Dành Quãng Đời Còn Lại Để Yêu Em

Tôi Không Bán Lòng


trước sau



Khi Úc Lam Khê mười tuổi, cô đã thề sẽ trở thành người phụ nữ của Nam Cung Dạ, làm một người phụ nữ tốt.Thái độ của Nam Cung Dạ đối với cô cũng đặc biệt, anh chưa bao giờ mỉm cười chân thành với người phụ nữ nào như khi cười với cô.


Điều này khiến cô cảm thấy hạnh phúc nhưng cô không biết tại sao, cô luôn cảm thấy rất thất vọng bởi vì giữa Nam Cung Dạ và cô luôn có một khoảng cách, một khoảng cách mà cô không thể vượt qua, khoảng cách này khiến cô cảm thấy bất đắc dĩ và bất lực.Cẩn thận nhìn Lãnh Nhược Băng rất lâu, Úc Lam Khê nhàn nhạt nói: "Cô rất xinh đẹp.” Trong lời nói có một tia mất mát, đó là lời cảm thán từ nội tâm của cô, Lãnh Nhược Băng thật sự rất xinh đẹp, chẳng trách Nam Cung Dạ chọn cô.Nhìn thấy Úc Lam Khê không có bất kỳ địch ý mà lại giống như một con mèo con bị thương, Lãnh Nhược Băng cũng thoát khỏi sự phòng bị của mình.

Cô chưa bao giờ là một người lương thiện, sẽ không vô căn cứ thương một người, nhưng cô sẽ không làm tổn thương một người không có ý thù địch với mình.“Cảm ơn.” Lãnh Nhược Băng cũng nhàn nhạt đáp lại.“Chúng ta có thể tâm sự không?” Úc Lam Khê mong đợi nhìn Lãnh Nhược Băng chỉ sợ cô cự tuyệt.“Nói chuyện gì?” Lãnh Nhược Băng cong môi chế nhạo, cô không nghĩ sẽ có chuyện để nói giữa tình nhân và một người phụ nữ có thể trở thành vợ chính, nói chuyện chung sống hòa bình à?“Tôi muốn tâm sự cùng cô về Dạ.” Cô ấy nói Dạ, đương nhiên là Nam Cung Dạ.“Tôi không thấy chủ đề này thú vị.” Lãnh Nhược Băng thờ ơ từ chối: "Anh ta là kim chủ của tôi, tôi không đủ tư cách nói chuyện sau lưng anh ta.”“Cô chỉ coi anh ấy là kim chủ?”“Nếu không thì sao?”Úc Lam Khê có chút lúng túng nhìn Lãnh Nhược Băng: "Cô không thích anh ấy chút nào sao?”Nam Cung Dạ là người đàn ông hoàn hảo xuất chúng như vậy, không một người phụ nữ nào là không thích, hơn nữa còn là một người phụ nữ được anh ấy ngủ cùng.“Không.” Lãnh Nhược Băng tích chữ như vàng nhưng chỉ một chữ này

đã thể hiện rõ ràng quan điểm của cô.Úc Lam Khê yên lặng nhìn Lãnh Nhược Băng, cô không tin Lãnh Nhược Băng đang nói sự thật, cô muốn nhìn thấy sự dối trá trong mắt cô ấy nhưng cô không nhìn thấy.

Bởi vì Lãnh Nhược Băng kiên định nhìn cô, rõ ràng Lãnh Nhược Băng đã nói cho cô biết cô ấy không thích Nam Cung Dạ.Rất lâu sau Úc Lam Khê lại nói: "Không thích cũng không sao, phụ nữ anh bao nuôi không hơn hai tháng.


Tuy rằng thời gian ngắn ngủi nhưng các người cũng tạm thời coi như là vợ chồng, tục ngữ nói một ngày vợ chồng trăm năm ân ái, cô có thể đối xử tốt với anh ấy một chút không?”Lãnh Nhược Băng hơi sững sờ, rõ ràng không ngờ rằng Úc Lam Khê lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Sau đó cô đồng tình nhìn Úc Lam Khê, cảm thấy người phụ nữ này thật sự rất ngốc, tình yêu của cô ta có thể vượt qua phạm trù hẹp hòi độc chiếm sao? Không ngờ cô lại yêu một người đàn ông nhiều như vậy.


Không ngại anh bao nuôi phụ nữ bên ngoài còn hy vọng người phụ nữ đó có thể đối xử tốt với anh.

Nên nói cô ta đáng kính hay đáng thương?“Lãnh tiểu thư, Dạ là một người không biết cách chăm sóc bản thân cho lắm, thực ra anh ấy rất cần sự quan tâm của người khác, nếu cô đã chọn ở bên anh ấy vậy quan tâm anh ấy nhiều hơn được không?” Ánh mắt Úc Lam Khê rất chân thành, phảng phất có ý cầu xin.Trái tim của Lãnh Nhược Băng thực sự rất cứng rắn, trải qua bao nhiêu khó khăn và đau đớn, cô không dễ dàng rung động vì vậy cô không có cảm tình với tình yêu hèn mọn của Úc Lam Khê.Cô cười nhạt, giọng điệu lạnh lùng: "Chuyện như vậy vẫn nên giao cho Úc tiểu thư làm đi, một tình nhân như tôi chỉ biết cầm tiền của kim chủ, bán thân thể nhưng không bán lòng.”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện