"Ha." Dung Diệc Sâm thấy mặt cô đỏ hồng, cười như không cười nói, "Kỳ thật tôi cũng là lần đầu tiên hưởng thụ loại phục vụ như vậy, cho nên, cô phải chịu trách nhiệm với tôi."
Tống Thần Ngữ nhìn hắn: "Anh xác định anh không phải là không được đi?"
Dung Diệc Sâm đem cô đè sâu vào trong lòng ngực, ngữ khí ái muội: "Có phải hay không, buổi tối hôm nay thử một lần liền sẽ rõ."
Nói xong, hắn không quan tâm sự kháng cự của cô khoanh eo cô lại, liền đi ra khách sạn, lên xe rời đi.
Sau một lúc, xe dừng trước cửa Cục Dân Chính, Tống Thần Ngữ lúc này mới hiểu được, vì sao Dung Diệc Sâm lại lấy sổ hộ khẩu của cô.
Hắn đi trước xuống xe, một bộ thần thái bình thản, điền đạm, một tay cắm ở trong túi, khí chất phi phàm.
Giang Chỉ đem cửa xe mở ra: "Tống tiểu thư, mời."
Dung Diệc Sâm xoay người nhìn cô một cái, nhấc chân liền hướng Cục Dân Chính đi đến, căn bản không đợi cô.
Lúc này, Tống Thần Ngữ mới hiểu được, vì sao Dung Diệc Sâm lấy sổ hộ khẩu của mình, cũng hiểu rõ câu kia của hắn "Danh chính ngôn thuận làm cô", là có ý tứ gì.
Kết hôn, chuyện đó, không phải danh chính ngôn thuận sao?
Nhưng mà.. Cô có đáp ứng qua sẽ gả cho hắn sao?
Tống Thần Ngữ đứng ở cửa Cục Dân Chính, chậm chạp không chịu đi vào, Giang Chỉ cũng là người có tính tình tốt, kiên nhẫn đứng bồi cô: "Tống tiểu thư, nếu làm Dung tiên sinh ra tới tìm người, vậy thì sẽ có phiền toái."
Cô đành phải căng da đầu đi vào.
Dung Diệc Sâm đứng ở trong đại sảnh, thân hình cao ráo, khí chất có một không hai, người xung quanh không chú ý đến hắn đều khó.
Người nam nhân này, đi đến đâu cũng đều là tâm điểm chú ý.
Dung Diệc Sâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: "Cọ tới cọ lui."
"Cái đó.. Anh dẫn tôi tới Cục Dân Chính là muốn làm cái gì?"
"Không cần giả ngu." Dung Diệc Sâm đưa ngón tay thon dài lên nhéo cằm nàng, "Đi, chỗ kết hôn ở bên kia!"
"Kết hôn? Tôi.. Tôi không thể cùng anh kết hôn." Tống Thần Ngữ nghiêm túc nhìn hắn,