Cả đêm dài, mặc dù mệt mỏi nhưng Nam Cung lại không buồn ngủ.
Dựa vào đầu giường lặng lẽ châm điếu thuốc, ưu nhã thổi làn khói, anh trầm ngâm nhìn người phụ nữ đang cuộn tròn bên cạnh mình.Người phụ nữ này thật kì lạ, bề ngoài thánh thiện như thiên thần, nhưng bên trong lại cứng cỏi như sắt đá...!thật khó đoán.Cô chưa từng có đàn ông! Một người đẹp lại là một phụ nữ ở tuổi hai ba mà cô ta luôn giữ mình trong sạch.
Vậy mà cô có thể dễ dàng chấp nhận việc nuôi bao, hơn nữa cô còn bình tĩnh mở miệng về thỏa thuận nuôi bao, điều này thực sự khiến người khác bối rối."Ba, đừng lo lắng, con nhất định sẽ làm tốt..."Người phụ nữ trong giấc mơ bỗng nói mớ, đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Cung Dạ.
Anh quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, tay nắm chặt chăn bông, lông mày nhíu lại, thân hình yếu ớt toát lên vẻ kiên cường không khuất phục.Trái tim của Nam Cung Dạ một lần nữa bị chiếc lông khổng tước từ đâu bay tới cọ nhẹ, run rẩy dù không đau đớn cho lắm.Hóa ra người phụ nữ này đang phải đấu tranh hành hạ bản thân vì ước mơ mà ba mình giao phó, bộ dạng yếu đuối lại quật cường khiến người khác không thể không thương tiếc.Thương tiếc? Nam Cung Dạ đột nhiên bị suy nghĩ của chính mình đánh thức, anh làm sao lại có ý nghĩ như vậy, tại sao phải thương tiếc một người phụ nữ không liên quan? Thật nực cười!Trên đời này còn rất nhiều người bất hạnh, rất nhiều người phải đối mặt với sinh lão bệnh tử một cách bất lực, không nơi nương tựa, liệu anh có thể đồng cảm hết cho từng ấy người không? Anh là vương giả cao cao tại thượng, trong tay là sự sống của rất nhiều người, anh căn bản không cần bận tâm vì những người nhỏ bé này, Lãnh Nhược Băng cũng không ngoại lệ.Vì vậy, Nam Cung Dạ dứt khoát xua bàn tay của mình quét sạch mớ suy nghĩ hỗn độn, ra khỏi giường, tắm rửa, thay quần áo rồi rời khỏi căn phòng vẫn còn tràn ngập hoan ái.Lúc này, bầu trời đã trắng xóa, không khí rất lạnh.Quan Vũ đã đợi sẵn trước biệt thự Nhã Các, thấy