"Hừ, sao hắn lại tới đây?" Thính lực của Đổng Ngọc Lan rất tốt, vừa nghe Lưu Tô bẩm báo liền quay đầu nhìn, khẽ mắng một tiếng. Sau đó, nàng lại nhìn Dung Hoa, nói, "Đừng để ý tới hắn, hai người hủy hôn rồi."

Từ Lưu Quang nghe vậy cũng quay đầu nhìn thoáng qua, tán đồng: "Ừ, đừng để ý tới hắn."

Thành Quốc Công là người có năng lực, gia thế của Lâm Luật lại tốt, phong độ nhẹ nhàng, văn võ có thể nói là song toàn. Đối với chuyện Dung Hoa từ hôn với hắn, Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang không biết rõ nguyên nhân đặc sau, nhưng các nàng đương nhiên ủng hộ bằng hữu của mình.

Hơn nữa, các nàng thân là nữ nhi của hầu môn, chắc chắn biết lời đồn không thể tự nhiên mà có, vả lại Lâm Luật và Dương Mộ Tuyết thanh mai trúc mã, huynh muội Lâm gia và Dương gia lại hay đi chung... Các nàng cũng có thể nhìn ra ít nhiều.

Dung Hoa mỉm cười gật đầu.

Lâm Luật thấy vậy liền xoay người rời đi.

Hắn căn bản không gây ảnh hưởng tới tâm trạng của ba người, ăn uống xong, các nàng lại chơi tới khi mặt trời xuống núi mới chịu trở về sơn trang.

Tâm tình cả ba đều rất tốt, đặc biệt là Đổng Ngọc Hoa, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.

Gần tới sơn trang, Lâm Luật sớm chờ trên đường chắn ngang trước mặt bọn họ, ánh mắt nhìn về phía Dung Hoa, nói: "Ngũ cô nương, có thể nói chuyện một lát được không?"

Đổng Ngọc Lan nhíu mày: "Lâm thế tử, nam nữ dù sao cũng có khác biệt, nếu ngài có gì muốn nói thì cứ nói ở đây đi."

Lâm Luật lại làm như không
nghe thấy, ánh mắt vẫn khóa chặt Dung Hoa.

"Ngài thật vô lễ." Đổng Ngọc Lan cả giận, "Ngài có chuyện muốn nói với Dung Hoa muội muội, nhưng muội ấy không có lời muốn nói với ngài đâu."

Từ Lưu Quang cũng lên tiếng: "Thế tử gấp gáp như vậy, bọn ta không yên tâm để Dung Hoa muội muội nói chuyện riêng với ngài, có gì cần nói ngài cứ nói ở đây luôn đi."

Lâm Luật nhíu mày, trong ánh mắt mang theo lệ khí, vẻ mặt hung ác nham hiểm.

Dung Hoa nhìn hắn một cái, lại nói với Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang: "Hai vị tỷ tỷ về trước đi, lát nữa ta sẽ trở về."

Từ Lưu Quang nhìn Dung Hoa, sau đó nhanh chóng kéo Đổng Ngọc Lan muốn mở miệng đi trước một bước.

Dung Hoa nâng bước đi tới mái đình cách đó không xa.

Lâm Luật cũng đi theo.

Dung Hoa kêu Túy Đồng và Lưu Tô ở bên ngoài, một mình vào trong, dừng bước xoay người nói: "Lâm Luật, ngài có chuyện gì thì cứ nói đi."

Lâm Luật đầu đội trâm bạch ngọc, vạt áo màu trắng theo gió phiêu động, làn da trắng nõn, dung mạo tuấn lãng, chỉ là cung mày nhíu chặt khiến người ta cảm thấy tối tăm.

Hoàng hôn chiếu xuống, Lâm Luật nhìn Dung Hoa gần trong gang tấc, có chút thất thần.

Dung Hoa lãnh đạm nhìn hắn: "Nếu thế tử không có gì để nói, ta đây xin đi trước."

"Chờ một lát." Lâm Luật mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, lại hỏi: "Sao nàng lại tới đây?"

Hắn là vì khó chịu mà tới đây giải sầu.

