Tống Thần Ngữ chỉ cảm thấy lỗ tai vang lên "Ong ong ong" bị tiếng súng này dọa cho ngốc.
Ngay sau đó, Trương Húc kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, dao trong tay loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất.
Tống Thần Ngữ ngơ ngác nhìn Dung Diệc Sâm đứng ở cách đó không xa.
Hắn ăn mặc đơn giản áo sơ mi quần tây, không có thắt cà vạt, tay áo cũng không đóng cúc thoạt nhìn một bộ dáng tùy hứng lười biếng.
Trên tay phải hắn cầm một khẩu súng, không chút sứt mẻ.
Không hề nghi ngờ, vừa mới một phát súng kia chính là hắn bắn.
Thời điểm Giang Chỉ cùng Trương Húc vật lộn, hắn không chút do dự móc súng ra tính chuẩn tầm bắn bắn vào cánh tay Trương Húc cầm dao kia không chút sai lệch.
Giang Chỉ thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Dung tổng, ngài cuối cùng cũng tới."
Dung Diệc Sâm thu súng, tùy tay ném cho một tên thủ vệ rất thuần thục.
Động tác này cùng lúc hắn ném giấy hôn thú giống nhau như đúc.
Người đi theo bên cạnh Dung Diệc Sâm xem ra rất nỗ lực học hỏi, tiếp đồ vật bằng một động tác.
Tống Thần Ngữ rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, tuy rằng sự việc đã được giải quyết nhưng cô vẫn như cũ sợ tới mức không nhẹ, chỉ cảm thấy chân mềm nhũn lảo đảo muốn ngã nhào trên mặt đất.
Một cánh tay rắn chắc hữu lực chặt chẽ vòng qua eo mảnh khảnh đem cô kéo lên tiến vào trong lòng ngực.
Thanh âm Dung Diệc Sâm thấp thấp ở bên tai cô vang lên: "Nữ nhân của tôi sao lại có thể bị dọa sợ thành dáng vẻ này?"
Tống Thần Ngữ ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt chứa tia kinh hoảng còn chưa có tan đi.
"Sinh ra có một đôi mắt đẹp như vậy hẳn là nên cười nhiều hơn mới phải."
Dung Diệc Sâm giơ tay nhẹ nhàng phảng phất chạm vào mắt cô, động tác ôn nhu giống như đối đãi với trân bảo.
Tống Thần Ngữ như cũ ngơ ngác nhìn hắn, rất rõ ràng cô còn chưa phục hồi lại tinh thần.
"Dung Diệc Sâm.." Cô nắm góc áo hắn, "Anh, anh đến rồi."
"Xảy ra chuyện gì?" Ngữ khí hắn nhàn nhạt hỏi, "Lại khiến Giang Chỉ sẽ như vậy đánh nhau với người khác."
Hắn vừa nói, một bên nghiêng đầu nhìn về phía Giang Chỉ.
"Dung tổng, lúc nãy tôi chính là