Dung Diệc Sâm nhàn nhạt hỏi: "Báo thù cảm giác thế nào?"
"Anh là ai.." Tống Thần Ngữ hỏi, "Anh vì cái gì muốn giúp tôi?"
"Cứ như vậy giúp, không vì cái gì."Hắn Dung Diệc Sâm làm việc từ trước đến nay tùy tâm sở dục. Hắn quyền cao chức trọng, một tay che trời ở An Thành, ai ai cũng đều kiêng kị hắn ba phần.
"Nhưng là anh giúp được tôi nhất thời, lại không giúp được tôi mãi được. Tiền sính lễ Lâm gia tôi trả không được, Tống gia cũng sẽ không muốn tôi trở về.."
"Tiền, ta ra."
Dung Diệc Sâm thốt ra lời này, những người ở đây tức khắc liền nổ tung.
"Tống Thần Ngữ này có địa vị gì a, Dung tổng thế nhưng vì cô ta xuất đầu?"
"Chính là a.. Gấp ba tiền sính lễ kia không ít, nghe nói Lâm gia vì cấp Lâm Phàm xung hỉ, mang không ít tiền cho."
"Chút tiền ấy đối Dung tổng mà nói, tính là cái gì a.. Ta đoán, Tống Thần Ngữ này kỳ thật cùng Dung tổng có chuyện mờ ám gì đó đi?"
Tống Thần Ngữ cũng trợn tròn mắt, hắn đây là giúp người giúp tới cùng?
Nghĩ như vậy, Tống Thần Ngữ liền hướng hắn cười, mặt mày niềm nở: "Thật vậy sao? Thật tốt quá, đại ân không lời nào cảm tạ hết được!"
Dung Diệc Sâm nhìn cô tươi cười, mi tâm hơi hơi nhíu xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng phảng phất qua lông mi cong vút của cô, ánh mắt chậm rãi thâm thúy.
Tống Thần Ngữ nói: "Phần ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ. Anh trước tiên có thể buông tôi ra được không? Tôi còn có một việc phải làm."
Dung Diệc Sâm liền thu hồi lại cánh tay đặt bên hông cô.
Chỉ nhìn thấy Tống Thần Ngữ xoay người, đối với di ảnh dập đầu lạy ba cái, đến khi trán có chút đỏ lên."Lâm Phàm.. Mong anh ở thiên đường được vui vẻ hạnh phúc."
Tống Thần Ngữ ngơ ngẩn nhìn di ảnh Lâm Phàm rồi thở dài, xoay người đi tìm Dung Diệc Sâm lại phát hiện.. Hắn đã không thấy bóng dáng.Người đâu?
Tống Thần Ngữ quét ánh mắt khắp nơi tìm kiếm, thậm chí chạy ra linh đường, lại rốt cuộc không có nhìn thấy bóng dáng hắn đâu.
Trưa