Edit: Nora (Đây là chương đầu tiên tự mình edit, khởi đầu suôn sẻ nhé)
Lục Tang Tang bạo dạn, nói nhiều hơn, nhưng không biết tại sao, trong tiềm thức, cô vẫn có chút nể phục Đọan Kính Hoài.
Nó có thể đã được tích tụ từ khi còn nhỏ, cho dù bây giờ đã trở thành vợ chồng, sợ anh ấy vẫn không thể thay đổi ngay được.
Vào ban đêm, quán bar.
"Ồ, cô Lục đến rồi."
Không biết ai đột nhiên nói gì đó, mọi người trong bàn đều quay đầu nhìn xung quanh.
Tôi nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài đang đi về phía cửa, cô ấy có đôi lông mày thanh tú, trang điểm nổi bật, dáng đi thướt tha.
Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi và quần đen chuyên nghiệp hơn, vốn dĩ chiếc váy này không thích hợp với những nơi như buổi biểu diễn ban đêm, nhưng không hiểu sao khi mặc nó lên người người phụ nữ này lại có cảm giác cấm kỵ, như thể chiếc áo sơ mi không được cài cúc.
Giá như cô có thể trở thành nữ hoàng cảnh đêm.
"Tang Tang, đây rồi!"
Lục Tang Tang sau khi ăn tối ở công ty trực tiếp đến quán bar nên cô chỉ trang điểm một chút lên xe mà không thay quần áo.
Cô đến gần quầy bar, nhìn thấy người bạn Nguyễn Phái Khiết của mình ngồi cùng một nhóm có cả nam lẫn nữ.
Có nhiều người cô không quá quen thuộc cho lắm.
"Các cậu đến sớm rồi." Lục Tang Tang bước tới, vỗ vai Nguyễn Phái Khiết.
"Tang Tang ở đây."
"Cô Lục dạo này thế nào rồi?"
"Lại giảm cân à?"
......
Mọi người xung quanh chào đón cô, Lục Tang Tang chào hỏi từng người rồi ngồi ra phía sau.
"Cũng vậy thôi, Em không đến chơi với anh sao...!Có phải em giảm cân không? Thật là dạo này em ăn rất nhiều...!Ơ, ai mang thằng nhỏ đến đây vậy? Đẹp trai quá......!"
Một nhóm người làm ầm ĩ lên, Lục Tang Tang cuối cùng đã rút khỏi cuộc trò chuyện giữa đám đông, và hỏi Nguyễn Phái Khiết, "Dương Nhâm Hi, anh ta vẫn chưa đến à?"
Nguyễn Phái Khiết ngáp một cái: "Đến rồi, đang đi toilet đấy."
Lục Tang Tang khịt mũi, hung hăng nói: "Hắn tới, tớ phải giết hắn, cậu không biết sao, sáng sớm hôm nay hắn gọi điện thoại đến nói chút tiểu thịt tươi trước mặt Đoạn Kính Hoài, thật mất mặt với anh ấy.".
"
Nguyễn Phái Khiết con mắt đột nhiên sáng lên: "Cái gì? Đoạn Kính Hoài đã trở lại?"
Lục Tang Tang ậm ừ.
"Tình hình sao vậy, người trở về không một tiếng động...!Ơ vậy, sao sau đó cậu lại tới quán bar?"
Lục Tang Tang liếc cô một cái: "Cậu làm sao thế, tớ đâu có sao khi anh ấy trở về?"
"Tớ muốn nói, Đoạn Kính Hoài, một người nghiêm túc, làm sao có thể cho phép cậu tới đây?
"Tại sao không?" Lục Tang Tang tự hỏi, "Cả hai chúng tớ đều chơi theo cách riêng của mình mà không quấy nhiễu lẫn nhau."
Nguyễn Phái Khiết tặc lưỡi: "Thật phí phạm, một người đẹp trai như vậy mà cậu bỏ mặc lâu như vậy."
"Đừng làm phiền, chính anh ta là người bỏ mặc tớ chứ.
Người ta đi du học trước khi kết hôn, sau khi kết hôn sẽ ngay lập tức sang Hồng Kông học cao hơn, anh ta không thích nhìn thấy tớ chút nào, tớ có thể nói gì."
Nguyễn Phái Khiết chống cằm: "Còn có thể nói sao? Cậu rất hạnh phúc vì Cậu không bị ràng buộc bởi hôn nhân...!Nhưng mà nói lại, tính tình của Đoạn Kính Hoài vẫn chưa từng thay đổi."
Lục Tang Tang ậm ừ, quả thật không thay đổi.
Cô nhớ khi bọn họ gặp nhau lần đầu, anh ấy có tính khí này.
Đáng lẽ họ nên gặp nhau khi cô mười sáu tuổi, Đoạn Kính Hoài hơn cô năm tuổi, anh ấy đã là sinh viên đại học khi cô mười sáu tuổi.
Năm đó nhà họ Đoạn mới chuyển đến, lần đầu tiên cô gặp anh là ở một cửa hàng tiện lợi trong khu cộng đồng, lúc đó cô đụng phải anh, đồ ăn vặt trên tay rơi xuống sàn.
Anh không nói, chỉ giúp cô nhặt những túi đồ ăn nhẹ.
Lục Tang Tang có chút ám ảnh về ngoại hình của anh, vì vậy khi nhìn thấy khuôn mặt anh, đầu tiên cô nói cảm ơn, thứ hai nói: Anh à, anh thật đẹp trai.
Đoạn Kính Hoài liếc cô một cái, không chút cảm xúc.
