Editor Nora
Trong thời gian Chung Thanh Phân nằm viện, nhiều người đã đến thăm, trong đó có cả những người trong Đoạn gia.
Lục Nghiêm Huy cũng đến phòng bệnh mỗi ngày, nhưng biểu hiện của Lục Tang Tang vẫn bình thường và thái độ của cô có vẻ thờ ơ.
Mọi người đều biết rằng Lục Tang Tang đã thay đổi, ngay cả Nguyễn Phái Khiết và Dương Nhâm Hi cũng nhận thấy điều đó khi họ đến bệnh viện.
Mặc dù cô vẫn nói cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng hơn nhiều.
Sau đó, Chung Thanh Phân dần hồi phục, có thể ra khỏi giường và đi lại.
Hôm nay, Nguyễn Phái Khiết, Dương Nhâm Hi và những người khác đến, Lục Tang Tang gọi người mang bữa trưa đến, mấy người họ cùng nhau dùng bữa đơn giản trong phòng bệnh.
"Phái Khiết, cháu vẫn chưa có bạn trai sao?" Chung Thanh Phân vừa ăn vừa nói, "Đến lúc kiếm bạn trai rồi, nếu không làm sao biết được mình hợp với dạng người nào, đúng không?"
Nguyễn Phái Khiết chút nữa mắc nghẹn: "Không phải chứ, dì ơi, tại sao không nói tên Dương Nhâm Hi kia, chỉ thúc giục mỗi cháu."
"Không phải Nhâm Hi nhỏ hơn cháu và Tang Tang một tuổi sao, thằng bé là người của công chúng, những người trong giới giải trí đều kết hôn muộn." Chung Thanh Phân nghĩ một lúc, "Gọi là gì ấy nhỉ, à, sợ sẽ mất lòng người hâm mộ?"
Dương Nhâm Hi mỉm cười: "Dì ơi, cháu thực sự không phải người trong ngành giải trí, cháu chỉ chơi piano thôi."
"Đừng nói như vậy, ngày nào dì cũng thấy cháu trên TV."
Lục Tang Tang: "Cậu có nghe không, mẹ tớ cũng đang chế nhạo cậu làm việc không đàng hoàng."
Chung Thanh Phân: "..."
Nguyễn Phái Khiết cười điên cuồng.
Chung Thanh Phân: "Hừ, vớ vẩn! Dì không có ý đó, Nhâm Hi, đừng nghe Tang Tang nói nhảm."
Dương Nhân Hi thần sắc hoàn toàn ổn định: "Dì yên tâm, cháu đã quen với những lời độc địa của cậu ấy rồi."
Lục Tang Tang: "Cái gì độc miệng cơ, cậu ở trước mặt mẹ bà đây nói con gái bà như vầy à, tin hay không bà đây xé rách miệng cậu?"
"Được, tới xé xác ông đây đi." Dương Nhân Hi nghiêng đầu nói: "Nào bà, làm đi."
"Ôi, mấy đứa ồn ào thật đấy." Chung Thanh Phân cười vỗ vỗ đầu hắn, "Mau ăn cơm đi."
...
Trong phường nói cười vui vẻ.
Khi bữa trưa sắp kết thúc, cửa phòng bị đẩy vào, mọi người quay đầu lại, thấy Đoạn Kính Hoài mặc áo khoác trắng đi vào.
"Kính Hoài, con tới rồi." Chung Khánh Phân nhìn thấy con rể rất vui vẻ, "Con ăn cơm chưa?"
"Lát nữa ăn cơm." Đoạn Kính Hoài lại gần, "Hôm nay mẹ cảm thấy thế nào?"
"Mẹ không sao.
Nhờ con nói vài lời, các bác sĩ và y tá ở đây, họ đã chăm sóc mẹ rất tốt."
"Không đâu ạ, đều là việc nên làm."
Đoạn Kính Hoài nói xong liền nhìn Lục Tang Tang, người này mặc kệ anh, vẫn đang ăn, nhưng Chung Thanh Phân lại gọi cô một tiếng cô mới ngước mắt lên.
"Tang Tang, Kính Hoài còn chưa ăn cơm, con cùng thằng bé ăn chút gì đi."
Lục Tang Tang hơi trừng mắt: "Con vừa mới ăn nhiều lắm rồi."
"Ăn nhiều thì làm sao, con gầy như vậy, ăn nhiều chút bồi bổ cũng được."
Lục Tang Tang: "..."
"Nhanh lên, nhanh lên, mẹ cùng Nhậm Hi cùng Phái Khiết nói chuyện phiếm, đừng ở phòng bệnh của mẹ cả ngày."