Buổi sáng, nhìn nữ tử trong lòng mặc hỉ phục gả cho người khác, trái tim hắn vô cùng đau. Nhưng đối phương lại là hoàng tử, cho nên hắn không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ấy ra đi.

Điều hắn không ngờ nhất chính là gặp được Dung Hoa ở đây.

Thần thái rực rỡ, sinh cơ bừng bừng khiến hắn nhịn không được mà ghen ghét, nàng dựa vào cái gì mà vui vẻ như vậy, hơn nữa là tại thời điểm sau khi giải trừ hôn ước với hắn.

Mấy ngày gần đây hắn và mẫu thân đều muốn gặp nàng, nhưng trước sau đều không có cơ hội.

"Đương nhiên là ngồi xe ngựa tới." Hắn hỏi một đằng Dung Hoa trả lời một nẻo, lại hỏi, "Sao ngài biết ta ở đây?"

Nàng biết Lâm Luật tới Cẩm Tú sơn trang mượn rượu giải sầu, cho nên đã cố ý tránh mặt. Hôm qua các nàng tới, Cao chưởng quầy cũng đã sắp xếp chu toàn, mà sáng nay thời điểm ra khỏi cửa, nàng cũng không đụng phải hắn.

Dung Hoa không thể không nghi ngờ tiểu nhị trong Cẩm Tú sơn trang nhiều chuyện.

Những người ở đây đều do Chu Hành sắp xếp, cho nên nàng rất tin tưởng, có điều về những người đọc sách đó thì rất khó nói.

Lâm Luật là Thành Quốc Công thế tử, lại là cháu trai của Thái hậu, khó tránh khỏi sẽ có kẻ muốn nịnh bợ lấy lòng.

Tuy bọn họ không biết nàng là chủ tử của sơn trang, nhưng đám người Cao quản sự vô cùng rõ ràng, cho nên nhất định không phải bọn họ.

Nếu đã như vậy, Cẩm Tú sơn trang này phải chỉnh đốn lại một phen.

"Buổi sáng lúc các nàng ra ngoài, ta từ đằng xa có nhìn thấy nàng." Lâm Luật giải thích.

"Vậy sao?"

Không phải người của Cẩm Tú sơn trang thì tốt.

"Cho nên ngài chỉ là muốn hỏi ta sao lại tới đây thôi?" Dung Hoa mỉm cười nhìn Lâm Luật, tiếp tục hỏi, "Không còn lời nào khác?"

"Ta đương nhiên có chuyện muốn nói với nàng, mấy ngày trước ta có tới ngõ nhỏ chùa Bảo Thiền tìm nàng, nhưng..." Lâm Luật dừng lại, nhìn Dung Hoa.

Nàng đương nhiên là cố ý không gặp.

Dung Hoa khẽ cười: "Lâm Luật, ta và ngài gặp nhau để làm gì?"

Lâm Luật bỏ qua ánh mắt của nữ tử đối diện, chỉ nhìn theo ánh nắng chiều ở chân trời đẹp tới kinh hồn động pháp: "Ngũ cô nương, chuyện từ hôn coi như chưa từng xảy ra, dù sao đây cũng do lệnh tôn và gia phụ quyết định." Nói xong, hắn lại nghiêng đầu nhìn Dung Hoa, nhẹ giọng, "Ta sẽ đối tốt với nàng, cả đời đều sẽ đối tốt với nàng."

Dung Hoa biết hắn đang nói cái gì, cười nhạo một tiếng: "Lâm Luật, lúc trước là ngài vội vã muốn từ hôn, hiện tại thân đã lui, ngài lại nói chuyện này chưa từng xảy ra sao? Ngài nghĩ ta là cái gì? Là đồ vật gọi tới thì tới, đuổi đi thì đi sao?"

"Ta không có ý này, trước đây là ta khinh suất, là ta không tốt, là lỗi của ta." Giọng nói của Lâm Luật càng thêm ôn nhu, "Là do ta sai, ta biết lỗi rồi, hôn sự là nàng tự lui, ta biết nàng chắc chắn rất thất vọng về ta, ta đây nhận lỗi với nàng, tương lai ta thề sẽ đối với nàng thật tốt."

Dung Hoa bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: "Lâm Luật, Lâm gia các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Hoặc nói đúng hơn là các ngươi đang có mục đích gì?"

