Tống Thần Ngữ nhìn anh: "Anh không quay về sao?"
Khóe môi Dung Diệc Sâm cong lên: "Em hy vọng tôi về nhà với em sao?"
"Không có không có, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút."
"Công ty có chút việc cần xử lý." Anh nói, "Tôi sẽ cố gắng về nhà sớm một chút."
Tống Thần Ngữ nghĩ nghĩ, đúng vậy, anh là chủ tịch của một tập đoàn, chắc chắn có rất nhiều công việc quan trọng đang chờ anh, nhưng thời gian hôm nay của anh đều tiêu phí ở trên người cô.
Dung Diệc Sâm nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Ngoan một chút, Thần Ngữ."
Ngồi trong xe, nhìn dáng vẻ cao lớn của Dung Diệc Sâm ở bên ngoài, Tống Thần Ngữ bỗng nhiên có một loại cảm giác, trên thế giới này, cô vẫn có một người đàn ông có thể dựa vào.
Hơn nữa người đàn ông này vô cùng cường đại, thân phận cao quý, đứng ở trên đỉnh kim tự tháp, khiến người khác chỉ có thể ngước nhìn.
Biệt thự Vọng Thu.
Ngôi biệt thự vào ban này càng hiện ra khí thế lộng lẫy hơn, những cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn, biệt thự theo phong cách châu Âu, đài phun nước, sân vườn, bãi đỗ xe, bãi cỏ khổng lồ.. Tất cả đều làm nổi bật sự xa xỉ ở nơi này.
Tống Thần Ngữ nghĩ thầm, biệt thự Vọng Thu chỉ là nơi Dung Diệc Sâm ở một mình, như vậy, nhà cũ Dung gia chẳng phải càng xa hoa hơn sao?
Xe dừng lại, quản gia Kỷ Hách sớm đã tiến lên, mở cửa xe: "Thiếu phu nhân."
Tống Thần Ngữ xuống xe, chuẩn bị đi vào biệt thự, nhưng cô lại nhìn thấy trước mặt có một cô gái đi tới, mái tóc dài xõa vai, ăn mặc rất có phong cách, trên người còn mang theo một chút hơi thở hoạt bát của thiếu nữ.
Người có thể ra vào tự do ở đây, khẳng định không phải người bình thường.
Tống Thần Ngữ cẩn thận đánh giá cô ấy một lúc, mới ngập ngừng hỏi: "Cô là... em gái Dung Diệc Sâm?"
Dung Thiển Tô vừa nghe, nhất thời sửng sốt: "A... Làm sao chị biết? Kỷ quản gia, có phải ông nói cho chị ấy biết rồi?"
Cô ấy cố ý dặn dò Kỷ