Lục Tang Tang lúc đầu cũng không quan tâm, cô cho rằng mình xấu hổ.
Sau đó, hai người đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi và về nhà, tình cờ là hai người đã có đường đi chung nên Lục Tang Tang tìm nhiều chủ đề khác nhau trên đường đi và khen ngoại hình ấy, nhưng cho đến cuối cùng., Đoạn Cảnh Hoài không để ý tới cô.
Lần đó Lục Tang Tang bị ảnh hưởng nặng nề, từ nhỏ cô đã dễ thương, tốt tính, đám con trai xung quanh đều thích cô.
Nhưng bây giờ, khi thậm chí không ai nhìn cô ấy, cô ấy cảm thấy rằng mình sắp khép mình lại.
Nhưng sau đó Lục Tang Tang nghe bạn bè kể về Đoạn Kính Hoài, họ nói rằng anh ấy có gia cảnh tốt và điểm số xuất sắc.
Tuy nhiên, người con trai kiêu ngạo này rất tự cao, và anh ta đối xử với mọi người một cách lạnh lùng.
Lục Tang Tang sau khi nghe được điều này đã thả lỏng hơn, không phải vì cô bị người khác ghét bỏ, mà là vì anh luôn đối xử với mọi người như thế.
"Dương Nhâm Hi! Tang Tang đến rồi!" Nguyễn Phái Khiết đột nhiên hét lên bên phải, cắt đứt dòng suy nghĩ đang chạy qua trong đầu.
Lục Tang Tang nhìn lên thấy Dương Nhâm Hi, trên người mặc một chiếc áo khoác màu be, tiến thẳng về phía cô, hắn đẹp trai, là người nổi tiếng, trên đường đi mọi người đều chú ý đến hắn.
Tuy nhiên, sau khi đến gần, Lục Tang Tang thô lỗ đá anh ta, "Đồ chó, đừng cúi đầu nhận lỗi với tôi!"
Dương Nhâm hi đẩy người đàn ông bên cạnh Lục Tang Tang, rồi ngồi xuống bên cạnh cô: "Đã sảy ra chuyện gì?"
" Những lời cậu nói sáng nay, làm tôi xấu hổ chết đi được."
Dương Nhâm Hi hừ lạnh một tiếng, "Ai biết Đoạn Kính Hoài ở bên cạnh cậu.
Hơn nữa tôi nói thật mà, sao cậu phải sợ hắn ta?"
Lục Tang Tang lại cho anh ta một cú đấm: "Tôi không sợ ba mẹ tôi sao, lỡ như anh ta nói xấu sau lưng tôi thì sao."
Dương Nhâm Hi: "Vậy thì cậu ly hôn đi."
Lục Tang Tang: "...!Đồ miệng quạ, chồng tôi có tiền, có ngoại hình, vậy tại sao tôi phải ly hôn?"
Dương Nhâm Hi bị chồng cô chán ghét, đến mức quay đầu đi và không muốn nói chuyện với cô ấy nữa.
Những người trong giới nhà giàu lắm tiền, họ thường tụ tập ăn chơi, uống rượu, đến lúc say khướt.
"Thật là trùng hợp, các người cũng ở đây." Đang trò chơi, đột nhiên có một vài cô gái đi tới, nói chuyện với Lục Tang Tang cũng quá quen thuộc.
Đó là chị gái cùng cha khác mẹ của cô, Lục Sương.
"Thật là trùng hợp, Tang Tang, em gái cậu cũng ở đây."
Hai người sẽ không đem những khúc mắc bên trong gia tộc họ Lục ra cho người ngoài xem, vì vậy họ nhìn nhau và mỉm cười.
Lục Tang Tang chào hỏi qua loa: "Đúng vậy, chị cả cũng tới đây chơi?"
Lục Sương cũng giả vờ, "Ừ, đây là vài người bạn của chị."
Một cậu bé bên cạnh nói với Lục Sương: "Bạn cô chỉ có bốn cô gái thôi sao? Vậy thì ngồi cùng nhau đi."
Hiện tại, Lục Sương cũng đã quen thuộc hơn, nên mọi người tự nhiên sẽ nồng nhiệt mời chào.
Lục Sương liếc Lục Tang Tang một cái, ngồi xuống bên cạnh cô, "Được rồi, tôi vừa định nói mình con gái chúng tôi thật nhàm chán."
Một vài nam sinh bên cạnh lập tức vang lên: "Mau, tới đây...!Qua chỗ này ngồi."
Lục Tang Tang không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy khinh thường.
Bà mày còn đang ở đây! Mấy tên đó thật không biết xấu hổ! Chết tiệt!
"Cậu không sao chứ?" Dương Nhâm Hi nói.
Lục Tang Tang: "Đùa thôi, làm gì được?"
Nguyễn Phái Khiết nói, "Tang Tang, cứ rời đi nếu cậu không muốn ở lại với cô ta.
Hãy chơi chỗ khác."
"Tại sao?" Lục Tang Tang thì thào bên tai cô, "Đây là lãnh thổ của tớ."
Dương Nhâm Hi và Nguyễn Phái Khiết nhìn nhau rồi đột nhiên hiểu ngầm nói: "Vậy thì cậu có muốn tớ giúp chỉnh đốn cho cô ta không?"
Lục Tang Tang giữ chặt hai người: "Không cần cậu, tớ cũng có thể tự mình chỉnh đốn cô ta."
Nói xong, cô điều chỉnh lại cảm xúc và mỉm cười đứng lên, "Mọi người ơi, vì có thêm bốn chị em ở đây nên