Editor Nora xin lỗi vì sự chậm chễ này, tui sẽ cố tuần này thêm chương mới
__________________________________
Lục Tang Tang trực tiếp ngủ ở nhà đến chiều, từ trong phòng xuống lầu chỉ thấy Lục Chí Viễn đang ngồi ở phòng khách.
"Chào buổi sáng." Cô chào hỏi một cách thản nhiên.
Lục Chí Viễn đáp: "Không còn sớm nữa."
"Ồ."
"Đã qua bữa trưa, dặn dì Lưu làm gì đó cho em ăn."
"Hiểu rồi." Lục Tang Tang ngáp một cái rồi đi vào nhà ăn.
Lục Chí Viễn nhìn theo bóng lưng của cô và đột nhiên nhớ ra khi Lục Tang Tang còn nhỏ.
Thực ra, năm sáu tuổi cô bám lấy hắn, có thể không hiểu chuyện, so với sự chán ghét lộ rõ của Lục Sương, thì trông hắn dịu dàng hơn rất nhiều.
Nhưng lúc đó, cô không biết rằng ở tuổi đó, anh so với Lục Thừa có thể cảm nhận được rõ hơn nỗi đau của cuộc ly hôn của cha mẹ mình, càng căm ghét con gái của người mẹ kế sinh ra.
Cho nên có được sự tin tưởng của cô, hắn ngoài miệng nói đưa cô đến sân chơi, kết quả nửa đường muốn vứt bỏ cô.
Khi ấy hắn còn rất nhỏ, hắn cảm thấy cha và mẹ kế nhất định sẽ cãi nhau, để mẹ cậu quay về...
Sau này lớn lên mới biết nhiều chuyện không đơn giản như vậy, hơn nữa chuyện ly hôn của ba mẹ hắn không phải là do mẹ của Lục Tang Tang.
Giận chó đánh mèo, thật nực cười.
Hắn có hối hận về điều đó không?
Có.
Nhưng rất nhiều chuyện đã hình thành nên sự ngăn cách, sau ngần ấy năm hắn mới biết Lục Tang Tang rất ghét, rất hận hắn.
Hắn biết mối ràng buộc máu thịt giữa họ đã sớm bị phá vỡ bởi sự quyết tuyệt và sự im lặng của anh.
"Mẹ em đâu?" Lục Tang Tang cầm trên tay bánh mì nướng rồi lại đi dạo.
Lục Chí Viễn tỉnh táo lại: "Ở phòng."
"Hôm nay anh không đến công ty à?"
Lục Chí Viễn lắc đầu.
"Ồ."
Chung Thanh Phân trễ chút sẽ tham dự một bữa tiệc nhỏ với phu nhân, hiện đang chọn quần áo trong phòng thay đồ.
Lục Tang Tang gõ cửa đi vào.
Chung Thanh Phân giật mình khi thấy cô bước vào: "Sao con lại ở đây?"
Lục Tang Tang ngồi bên cạnh: "Tối hôm qua con ngủ ở nhà."
"Ôi, nha đầu chết tiệt, con về không nói lời nào! Tối hôm qua muộn mới về hả!"
"Hừ, người nồng nặc mùi rượu, gọi để mẹ thức dậy mắng con à."
"Con-" Chung Thanh Phân lườm cô, "chạy về nhà ngủ sau khi uống rượu? Kính Hoài đâu?"
"Không phải việc của anh ấy, con sẽ quay lại khi nào con thích." Lục Tang Tang nắm lấy tay Chung Thanh Phân lắc lắc, "Mẹ, con chỉ muốn trở về gặp mẹ".
"Con cùng thằng bé cãi nhau à?"
"......Không."
"Thế con chạy về nhà mẹ đẻ làm cái gì?!!." Chung Thanh Phân cốc nhẹ đầu cô, "Cưới xong đừng làm ầm ĩ như vậy, ngày nào cũng đi uống rượu đúng không?"
"Vâng, vâng, tất cả là lỗi của con.
Con nên tuân theo tam tòng tứ đức, thêu thùa và nấu ăn, tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc."
"Con đang nói cái gì vậy, con bé này." Chung Thanh Phân vừa cười vừa mắng.
Lục Tang Tang cong môi, đặt mặt lên cánh tay bà như một trẻ con: "Gần đây thế nào ạ.
Công ty tiến triển tốt chứ?"
"Không sao đâu." Chung Thanh Phân nói, "Chỉ là gần đây bà có vẻ muốn chú út tiếp quản ngành hóa chất."
Lục Tang Tang đột nhiên ngẩng đầu nhìn bà: "Dựa vào cái gì chứ, trước nay đều là mẹ phụ tránh mà? Chú út bất cần đời, làm sao đảm nhiệm nổi?"
"Suỵt! Đừng nói lung tung." Chung Thanh Phân nói, "Đừng lo lắng, cha con sẽ không đồng ý chuyện này."
"Ba có thể nói lại với bà ngoại sao...!Ba là người con hiếu thuận, không phải mẹ không biết."
"Dù vậy, ta sẽ không dễ dàng buông tay." Chung Thanh Phân tự hào nói, "Mẹ đã ở công ty nhiều năm như vậy, không phải vô ích".
Lục Tang Tang khịt mũi, dựa vào bà.
"mẹ."
"Ừm?"
"Đôi khi con cảm thấy không thú vị." Lục Tang Tang đột ngột nói.
Chung Thanh Phân cau mày, "Cái gì?"
