Dung Diệc Sâm nhẹ nhàng nói ra một câu, Lâm Vãn như không nhịn được run lên vì sợ hãi.
Nếu thật sự điều tra ra.. là cô ta sai. Nhưng mà Tống Thần Ngữ động thủ đánh cô ta a!
"Tôi đã cảnh cáo cô, đừng động vào cô ấy, cô cố tình lại không nghe." Dung Diệc Sâm nói, "Vì vậy cô nên vì thế mà trả giá tương xứng cho chuyện này."
"Anh.. Anh muốn trừng phạt ta chỉ vì một Tống Thần Ngữ ư? Đắc tội Lâm gia?"
Lời này của Lâm Vãn Như có chút ý tứ đe dọa.
Sắc mặt Dung Diệc Sâm trong nháy mắt lạnh lẽo: "Chỉ là một Lâm gia nhỏ bé, tôi còn không để vào mắt."
"Diệc Sâm, anh thế nhưng có thể vì Tống Thần Ngữ làm đến mức này!"
"Để nhà họ Lâm đến tìm tôi hỏi người." Dung Diệc Sâm không thèm để ý tới cô ta, phất phất tay, "Mang đi!"
Lập tức liền có vài tên vệ sĩ mặc vest đen từ xa bước nhanh đến, đem Lâm Vãn Như bắt đi.
Trên trán tên giám đốc đã ra đầy mồ hôi, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Dung Diệc Sâm nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Một chút ánh mắt đều không có, giữ lại có ích lợi gì?"
"Dung tổng, tôi.."
Dung Diệc Sâm căn bản không thèm nhìn ông ta một cái, xoay người rời đi.
Lần này, Tống Thần Ngữ không có chịu thiệt, hắn vô cùng hài lòng. Chỉ là chiếc váy cưới đó, có vẻ rất quan trọng đối với cô ấy.
Hẻm Ngô Đồng.
Tống Thần Ngữ trở về căn nhà thuê của mình, đem váy cưới trải lên giường sau đó nhúng tay vào nước xà phòng, nhẹ nhàng xoa từng chỗ từng chỗ một.
Quá tốt rồi, có thể rửa đi được.
Cô nghiêm túc cẩn thận dùng tay rửa sạch gần một canh giờ, cuối cùng đã rửa sạch sẽ.
Tống Thần Ngữ thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng thẳng lưng lên: "Không dễ chút nào.."
Vốn dĩ đêm qua cô bị Dung Diệc Sâm lăn qua lộn lại vẫn luôn run chân và đau thắt lưng, hiện tại lại càng nhức eo