Lãnh Nhược Băng mạnh mẽ kiềm chế xung động muốn một chiêu giết ông ta, sau đó cười duyên với Lạc Hành: "Ngài Lạc, ngưỡng mộ đã lâu.”Sau một thoáng kinh ngạc, Lạc Hành trở lại bình thường, dù sao mỹ nhân ở trước mắt mà ông ta lại là ông trùm háo sắc, nghi ngờ lúc trước lập tức tan thành mây khói.Ông ta nhanh chóng suy nghĩ trận lửa lớn năm đó hung mãnh như thế nào ông ta hiểu rõ hơn ai hết, lúc ông ta rời đi đã khóa tất cả các cửa, một cô gái mười ba tuổi yếu ớt sao có thể thoát ra ngoài được.
Mặc dù sau này không tìm được thi thể của cô nhưng ông đã lục tung toàn bộ Long Thành cũng không tìm được cô, có lẽ cô đã hóa thành tro trong đám lửa.Mặc dù người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này trông có phần giống với con nhóc khi đó nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.
Con nhóc đó yếu đuối, sợ hãi chỉ biết khóc mà người phụ nữ trước mắt khí thế cường đại, tao nhã, quyến rũ, đứng thẳng như một gốc cây Bạch Hoa.Sắc tâm Lạc Hành nổi lên, hai mắt phượng cười híp lại như một con cáo già, bất kể một người đàn ông nào bị người phụ nữ xinh đẹp như vậy nói ngưỡng mộ đã lâu trong lòng đều sẽ lâng lâng, chưa kể ông ta còn là một người đàn ông háo sắc.Lãnh Nhược Băng trở về với một nụ cười tao nhã: “Ngài Lạc, đây là danh tiếp của tôi, sau này xin chiếu cố.”Lạc Hành cười híp mắt nhận lấy danh thiếp mà Lãnh Nhược Băng đưa cho, giây lát sau ông ta liền cảm thấy có lòng nhưng không có can đảm.
Tin tức của ông ta rất nhanh nhạy, có tin đồn ở Nam Cung quan hệ giữa Lãnh Nhược Băng và Nam Cung Dạ không tầm thường nhưng cụ thể là quan hệ như thế nào không ai dám chắc.
Ông ta không ngu, mặc kệ bọn họ có quan hệ gì thì người của Nam Cung Dạ ông cũng không dám động vào.Thế là ông ta cố gắng nuốt nước bọt tiết ra bởi sắc tâm, nở một nụ cười lấy lòng: “Thì ra là Lãnh tiểu thư, vinh hạnh vì được gặp mặt.”“Ngài Lạc, vinh hạnh vì được gặp mặt.” Trên mặt