"Con không biết." Lục Tang Tang thở phào nhẹ nhõm, "Chỉ là thỉnh thoảng đột nhiên tự hỏi...!Con đang cố tìm kiếm cái quái gì vậy."
- ---
Sau khi ăn cơm ở nhà, Chung Thanh Phân đi ra ngoài, Lục Tang Tang cũng được bà đưa về nhà của Đoạn Kính Hoài.
Khi cô trò chuyện với Chung Thanh Phân trước đây, có rất nhiều khoảnh khắc mà cô ấy không biết mình muốn bày tỏ điều gì.
Nói là mệt, đột nhiên nghĩ tranh cái gì? Cô không thể nói ra những lời này, không chỉ bởi vì trong lòng không muốn, mà còn bởi vì bao năm qua mẹ cô đã vất vả chăm chút cho nhà họ Lục, cho nên không phải nói không cần là không cần được.
Bà đang nói về những nghi ngờ về hôn nhân với Đoạn Kính Hoài? Cô không biết bắt đầu từ đâu, cô là người hứa sẽ kết hôn, người cảm thấy hôn nhân không quan trọng cũng chính là cô.
Tất cả đã lắng xuống, họ Đoạn và họ Lục cũng gắn bó mật thiết, không thể tách rời.
Vì vậy, cô không biết phải nói thế nào với Chung Thanh Phân.
Hơn nữa, sau tất cả, nó chỉ có thể làm tăng thêm những rắc rối của bà ấy.
Không có ai ở nhà, Lục Tang Tang nằm trên sô pha suy nghĩ một hồi, cảm thấy có chút đạo đức giả.
Trên thực tế, chỉ cần cô khôi phục lại như trước, sẽ không có nhiều suy nghĩ không thể giải thích được, đúng không?
Đúng, chỉ cần không có hứng thú với Đoạn Kính Hoài, không thích anh ấy, mọi thứ đều có thể đi đúng hướng.
Sau khi xem xét nội tâm, Lục Tang Tang cảm thấy đã hạ quyết tâm.
Vì vậy, cô đi lấy một bộ đồ ngủ, đi tắm một cách thoải mái và lên giường.
Đoạn Kính Hoài từ bệnh viện trở về vào khoảng 8 giờ tối, hôm nay trải qua nhiều cuộc phẫu thuật và nhiều trận chiến cả ngày hôm nay, người rất mệt, cảm thấy hơi bực bội.
Anh ấy không như thế này trước đây.
Sau khi vào cửa, Đoạn Kính Hoài bật đèn phòng khách.
Ngay khi đèn bật sáng, anh đã cảm thấy sự khác biệt, bởi vì dép của Tang Tang bị thiếu ở lối vào, hộp khăn giấy trên bàn cà phê bị cong vênh, trên đó có thêm một chiếc ly.
Lục Tang Tang đã trở về.
Đoạn Kính Hoài sững sờ vài giây, không ngờ cảm giác cáu kỉnh do phẫu thuật gây ra đã thuyên giảm rất nhiều.
Anh bước vào nhà, cởi áo khoác, liếc nhìn về phía cửa phòng Lục Tang Tang.
Sau đó, bằng một cách kỳ lạ nào đó, anh ta bước tới và gõ cửa.
"Gì thế?" Cánh cửa mở ra, tiếng nhạc nhảy nhót vang lên.
Lục Tang Tang đứng ở cửa, cả người vẫn đang lắc lư theo tiết tấu, "Anh mới trở về à, muộn quá rồi."
Đoạn Kính Hoài khẽ mím môi, đột nhiên không biết nên nói cái gì: "...!Đói bụng sao?"
Lục Tang Tang hỏi với dấu chấm hỏi trên mặt: "Mấy giờ thế, tôi ăn cơm rồi."
"Ồ."
"Anh còn chưa ăn?"
Đoạn Kính Hoài trầm mặc không nói.
Lục Tang Tang nhìn anh một cái thông cảm: "Vậy tôi đề nghị anh gọi món ship đến, ừm...!Không tính ăn khuya, anh đừng có gánh nặng."
"......!Ừm."
"Anh không sao chứ?" Lục Tang Tang chuẩn bị đóng cửa, "Vậy tôi đi ngủ đây."
"Từ từ."
Đoạn Kính Hoài vươn tay giữ cửa.
Lục Tang Tang: "Hả?"
Đoạn Kính Hoài lại cau mày theo thói quen, anh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nói: "Lúc trước em nói gì về con chó..."
"Tôi sẽ nghĩ về nó một lần nữa."
Đoạn Kính Hoài sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn nàng.
Lục Tang Tang giang hai tay: "Tôi nghĩ những gì anh nói lúc nãy rất có lý.
Cần đủ kiên nhẫn và thời gian để nuôi một con chó.
Sau này, có thể tôi sẽ không quay lại mỗi ngày nữa, nên suy nghĩ lại."
Đoạn Kính Hoài chậm rãi bỏ tay xuống.
"Được, vậy tôi đi ngủ trước đi?"
"Ừm......"
Lục Tang Tang cười rồi đóng cửa lại.
Đoạn Kính Hoài đứng ở cửa hơn mười giây, cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì lần trước cô là người nháo muốn nuôi chó, sao có thể thay đổi nhanh như vậy.
Còn Lục Tang Tang sau khi đóng cửa lại nhảy lên giường, tắt nhạc trên điện thoại, căn phòng trở lại im