Dung Diệc Sâm nhàn nhạt trả lời: "Đây là cô gái cùng con gạo nấu thành cơm."
Nói xong hắn giương mắt thản nhiên nhìn Hướng Tuyết phía sau.
Hướng Tuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Vãn Như đứng ở cửa, nước mắt ở hốc mắt đã đảo quanh.
"Đây là có chuyện gì?" Hướng Tuyết kinh ngạc hỏi, "Vãn Như, không phải tối qua cháu vẫn luôn đều cùng Diệc Sâm ở bên nhau sao?"
Lâm Vãn như chậm rãi đi đến: "Bá mẫu, đêm qua Diệc Sâm anh ấy ném cháu xuống, đi rồi."
"Cái gì?" Hướng Tuyết một bộ hận sắt không thành thép nhỏ giọng nói: "Dược đã hạ, cháu liền sẽ không đem dáng người phô ra một chút? Chủ động câu dẫn? Đàn ông ấy à, đều là không chịu nổi dụ hoặc."
Lâm Vãn Như cũng không nghĩ tới, ở tình huống đó bị hạ dược Dung Diệc Sâm còn có thể nhịn xuống không chạm vào cô ta, bỏ đi, hơn nữa còn tránh được đám thủ hạ đuổi bắt!
Dung Diệc Sâm trực tiếp làm lơ hai người kia, xoay người nhìn Tống Thần Ngữ: "Đem quần áo mặc vào."
Tống Thần Ngữ "Ân" một tiếng, vừa nhấc đầu thấy Lâm Vãn Như hung tợn nhìn chằm chằm mình, lập tức cảm thấy cô gái này có chút quen mắt.
Tống Thần Ngữ lại cẩn thận nhìn Lâm Vãn Như vài lần, rốt cuộc cũng nghĩ ra.
Đây không phải em gái Lâm Phàm sao?
Lâm Vãn Như bước nhanh vọt tới mép giường, nhìn Tống Thần Ngữ, quả thực sắp tức chết rồi.
Mình cực cực khổ khổ chuẩn bị lâu như vậy, thế nhưng lại cho nữ nhân khắc chết anh trai này được lợi!
"Cô đồ không biết xấu hổ!" Lâm Vãn như chỉ vào mũi cô, đầu ngón tay đều muốn chọc đến trên mặt, "Tôi còn nghĩ ở lễ tang, Diệc Sâm vì cái gì sẽ giúp cô, thì ra cô đã sớm đem thân thể đều cho anh ấy!"
Tống Thần Ngữ giải thích nói: "Cô ở đây nói bậy cái gì vậy? Ở lễ tang Lâm Phàm, tôi là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta!"
"Phải a, lần đầu tiên anh ấy giúp cô, cho nên cô liền bò lên trên giường anh ấy, dùng thân thể của mình trả nợ báo ân? Tống Thần Ngữ, tôi trước kia còn