Lục Tang Tang cười: "Được rồi, thật là...!Lại bắt đầu thấy con phiền rồi."
Lục Tang Tang đứng dậy và ra hiệu cho Đoạn Kính Hoài ra ngoài.
Lúc cô đi tới cửa, cô lại giải thích: "Mẹ đừng nói lâu quá, mẹ ngủ một lát đi."
"Mẹ biết rồi mà."
- -
Sau khi ăn xong trong phòng bệnh, Lục Tang Tang và Đoạn Kính Hoài sóng vai nhau đi xuống lầu.
"Sao muộn thế này còn chưa ăn cơm?" Lục Tang Tang hỏi.
"Có một ca phẫu thuật, kết thúc tương đối muộn."
"Ồ." Lục Tang Tang nói, "Vậy đi căng tin bệnh viện đi?"
"Không sao, anh không đói lắm."
"Anh ăn nhiều một chút đi, làm bác sĩ mệt thật đấy." Lục Tang Tang đút túi đi về phía trước, "Này, đối diện bệnh viện của anh có quán trà sữa đúng không?"
"Ừm."
"Tôi muốn mua đồ uống, đã lâu không có uống trà sữa."
"Đi thôi nào."
"Đi nhà ăn trước đi, ăn xong chúng ta đi mua trà sữa."
"Hãy mua nó trước."
Lục Tang Tang không kìm lòng được Đoạn Kính Hoài, cuối cùng cô ra khỏi bệnh viện mua một ly trà sữa, sau khi trở về, hai người cùng nhau đi đến căng tin.
Lục Tang Tang thật sự ăn không nổi, chỉ để Đoạn Kính Hoài đi mua cơm trưa cho chính mình, cô ngồi đối diện anh, uống trà sữa rất thoải mái.
"Bây giờ tôi cảm thấy có thể vui vẻ uống một ly trà sữa thật là tốt." Lục Tang Tang nhìn bóng cây xanh ngoài cửa sổ lặng lẽ nói.
Đoạn Kính Hoài dừng lại, đặt đũa xuống.
"Không có gì quan trọng hơn mạng sống.
Sau sự cố của mẹ tôi, tôi đã nghĩ, con người chỉ sống một lần, khi chết đi sẽ không còn gì cả." Lục Tang Tang quay lại nhìn anh và cười nhạt, "Cho nên, đã đến lúc để sống cuộc sống mà mình yêu thích."
Đoạn Kính Hoài gật đầu: "Tất nhiên."
"Vậy anh có nghĩ bây giờ là cuộc sống mà anh muốn không?" Lục Tang Tang chống cằm hỏi.
Đoạn Kính Hoài khẽ nhíu mày, nhất thời không hiểu cô hỏi là có ý gì.
"Tôi không nghĩ vậy." Lục Tang Tang thay anh trả lời, cô nói: "Thật ra hôn nhân của chúng ta lúc đầu là ngoài ý muốn, về sau cũng là vì lợi ích của hai nhà.
Từ đầu đến cuối không có hai từ "muốn" chân thành."
Đoạn Kính Hoài trong lòng thắt lại, mở miệng: "Lục Tang Tang -- "
"Anh nghe tôi nói xong trước đã." Lục Tang Tang nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Anh biết tôi khi đó tâm tư không thuần khiết, nhưng anh vẫn là nghe theo gia tộc, lấy tôi vì trong lòng có trách nhiệm, nhưng trên thực tế, chúng ta là không thích nhau chút nào.
Không giống vợ chồng thật chút nào, nếu anh không yêu tôi, tôi...!tôi cũng không yêu anh."
Lục Tang Tang cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ ra rồi, chúng ta không cần phải liên lụy ở bên nhau, cũng không thích hợp chút nào.
Cho nên tôi sẽ không trói buộc anh lại.
Yên tâm, tôi đã nói qua rồi.
Anh cảm thấy trước kia chuyện đã làm sai muốn gánh vác tinh thần trách nhiệm không còn cần nữa, sẽ không ai nghĩ anh có vấn đề ".
Lục Tang Tang nói một cách bình tĩnh, như thể cô chỉ đang nói rằng trà sữa trong tay cô ấy ngon như thế nào.
Cho nên lúc ấy, Đoạn Kính Hoài có chút mơ hồ, anh hình như hiểu được Lục Tang Tang đang nói cái gì, nhưng hình như lại không hiểu.
Anh chỉ cảm thấy mỗi lời cô nói như kim đâm vào màng nhĩ, sắc và nhói.
Đoạn Kính Hoài trầm mặc một hồi, sau đó máy móc nói: "Em cảm thấy thế nào?"
Lục Tang Tang