Editor Nora
Điểm của Lục Tang Tang thời trung học thực ra khá tốt, điểm yếu duy nhất là môn hóa.
Mẹ đã thuê một giáo viên cho cô, nhưng Lục Tang Tang đang theo đuổi Đoạn Kính Hành, vì vậy cô muốn nắm bắt cơ hội ở cùng Đoạn Kính Hành.
cô trên danh nghĩa học thêm nhưng thực chất là ngắm người.
Ngày hôm đó, Lục Tang Tang cuối cùng cũng đợi đến khi Đoạn Kính Hành hứa cho cô học phụ đạo, tinh thần phấn chấn đi đến nhà hắn, nhưng Đoạn Kính Hoài mới là người mở cửa cho cô.
Lục Tang Tang lùi lại một bước khi cô nhìn thấy anh, "À...!Tôi đang tìm Đoạn Kính Hành."
Đoạn Kính Hoài sắc mặt lạnh lùng: "Vào đi."
"......Ồ."
Hôm nay nhà họ Đoạn không có trưởng lão, Lục Tang Tang liền ngồi xuống sô pha sau khi vào cửa.
Đoạn Kính Hoài rót cho cô một ly nước, "Đợi lát nữa, em ấy sẽ quay lại ngay."
"Anh ấy đi đâu vậy?"
Đoạn Kính Hoài: "Trường học."
Lục Tang Tang mím môi lẩm bẩm: "Không phải anh ấy nói muốn dạy bù cho em, sao lại đi rồi?"
Đoạn Kính Hoài liếc cô một cái, nhưng không nói gì.
Thực ra, lúc đó Đoạn Kính Hoài đã biết khá rõ về Lục Tang Tang, Lục Tang Tang đã ở bên Đoạn Kính Hành cả năm, anh có thể nhìn rõ mọi chuyện.
Chỉ là tính tình của anh không thích tán gẫu với người khác cho lắm, đặc biệt là cô gái nhỏ huyên thuyên trước mặt.
Đoạn Kính Hoài trở về phòng, không bao lâu liền nhận được điện thoại của Đoạn Kính Hành, anh nói trường học không thể rời đi được, nhờ anh giúp Lục Tang Tang học bù.
Đoạn Kính Hoài trong tiềm thức muốn từ chối, nhưng Đoạn Kính Hành vội vàng cúp điện thoại.
Do dự hồi lâu, Đoạn Kính Hoài cuối cùng cũng đi xuống lầu.
"Sao anh ấy còn chưa về?" Cô gái nhỏ dưới lầu có chút nóng nảy.
Đoạn Kính Hoài im lặng: "Em muốn bổ sung hóa học sao?"
Lục Tang Tang gật đầu.
Đoạn Kính Hoài: "Đến thư phòng."
Nói rồi, anh đi vào thư phòng trước.
Lục Tang Tang sững sờ, tưởng Đoạn Kính Hành sắp trở lại, liền vội vàng đi theo.
Đoạn Kính Hoài chỉ vào vị trí: "Ngồi ở chỗ đó."
Lục Tang Tang ngoan ngoãn ngồi xuống, lấy cả sách và giấy kiểm tra ra: "Bài kiểm tra lần này em làm bài không tốt, câu trắc nghiệm sai."
Đoạn Kính Hoài đi tới liếc mắt nhìn, nơi đó rõ ràng dày đặc chữ thập.
"Nó rất tệ."
Lục Tang Tang: "..."
"Em muốn bắt đầu từ đâu?"
"Gì?"
Đoạn Kính Hoài ngồi xuống bên cạnh cô: "Lựa chọn đề?"
Lục Tang Tang nghiêng đầu: "Anh giảng cho em à?"
Đoạn Kính Hoài nhẹ giọng nói: "Nó không về được, để anh chỉ em làm mấy đề này."
Lục Tang Tang sửng sốt, suy nghĩ đầu tiên không phải là Đoạn Kính Hành cho cô leo cây, mà là Đoạn Kính Hoài tình nguyện giảng đề cho cô! Điều này khiến cô ấy còn sốc hơn cả lần trước.
"Anh, anh giảng cho em á."
"Ừm." Đoạn Kính Hoài dừng lại, lễ phép hỏi: "Không cần?
Lục Tang Tang nào dám nói không cần, Đoạn Kính Hoài dùng đôi mắt đó nhìn cô, nhất thời không dám nhúc nhích.
"Em sợ làm phiền anh thôi." Lục Tang Tang thì thào.
"Không sao đâu." Đoạn Kính Hoài lấy giấy kiểm tra ra: "Bắt đầu đi, anh rất vội."
"......Ồ."
Lục Tang Tang lúc đầu rất lo lắng, áp lực người của Đoạn Kính Hoài sẽ khiến cô có ảo giác "Tôi phải trở nên tốt lên nếu không sẽ bị ám sát".
Nhưng dần dần cô cũng thả lỏng ra, bởi vì Đoạn Kính Hoài nói rất rõ ràng, mặc dù trong lời nói của anh không có cảm xúc gì.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Lục Tang Tang nghe anh nói nhiều đến vậy, vừa nghe kỹ câu hỏi, cô cảm thấy Đoạn Kính Hoài không còn đáng sợ như vậy nữa...
Làm xong đề, Lục Tang Tang cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Đối với Đoạn Kính Hành, càng nghĩ càng tức giận, cô vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, "Khi anh ấy trở về, hãy giúp em nói với anh ấy, em rất tức giận, trừ khi anh ấy giúp em bù thêm 100 tiết, em là loại rất khó dỗ dành đấy! "
Đoạn Kính Hoài liếc xéo cô một cái, cô gái nhỏ bên cạnh cau mày, bởi vì tức giận hai má phồng lên, so với bình thường còn trẻ con hơn một chút.
Đoạn Kính Hoài thu hồi ánh mắt, "Đã sắp đến thời gian thi tuyển sinh đại học."
"Chuẩn rồi."
"Thế thì khó mà đủ một trăm bài học."
"Vậy thì năm mươi tiết thì sao? Mười tiết? Dù sao thì em nhớ kĩ rồi!"
Đoạn Kính Hoài cười nhẹ.
Ánh mắt Lục Tang Tang sắc bén, vừa nhìn thấy cô đã kinh ngạc như phát hiện ra một lục địa mới nào đó, "Anh vừa mới cười?"
Đoạn Kính Hoài bị đình trệ.
Nhan khống khiến người ta mất kiểm soát, ngay lúc đó Lục Tang Tang đã quên mất người trước mặt chính là Đoạn Kính Hoài, người mà cô luôn kính sợ.
"Ca ca cười lên rất đẹp nha"
Đoạn Kính Hoài: "..."
"Hừm, tâm trạng bị hắn làm hỏng giờ đã tốt hơn một chút khi anh ấy cười." Lục Tang Tang cầm cặp sách bước ra khỏi thư phòng, lẩm bẩm.
Sau khi ra ngoài, Lục Tang Tang về nhà mình, hai nhà cách đó không xa, ngày hè dưới bóng râm, Lục Tang Tang đá đá cuội dưới chân, chửi mắng Đoạn Kính Hành đã cho mình leo cây.
"Lục Tang Tang."
Đột nhiên, có người gọi tên cô.
Lục Tang Tang quay lại và thấy Đoạn Kính Hoài đang đứng cách cô không xa.
Anh vẫn không có biểu cảm gì, giống như tác phẩm điêu khắc nổi bật nhất dưới ánh mặt trời chói chang.
Lục Tang Tang kinh ngạc một chút, sau đó lon ton chạy lại, "Làm sao vậy."
Đoạn Kính Hoài đưa tay đưa cho cô một cuốn sổ đen.
"Cái này là cái gì."
"Ghi chú Hóa học."
Lục Tang Tang vui mừng khôn xiết, vội vàng cầm đi lật lại vài trang, tờ giấy nhìn có vẻ hơi cũ, nhưng nội dung bên trong rất rõ ràng.
"Anh cho em mượn?!"
"Ừm."
"Wow, đem cái này hối lộ em." Lục Tang Tang nhướng mày, không giấu được vui sướng, "Nhưng biết cho em vở ghi chép cũng không phải là vô lương tâm."
Không khí nóng thổi qua, cảm giác da thịt hơi khô.
Những gì nghĩ trong tiềm thức là những mong muốn trong trái tim mình.
Lục Tang Tang nâng tờ giấy bạc trong tay lên cười nói: "Cảm ơn ca ca đã giúp em cầm lấy, ừm...!Nói với anh ấy, sau khi thi đại học em sẽ trả lại cho anh ấy."
Đoạn Kính Hoài không nói gì.
Anh dừng lại, nhẹ gật đầu rồi xoay người bước đi.
Rất bình tĩnh, như thể anh ấy chỉ ở đây để giúp đỡ người khác đưa đồ.
Lục Tang Tang cũng tiếp tục về nhà, oán hận của cô đối với Đoạn Kính Hành bởi vì cuốn sổ mà biến mất, tâm trạng cô rất vui.
Nhưng lúc đó, cô sẽ không bao giờ nghĩ rằng Đoạn Kính Hành thật ra không làm gì cả, hoặc là anh bận quá mà quên mất cô vẫn đang