Sắc mặt Lâm Luật cứng đờ, nhưng sau đó liền nói: "Mục đích gì chứ? Ta không hiểu ý của nàng?"

Dung Hoa mỉm cười: "Lâm Luật, ta không phải kẻ ngốc, trước đây ngài hận không thể lập tức từ hôn với ta, ngay cả lệnh đường Lâm phu nhân... Các ngươi từng đối xử với ta thế nào, trong lòng ta biết rất rõ, hiện tại các ngươi mang bộ dáng gấp gáp muốn kết thân, ngài cảm thấy ta sẽ tin Lâm gia các người vì muốn thực hiện lời hứa với cha ta năm đó sao?"

Gia thế Lâm gia tốt hơn Diệp gia, đương nhiên bọn họ cưới nàng không phải vì quyền thế. Bởi vì Diệp Di Châu trong cung sao? Càng không thể nào.

Cho nên chuyện Lâm gia làm thật sự khiến người ta nghi ngờ.

Nhưng vì cái gì chứ? Nàng thật không thể đoán ra.

Lâm Luật nói: "Nàng suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta không có ý gì cả, chỉ muốn thực hiện ước định năm đó."

Có quỷ mới tin!

Dung Hoa cười nhạo một tiếng.

Không đợi nàng lên tiếng, Lâm Luật đã tiếp tục: "Thật sự không có nguyên nhân nào khác. Ngũ cô nương, trước đây là do ta lỗ mãng, là lỗi của ta, nàng tha thứ cho ta một lần được không?"

"Chuyện ngài muốn nói với ta là cái này?" Nụ cười của Dung Hoa mang theo vài phần châm chọc, "Ngài nghĩ ta không có mắt, không có đầu óc sao?"

Tưởng có thể nói vài câu dễ nghe thì dỗ được nàng?

Lâm Luật nhìn thần sắc lãnh đạm của nàng, lập tức nhíu mi, lạnh giọng: "Nàng có phải coi trọng Chiêu Vương, cái tên quỷ đoản mệnh kia không? Nàng thật sự muốn làm quả phụ sao? Nàng đừng hòng phủ nhận, hôm Cẩm Tú sơn trang khai trương, tất cả ta đều thấy vô cùng rõ ràng."

Dung Hoa nâng tay tát một cái qua đó.

Lâm Luật không kịp phòng bị, gương mặt truyền tới nóng rát, duỗi tay che lại, mắng: "Nàng vì y mà đánh ta!"

"Ngài nói lại mấy chữ quỷ đoản mệnh thử xem!" Gương mặt Dung Hoa bị một tầng sương lạnh bao phủ, "Chuyện ta coi trọng ai không liên quan tới ngài, Vương gia là bằng hữu của ta, ta không chấp nhận những lời người nói về y như vậy!"

Lâm Luật nhìn chằm chằm Dung Hoa: "Y tốt như vậy sao?"

Dung Hoa khẽ cười: "Đúng vậy, y rất tốt, đời này cho dù ngài có ra roi thúc ngựa cũng không theo kịp y."

Nghĩ tới phụ thân và mẫu thân còn ở nhà, Lâm Luật hít một hơi thật sâu, đè ép cơn giận xuống bụng, sắc mặt lại trở về vẻ ôn nhu dịu dàng, nói: "Chúng ta không nói y nữa, ta thật lòng muốn xin lỗi nàng, ta thật sự muốn cưới được nàng."

"Nói xong chưa?" Dung Hoa lạnh lùng nhìn hắn, "Sau này đừng vì chuyện nhàm chán kiểu này mà tìm ta nữa!"

Đâu chỉ là từ hôn, nàng còn muốn Lâm phu nhân và Lâm Luật trả cái giá thật lớn!

Nói xong, Dung Hoa liền nâng bước ra ngoài.

Dưới hoàng hôn, bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại của nàng tựa như ảo mộng.

Trái tim Lâm Luật như muốn nhảy ra, tứ chi tê tê dại dại không cách nào khống chế. Hắn muốn gọi nàng, nhưng lời nói lại bị nghẹn trong cổ họng. Cảm giác như vậy trước nay hắn chưa từng có.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện