Editor Nora.
đã quay lại sau 1 tuần ốm vật vã:))
Đoạn Kính Hoài đến ngay sau đó, xuống xe liền đi thẳng về phía bọn họ.
Bộ Tích chăm chú nhìn người đang đến gần, thì thầm bên Lục Tang Tang, "Chồng cô trông hơi giống Đoạn Kính Hành, cô có nghĩ vậy không..."?
"Anh trai."
Cô chưa kịp nói hết câu hỏi thì chợt nghe thấy tiếng của người đàn ông đằng sau mình.
Bộ Tích ngạc nhiên nhìn lại: "Anh trai?"
Lục Tang Tang xoa xoa mặt Bộ Tích: "Đồ ngốc, cái gì giống với chả không giống? Bọn họ là anh em, đương nhiên có nét giống nhau."
"Cái gì?" Bộ Tích sững sờ, cô biết Đoạn Kính Hành có một người anh rất kín tiếng, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng chính là chồng của Lục Tang Tang.
Cô ấy rất ngạc nhiên và vui mừng trước cuộc gặp gỡ này, điều này có thể giải thích tại sao Đoạn Kính Hành luôn quan tâm đến Lục Tang Tang nhiều hơn.
Chị dâu, hẳn cũng nên chăm sóc.
"Hai người không nói sớm!" Bộ Tích tức giận trừng mắt nhìn hai người, nhanh chóng nói với Đoạn Kính Hoài, "Xin chào anh, tôi tên là Bộ Tích."
Cô ấy cố tỏ ra đoan trang để tạo ấn tượng tốt trước mặt anh trai Đoạn Kính Hành.
Đoạn Kính Hoài liếc cô một cái: "Xin chào."
Nói rồi, anh ta vươn tay giữ lấy Lục Tang Tang: "Đứng vững."
Lục Tang Tang: "Sao anh đến nhanh vậy?"
Đoạn Kính Hoài: "Tôi không có bệnh viện, tôi ở nhà."
"Ồ......"
"Đi thôi, về nhà."
"Ừm!"
Lục Tang Tang quay lại chào tạm biệt Bộ Tích: "Tôi đi đây, hẹn gặp lại."
Bộ Tích: "Được rồi! Tôi sẽ gọi cho cô."
"Hành ~" Lục Tang Tang nói xong chỉ vào người đàn ông sau lưng cô, "Đoạn Kính Hành, anh hãy đưa cô ấy về nhà."
Đoạn Kính Hành cười: "Đã biết."
Đoạn Kính Hoài kéo cô lên xe.
Sau khi cả hai rời đi, Bộ Tích quay lại nói: "Đưa em về, đi thôi!"
Nụ cười của Đoạn Kính Hành nhạt đi: "Nhân viên của em đâu?"
"Em để tất cả đi rồi." Bộ Tích nói, "Bằng không làm sao anh có cơ hội đưa em về nhà.
Đoạn Kính Hành bất lực lắc đầu: "Chờ một chút, anh gọi tài xế."
"Ừm."
Đoạn Kính Hành và Bộ Tích gặp nhau trước đây trong một bữa tiệc của một người bạn chung, hai người có mối quan hệ tốt từ đó, cô ấy có thể tham gia "Song sinh", Đoạn Kính Hành cũng có chút tác động.
Sau đó, khi Bộ Tích nhận ra rằng mình đã yêu Đoạn Kính Hành, cô ấy đã thể hiện nhiều lần cho dù là vô ý hay cố tình ám chỉ, nhưng Đoạn Kính Hành không đáp lại.
Bộ Tích cũng không quan tâm lắm, cô biết xung quanh anh có rất nhiều cô gái, trong vòng tròn giới này, anh đã tiếp xúc với rất nhiều nghệ sĩ nữ.
Nhưng cô ấy là loại người gan lớn, chưa đến cuối cùng, kết quả ai mà đoán trước được.
Cả hai cùng uống rượu nên để tài xế điều khiển xe.
Khi Bộ Tích và Đoạn Kính Hành ngồi ở ghế sau cùng nhau, cô lại nhịn không được mà nói về Lục Tang Tang, "Hóa ra cô ấy là vợ của anh trai anh à, cô ấy bằng tuổi em, vậy cô ấy nhỏ hơn anh vài tuổi.
"
"Ừm."
"Anh trai bạn bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi chín."
"Ồ, vẫn còn trẻ quá." Bộ Tích nói, "Tang Tang có mắt nhìn thật tốt, anh trai của anh rất đẹp trai."
Đoạn Kính Hành nhìn ra ngoài cửa sổ, một chút không muốn nói chuyện, nhưng Bộ Tích uống rất nhiều, nói cũng nhiều nên cũng không cảm thấy tâm trạng anh không cao hứng.
"Nhưng anh trai của anh hơi lạnh lùng, khác với anh.
Hơn nữa anh ấy không phản ứng gì khi nhìn thấy em, mà em cũng khá nổi tiếng, đúng không?" Bộ Tích nói, "Ơ, họ kết hôn từ khi nào?"
Đoạn Kính Hành: "Hơn nửa năm."
"Như vậy..." Bộ Tích nói với giọng nửa đùa nửa thật, "Hóa ra Tang Tang là chị dâu.
Em vừa thấy anh quan tâm đến cô ấy còn tưởng rằng hai nguòi có chuyện gì cơ, làm em sợ chết khiếp."
Nói xong, nhìn thấy Đoạn Kính Hành quay đầu, ánh mắt có chút nặng nề.
Bộ Tích giật mình: "Em, em nói giỡn..."
Đoạn Kính Hành thấp giọng nói: "Đừng nói nhảm."
- ---
Lục Tang Tang hôm nay không uống quá nhiều, ít nhất cũng tốt hơn nhiều so với những gì cô thường uống ở quán bar, lúc ra khỏi quán cơ bản là tâm trạng suy sụp, nhưng hôm nay chỉ là có chút kích động..
Đoạn Kính Hoài đang lái xe ở ghế lái, còn cô ngồi ở ghế phụ, cửa sổ mở toang, gió lạnh thổi qua.
"Ưuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu..."
Đoạn Kính Hoài quay lại nhìn cô cảnh cáo, "Lục Tang Tang, đừng thò đầu ra ngoài!"
Lục Tang Tang co rụt lại một chút: "Tôi không có."
"Đóng cửa sổ."
"Tôi muốn thổi khô tóc."
"Em cứ thổi đi, mai dậy đau đầu đừng có kêu."
Lục Tang Tang ậm ừ ngồi thẳng lưng, Đoạn Kính Hoài nhân cơ hội này đóng cửa sổ bên hông cô, chỉ chừa một khe hở nhỏ.
"Phim hôm nay rất hay." Lục Tang Tang nói, "Khi nào rảnh tôi mời anh xem."
"Bệnh viện gần đây có thể có chút bận."
"Vậy thì hãy nói cho tôi biết khi nào anh không bận."
"Được."
Đoạn Kính Hoài biết hôm nay Lục Tang Tang sẽ đi công chiếu, lúc trước biết chuyện cũng hơi ngạc nhiên, bởi vì anh luôn cho rằng cô vẽ tranh cho vui, nhưng không ngờ điều anh chưa biết còn nhiều.
"Này, vừa rồi anh nhìn thấy Bộ Tích, diễn xuất của cô ấy rất tốt."
Đoạn Kính Hoài nhớ lại: "Tôi không biết."
"Chậc chậc chậc, anh cái này còn không biết, không để ý tới ngành giải trí sao?"
Đoạn Kính Hoài đồng ý.
Một lúc sau, anh hỏi: "Tại sao Kính Hành lại ở đây?"
Lục Tang Tang đỡ đầu cô: "Nghe nói anh ấy là chủ đầu tư của bộ phim này, tôi cũng mới tìm hiểu, hình như anh ấy có quan hệ tốt với Bộ Tích."
Đoạn Kính Hoài thở dài.
Thực ra, lúc nãy khi nhìn thấy hắn trong đoạn video, anh đã có cảm giác rất lạ, suy nghĩ đầu tiên của anh ấy là tại sao Đoạn Kính Hành và Lục Tang Tang lại ở cạnh nhau.
Suy nghĩ thứ hai là nghĩ về những năm đã qua.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi Đoạn Kính Hành tham gia vào bộ phim, chỉ cần suy nghĩ một chút thì anh có thể đoán được lý do tại sao họ lại ở cạnh nhau, nhưng điều anh nghĩ trong tiềm thức là những gì Lục Tang Tang đã làm với Đoạn Kính Hành.
Rõ ràng là không nên nghĩ như vậy.
- ---
Sau khi trở về nhà, Lục Tang Tang đi tắm, cô tỉnh táo hơn rất nhiều.
"Tôi đói quá."
Đoạn Kính Hoài từ trong sách nhìn lên và thấy Lục Tang Tang, người đang mặc một chiếc váy ngủ bước ra, cô có mái tóc dài với đuôi tóc ướt.
"Quay lại lau khô tóc."
Làm như không có nghe thấy, Lục Tang Tang đi tới, ngồi ở bên cạnh anh, "Em đói quá, ở nhà có gì ăn không?"
"Em muốn ăn gì."
"Tôi muốn ăn thịt."
Đoạn Kính Hoài liếc cô một cái: "Sao, tối nay em không ăn."
"Làm sao có thể ăn nhiều? Chỉ uống rượu mà thôi." Lục Tang Tang vênh váo, "Hiện tại tôi chỉ muốn ăn thịt, tại sao lại không gọi một con